Hôm nay Ngu Huỳnh bận việc suốt một ngày, thân thể rất uể oải, vì thế tối đến ngủ rất ngon giấc.
Sắc trời tờ mờ sáng, Ngu Huỳnh tỉnh dậy khi con gà trống đầu tiên cất tiếng gay.
Từ trên chiếc giường rơm ngồi dậy, đợi tỉnh táo một chút, nàng uốn éo chiếc chân bị thương. Cổ chân đã tốt hơn rất nhiều, không có đau nhói như mấy ngày trước. Hơn nữa cũng đã tiêu sưng, hiện chỉ có chút sưng phù, chỉ cần đắp thuốc một hai ngày nữa có thể sẽ khỏi hẳn.
Ngu Huỳnh mang giầy rơm vào, sờ soạng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bên ngoài trời còn tối, trong long hơi sợ hãi, thế nhưng nghèo khó giúp nàng chiến thắng sự sợ hãi này. Không có cái gì đáng sợ hơn so với nghèo khó ăn đói mặc rách, nếu như có, vậy thì chỉ có chưa đủ nghèo.
Nàng đi tới trước vại nước, lấy nồi đất ra, dùng đũa tre chọc nhẹ vào thấy bánh đã đông lại, mới thở phào nhẹ nhõm. May là không làm không công một ngày.
Đem nồi đất để sang một bên, nàng bứt vài lá bạc hà cho vào trong miệng nhai, một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái nhất thời lan tỏa trong miệng.
Ngày hôm qua nàng dùng trúc ở trong sân rào một mảnh nhỏ để trồng bạc hà.
Sau khi rửa mặt, nàng tìm bát và muỗng gỗ để múc một ít bánh, La thị cũng từ trong phòng đi ra.
La thị hạ thấp giọng hỏi: “Có cần ta giúp gì không?”
Ngu Huỳnh dựa vào tia sáng ảm đạm trong đôi mắt đục ngầu của La thị, trầm mặc một lát, nói: “Đúng là có việc cần giúp, người chờ một chút.”
La thị cũng đứng chờ nàng.
Ngu Huỳnh dùng muỗng gỗ đập vào mấy lá bạc hà trong bát, sau đó có chút nước tiết ra, mùi bạc hà thoảng thoảng như có như không tỏa ra xung quanh. Nàng lại rửa sạch muỗng, sau đó dùng để múc bánh đúc đậu, khuấy đều bánh ở trong bát, rồi đưa cho La thị.
Nàng thấp giọng nói: “Người giúp ta ăn thử xem mùi vị như thế nào.”
La thị sửng sốt một chút, thực là không nghĩ có việc này, nhưng cũng thả cây gậy trúc xuống, mò mẫm một chút múc bánh lên ăn, vừa ăn vào liền có một luồng khí tức mát lạnh tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Tuy rằng không có mùi vị gì, nhưng lại khiến tinh thần người ta thoải mái, hơn nữa còn đọng lại vị êm dịu.
“Món này là món gì?” La thị hỏi.
Ngu Huỳnh: “Bánh đúc đậu.”
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Dùng quả dại ở trong núi làm, chờ Phục An thức dậy, dặn nó đừng nói với người bên ngoài, ta nghĩ có thể đem đi bán.”
La thị nghe nàng nói muốn đem đi bán, bà có chút bận tâm: “Bánh này nếu bán giá đắt, có thể có ai mua không?”
Ngu Huỳnh không vội, để cho bà thử xem mùi vị của nó như thế nào trước đã.
La thị quá lâu chưa được ăn món ngon, sợ mình nói không đúng nên do dự không nói.
Ngu Huỳnh biết bà lo lắng, nói: “Cứ nói thẳng là được rồi.”
La thị lúc này mới lên tiếng nói: “Có vị đặc biệt, giống như ăn khối băng, có lẽ so với nước ô mai thì giải khát hơn, vị tương tự giống đậu hũ, so với đậu hũ thì dẻo hơn, cảm giác giải nhiệt hơn.
Ngu Huỳnh: “Quả thật có công hiệu giải khát, dạ tức hương còn có thể thanh nhiệt tiêu đơm, sáng sớm có thể dùng để súc miệng, hoặc có thể nấu nước để uống.”
Sau khi giải thích, nàng cũng tự mình nếm thử, không có đường nên có chênh lệch mùi vị, nhưng trong thời gian này nàng cảm thấy là món ăn bình thường nhất rồi.
Hơn nữa nàng bán cũng là bán cho khách hàng mới, không phải khách quen.
Suy nghĩ một chút, Ngu Huỳnh nói: “Ta không nghĩ bán quá đắt, khoảng một văn một ống trúc, nếu như bán không được, buổi chiều mang về là được.”
Ngày hôm qua nàng có tiến vào trong núi lần nữa, chặt được vài gốc cây trúc, cũng không để ý ánh mắt người ngoài, trực tiếp kéo đem về sân Phục gia.
Sau khi kéo trúc về, nàng chặt thành mấy đoạn, dùng đá mài ống trúc tạo thành cái cốc. Nàng cũng làm một ống trúc để đựng nước bạc hà.
Ngu Huỳnh liếc nhìn bánh đúc đậu trong tay, tuy chỉ mới ở thôn Lăng Thủy chưa từng đi ra ngoài, nhưng đất Lĩnh Nam bần cùng, dân chúng tầm thường chỉ cầu lắp đầy bụng, không cần ăn ngon.
Đến cùng là Dư thị dùng sức mình làm việc, La thị không hề nói gì.
Ngu Huỳnh dùng nước giã một ít lá bạc hà, sau đó rót nước vào trong ống trúc.
Mùi vị bạc hà xông lên, sau khi đến huyện Ngọc, tìm chỗ mua cái bình để chứa một ít nước là được.
Sắc trời dần sáng, La thị đánh thức tôn tử, bảo cậu đưa Dư thị đi ra cửa thôn.
Phục An dụi dụi con mắt, nghĩ đến việc nữ nhân kia có thể không trở lại nữa, cậu liền vui vẻ, vội vàng đứng lên.
Phục An từ trong phòng đi ra ngooài, Phục Nguy đứng ở trước cửa sổ nhìn ra sân, vị thê tử hữu danh vô thực rời đi, mặt trời dần dần lên cao, tướng mạo nàng dưới ánh nắng, nhìn nàng giống như có một năng lượng vô tận.
Phục Nguy thờ ơ thu hồi ánh mắt, đáy mắt như cũ vẫn là một cái đầm lặng nước.
*
Ngu Huỳnh cõng lấy cái sọt. Bên trên cái sọt là thảo dược, dưới đáy là mấy ống trúc cùng với nồi bánh đúc đậu.
Nàng chỉ đem theo một lá ngân Diệp Tử và bảy đồng xu đi ra ngooài.
Cùng với Phục An đi đến cửa thôn, ước chừng lộ trình khoảng một khắc. Phục An dọn đá ven đường, tay cầm gậy đánh gãy cỏ dại.
Ngu Huỳnh liếc nhìn cậu, nói: “Ta để một ít bánh đúc đậu trong phòng bếp, buổi trưa ngươi chia làm bốn phần, mỗi phần bỏ thêm lá giã ta để trong sân, buổi tối chờ ta quay lại rồi ăn sau.”
Phục An đang vung tay đánh cỏ dạy, không thể tin tưởng quay đầu lại trừng nàng: “Ngươi còn quay về à?!”
Ngu Huỳnh hơi nhíu mày: “Ngươi không hy vọng ta trở về?”
Phục An khuôn mặt gầy gò nhất thời cau lại, không có nửa phần do dự: “Không hi vọng!”
Ngu Huỳnh vẫn còn tốt tính, không nhanh không chậm hỏi ngược lại hắn: “Ngươi hi vọng ta không trở về, lẽ nào ngươi chữa mắt và chân cho nãi nãi với tiểu thúc ngươi ? Còn nữa, ngươi cũng có tiền mua nồi để nấu cơm?”
Phục An bị hỏi ngược lại nhất thời nghẹn lời, nhưng lập tức nói: “Ngươi thật có thể trị mắt cho nãi nãi và chân cho tiểu thúc sao?”
Ngu Huỳnh nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Nếu như ta có thể chữa khỏi?”
Phục An suy nghĩ một chút, đáp lại nàng: “Nếu như ngươi có thể trị được, ngươi gọi ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó.”
“Vậy thì một lời đã định, không được đổi ý.”
Phục An ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhất ngôn cửu định!”
Nghe được Phục An bật lên thành ngữ, Ngu Huỳnh có chút bất ngờ, nhưng lập tức nghĩ, La thị nguyên vốn xuất thân đại gia khuê tú, tất nhiên biết nhiều chữ nghĩa, có thể dạy cho con cho cháu.
Ngu Huỳnh nhàn nhạt cười cười.
Bọn họ đi đến cửa thôn, cũng không thấy được người khác, chỉ có Ngu Huỳnh cùng với Phục An hai người.
Chỉ chốc lát xa xa liền nhìn thấy một người đàn ông đội nón cối từ đằng xa chầm chậm đuổi bò chạy tới.
La thị đã đề cập với Ngu Huỳnh việc con của Trần đại thúc ở chợ làm trong một quán ăn, dựa vào quan hệ này, Trần đại thúc cứ ba ngày đều đưa chút rau dưa vào trong thành, dọc đường sẽ chở một ít thôn dân kiếm tiền thêm để dùng.
Trên xe bò còn có một phụ nhân trẻ tuổi mang theo hài tử hai tuổi, quần áo sạch sẽ, không có miếng vá, ở trong thôn này xem như là người của nhà tương đối khá giả.
Ngu Huỳnh đưa cho Trần đại thúc một văn tiền sau đó lên xe bò.
Trên đường, Ngu Huỳnh hỏi dò một hồi, từ thôn Lăng Thủy đến huyện Ngọc khoảng một canh giờ, đến huyện Ngọc đại khái là giờ Tỵ, buổi chiều giờ Thân ông sẽ đợi ở cửa thành, quá giờ sẽ không chờ.
Nàng tính toán một chút, đại khái nàng sẽ ở lại trong trấn khoảng hai canh giờ.
Trên đường đi lại có thêm một nam nhân trung niên, họ đều đề phòng lẫn nhau, không ai nói chuyện với ai, liền một đường đi xốc nảy đến huyện Ngọc.
Trong trấn so với tưởng tượng của Ngu Huỳnh cũng không khác biệt lắm.
Không có phồn hoa như gấm, chỉ có đường phố cũ nát.
Trên đường phố có nhiều người ngồi xổm hai bên, trước mặt đặt mấy cái xọt, trong xọt có vật còn sống hoặc có món ăn dân dã, cũng có quả dại hoặc rau dại, có thể đổi tiền hay không đều đem ra bán.
Phố xá nhiều người đông đúc, nhưng hầu như trên y phục của mỗi người ít nhiều gì cũng có vá víu.
Ngu Huỳnh chờ những người khác đi rồi, mới hỏi Trần đại thúc mua vại và chỗ lấy nước.
Trần đại thúc chỉ hướng mua vại, sau đó hỏi nàng: “Ngươi muốn múc nước để làm gì?”
Ngu Huỳnh thật tình nói: “Ta muốn làm một ít đồ ăn, muốn dùng nước để đổi, vì thế mua vại để bày sạp”.
Trần đại thúc suy nghĩ một chút, nếu là muốn bán đồ ăn, sau này chắc có thể đi xe thêm vài lần, vì thế gọi nàng lên xe: “Ta tiện đường đem ngươi tới một chỗ, một hồi ngươi cứ hỏi con trai ta đang làm ở quán ăn nhỏ chỗ múc nước là được rồi.”
Ngu Huỳnh vội vàng nói tạ ơn.
Trên đường đến chỗ quán ăn con trai của Trần đại thúc làm việc, cách không xa có người xếp đặt các loại vại và bình gốm, Trần đại thúc cũng có nói qua.
Đại thúc nói sẽ nói chuyện với con trai ông một tiếng, khi nàng đến cứ nói múc nước là được.
Ngu Huỳnh lần nữa nói cảm tạ, sau đó vội vàng đi dò hỏi giá cả bình vại.
Hỏi một lát, một cái vại miệng rộng có tai giá bảy văn một cái, không có tai giá năm văn, nhưng Ngu Huỳnh trên người có một miếng ngân Diệp tử cùng với sáu đồng tiền, tự nhiên sẽ chọn cái không có tai, nhiều nhất sau khi trở về sẽ dùng đá gắn vào.
Lúc nàng mua vại trở về, Trần đại thúc còn cùng với nhi tử tán gẫu về việc thu hoạch ruộng hoa màu, thấy nàng trở lại, có chút kinhngajc, “Chọn mua nhanh như vậy?”
Dù sao phụ nhân mình khi mua đồ không chỉ mua đồ kén chọn, còn phải trả giá, vì thế Trần đại thúc hơi kinh ngạc.
Ngu Huỳnh cười cười: “Mua cái vại không đến nỗi chọn quá lâu.”
“Đúng là lanh lẹ.” Trần đại thúc có thêm một phần hảo cảm, sau đó cùng với nhi tử nói: “Nàng có làm chút đồ ăn, muốn dùng nước xài, con cho nàng múc một ít nước đi.”
Nhi tử của Trần đại gia, Trần chưởng quỹ liếc nhìn nàng một chút, ánh mắt ở trên mấy vết đen trên mặt nàng nhìn lâu một chút.
Tuy rằng vết đen trên mặt hơi dài, nhưng ngũ quan rất được, lại so với người ở Lĩnh Nam trắng nõn sạch sẽ, cũng không phải cảm thấy xấu lắm, chỉ thấy cũng bình thường.
Bởi vì ăn mặc cùng với dung trang mộc mạc sạch sẽ, so với phụ nhân quê mùa bẩn thỉu ở nông thôn hợp mắt rất nhiều, Trần chưởng quỹ cũng không có từ chối, cũng gọi người coi lửa dẫn nàng đi về phía sau múc nước.
Ngu Huỳnh lại nói hai tiếng cảm ơn, sau đó đi múc nước.
Múc nước rửa xong bình gốm, Ngu Huỳnh quan sát quán ăn nhỏ này một chút. Cửa hàng không lớn bao nhiêu, một quầy hàng, bốn cái bàn.
Hiện tại chưa đến buổi trưa, vì thế trong cửa hàng không có khách.
Đại khái cũng là bởi vì không có khách, chưởng quỹ kia mới đồng ý cho nàng lấy nước.
Trong lòng Ngu Huỳnh có một ý tưởng, sau một hồi cân nhắc, lấy chút bánh đúc đậu ở trong ống trúc, để vào miếng nước bạc hà. Đem đồ đặt xuống, sau đó nói cùng với người nhóm lửa một tiếng, rồi cầm hai cái ống trúc đem ra phía trước.
Đi tới trước mặt của hai cha con Trần gia, nàng nói: “Ngày hôm nay ngồi xe Trần đại thúc, Trần chưởng quỹ lại để cho ta lấy nước, ta cũng không có thứ gì tốt, nếu như hai vị không chê, nếm thử băng cao của ta xem, không chỉ ăn mát lạnh mà có thể thanh lọc giải nhiệt.”
Bánh đúc đậu đến cùng nhìn hơi lạ, người không biết còn tưởng là bột mì.
Hơn nữa, có chữ “băng”, thật giống như mận để giải khát, nghe đến chữ đó khiến người khác thấy ăn xong sẽ lạnh người.
Trần chưởng quỹ đại khái hơn ba mươi tuổi, mặt dài hình chữ quốc.
Người làm quán ăn đều là người giỏi giang, Trần chưởng quỹ không tỏ ra sốt ruột, còn nghe được cái tên băng cao, đúng là cảm thấy mới mẻ, cũng có nói: “Còn chưa từng nghe tới loại đồ ăn giống băng cao này, cho ta xem thử một chút.”
Nói là xem, chứ không phải nếm thử, vẫn có chút cảnh giác.
Ngu Huỳnh đưa tới, cười nói: “Đổ vào trong bát, có thể nhìn cẩn thận hơn.”
Trần chưởng quỹ nghe vậy, để người coi lửa bưng tới hai cát bát.
Bát được bưng tới, từ trong ống trúc đổ ra phần bánh đúc đậu giống như cao màu trắng có hơi óng ánh.
Khi đổ ra, bánh đúc đậu còn khẽ đong đưa.
Trần chưởng quỹ nhìn thấy món đồ ăn này thì lộ ra mấy phần hứng thú, nói rằng: “Đúng là món ăn mới mẻ.”
Hắn do dự một chút, sau thấy không có gì khác thường mới bưng lên nếm thử một miếng.
Sau khi thưởng thức, trên mặt cũng không có quá kinh hỉ, chỉ là nói: “Vị cũng được, nhưng còn có chút chênh lệch mùi vị, nếu như ở trong mùa hè, cũng có thể buôn bán được.”
Ngu Huỳnh nói: “Nếu như là thêm chút đường hoặc ô mai, mùi vị sẽ khác ngay.”
Trần chưởng quỹ cười: “Đường nhưng cũng là thứ hiếm, dân chúng bình thường cũng chỉ tình cơ nếu thử thôi, bất quá...” Hắn thả bát xuống, nói rằng: “Ngươi muốn bán cái này cho ta, đúng hay không?”
Ông ta vào nam ra bắt đã thấy rất nhiều người, vì thế Trần chưởng quỹ cũng nhìn thấy được tâm tư của Ngu Huỳnh.
Ngu Huỳnh lộ ra mấy phần bất tiện: “Ta là có ý này, Trần chưởng quỹ thấy thế nào?”
Trần chưởng quỹ để người coi lửa cầm bưng một chút nước đường lại, hắn chỉ đổ một muỗng nước đường, lại ăn thêm một miếng, mùi vị đúng là khá hơn so với khi nãy một chút.
Hắn thả cái bát trong tay xuống, nói rằng: “Vật này ăn chính là hơi mới mẻ, còn nữa chỉ thích hợp ăn trong mùa hè, có thể bán được, nhưng nếu không được giá, ta cũng có thể bán giùm ngươi, nhưng bán được thì chia năm mươi năm mươi.”
Ngu Huỳnh vốn định bán một xu một bát, nhưng nghe hắn nói như vậy, nàng thay đổi chủ ý.
“Mua hai xu một bát, Trần chưởng quỹ thấy thế nào?”
Trần chưởng quỹ cười cười, hỏi: “Thế nước đường đâu?”
Ngu Huỳnh:...
Nàng vốn không có ý định cho thêm đường.
Nhưng người này có thể hỗ trợ, Ngu Huỳnh tự nhiên không còn quan tâm đến điều kiện này, nàng lập tức đáp: “Vậy thì sau khi khấu trừ xong thì chia năm mươi năm mươi.”
Trong ngày thưởng cửa hàng cũng nhận gửi bán một vài thứ, Trần chưởng quỹ cũng kiếm được một ít, đông người tránh rách việc, vì thế hắn cũng không có gì sai.
Mặc dù là như vậy, nhưng Trần chưởng quỹ vẫn nói rõ trước: “Có chừng bao nhiêu, ta không thu được quá nhiều.”
Ngu Huỳnh: “Đại khái còn khoảng mười ba mười bốn bát.”
Trần chưởng quỹ dù sao cũng là người biết tính toán, trong chốc lát, liền nói: “Nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu là bán đi hết, nước đường khoảng chừng năm, sáu xu, cuối cùng đến tay ngươi, phỏng chừng khoảng mười xu, cái này là bán hết, nếu bán không hết ngươi tự tính toán, ngươi nếu như thấy được, thì gửi ở chỗ này để bán, sau đó buổi chiều ngươi đến lấy tiền, nếu không được, ngươi có thể tự mình đem để trên đường bán.”
Ngu Huỳnh nhìn không phải là thứ trước mắt, nàng coi trọng là tương lai.
Cùng với việc luống cuống không biết chỗ, còn không bằng có con đường ổn định. Cho nên nàng không có chút do dự đồng ý: “Được, bán không xong ta sẽ đem về.”
Trần chưởng quỹ trêu ghẹo nói: “Ngươi sao có thể tin tưởng ta như thế, không sợ ta tham đồ ăn của ngươi sao?”
Ngu Huỳnh lại cười nói: “Trần đại thúc nhiệt tâm giúp ta cả một đoạn đường, lại dẫn ta đến chỗ của Trần chưởng quỹ xin nước, là con của Trần đại thúc, ta sao có thể xem ngài thành người có tâm địa đen tối chứ?” “Thà Trần chưởng quỹ muốn lấy của người, chỉ là không cần cái thứ lợi cực nhỏ của ta đâu.”
Trần chưởng quỹ nhìn phụ nhân dáng dấp tự tin, nhưng cũng không để ý nhiều.
Khu vực Lĩnh Nam này, ngươi bị lưu đày có đủ kiểu dáng, ở chỗ này thấy được người kỳ quái, Trần chưởng quỹ cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Ngược lại cũng không phải có ý hỗ trợ, bán không được thì là của nàng, nếu như có thể bán được kiếm thêm một ít, cớ sao không làm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT