Có vài sợi tóc ướt che trước mắt, Họa Trần lắc lắc đầu, cài khuy áo, rồi thở dài, có phần ủ rũ. “Chuyện này phải cả hai phía mới được!” Cả ngày hôm nay cô không ra khỏi tầng hai mươi bảy, bữa trưa cũng gọi mang về, chỉ muốn tranh thủ mọi cơ hội để ở riêng với Hình Trình. Nhưng hình như anh rất bận, vô tình gặp ở hành lang, anh cũng chỉ mỉm cười rồi bước đi. Họa Trần đứng đó đờ đẫn, cảm giác cái buổi tối anh tiễn cô về hoàn toàn là do cô tưởng tượng ra. Không có nói chuyện, không có quà, không có những rung động âm thầm, không có cảm xúc trào dâng, chẳng có gì hết. Tuân Niệm Ngọc nhận được chín mươi chín đóa hồng, tâm trạng đang u ám bỗng nhiên tươi tỉnh, cô ta trốn ở hành lang, nói chuyện điện thoại cả nửa tiếng. So với hoàn cảnh của cô lúc này, Họa Trần muốn cười cũng chẳng thể cười nổi.
 
“Anh chàng nào mà thị lực kém thế, không nhìn thấy Họa Trần xinh đẹp thế này ư?” Thu Kỳ cũng đứng dậy, tiễn Họa Trần ra cửa.
 
Họa Trần cười nhạt. “Đúng, phải tặng cho anh ta một đôi kính mới được.”
 
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm lá cây lại vang lên tiếng xào xạc. Phía trên ngọn cây, đèn đường tỏa ánh sáng ấm áp, vàng dịu. Chúng xuyên qua cành lá, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa xuống mặt đường, như muốn lật tìm đến nơi khó tiếp xúc nhất của con người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play