Tối qua, anh cùng kiến trúc sư đã đi ăn trên thuyền, nơi mà Họa Trần nhắc đến rất nhiều lần. Mặt sông phẳng lặng, ánh trăng cũng sáng, nếu như không chú ý đến nhiệt độ thì bức họa này sẽ rất đẹp. Nhà thuyền hâm nóng chai rượu trần bì, các món ăn đều là hải sản đánh bắt được ở dưới sông, rất tươi ngon. Cứ nghĩ rượu trần bì nhẹ, không ngờ uống xong mới ngấm. Lúc trở về Khế Viên, toàn thân đã như một bó đuốc cháy rừng rực, đầu nặng trình trịch, nôn ra hai lần mới dễ chịu hơn một chút. Làm thế nào cũng không ngủ được, mà cũng chẳng thể làm được việc gì khác, anh liền bước ra ban công, để mặc cho gió từ sông thổi vào người, không hiểu sao bỗng nhớ đến New York. New York là một thành phố lớn trên thế giới, còn Tân Giang chỉ là một thành phố loại trung bình trong nước, hai nơi này không thể nào so sánh được. Anh cũng không muốn so sánh, chỉ có điều trái tim anh vẫn có chút nhớ New York. Có lẽ là thành phố càng nhỏ thì mối quan hệ càng phức tạp, muốn làm một việc gì đó cũng không dễ dàng, việc gì cũng phải tự mình làm. Không có đội ngũ xuất sắc, không có sự kết hợp ăn ý, dường như chỉ có mỗi mình Lâm Tuyết Phi đang giúp đỡ anh…
Anh mệt, không phải là cái mệt bình thường, mà là cái mệt của cơ thể, của tinh thần. Bụng lại cuộn lên khó chịu, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, lần này thì nôn ra cả mật xanh mật vàng, mồ hôi túa ra toàn thân, hơi thở yếu ớt. Tay anh như mọc thêm mắt, sờ thấy ngay điện thoại, anh muốn nói với Họa Trần, thức ăn trên thuyền thiếc gì, chẳng ngon một chút nào.
Không ai nghe máy. Anh cố gắng ngồi xuống, bấm tin nhắn gửi đi, không thấy nhắn lại. Lại gọi, lại nhắn, nhưng vẫn im lặng. Đêm đã không ngủ được bao nhiêu, lại còn bị giày vò như vậy, pin điện thoại vừa sạc đầy giờ đã hết sạch. Sáng sớm tỉnh dậy, anh thấy trần nhà quay tít, chưa bao giờ thấy tâm trạng chán nản, u ám như lúc này. Anh không muốn đi làm, nhưng vẫn tỉ mỉ cạo râu, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, lấy chìa khóa xe. Công việc đang chất đống lên, không vì tâm trạng của anh mà ít đi chút nào. Đây là điều mà bất cứ người đàn ông trưởng thành nào cũng hiểu, thế nên anh ghét sự lí trí và tỉnh táo này.
Đường phố và cảnh sắc hai bên đường anh đã nhìn quen và vẫn thấy như thế. Giang Nam Tiểu Thành cũng đẹp đấy, yên tĩnh đấy, nhưng cũng bình thường thôi, Tân Giang có điểm gì đặc biệt không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT