Ngu Huỳnh đem bánh đúc đậu cùng với nước bạc hà đều để ở lại quán ăn, đồng ý sau bữa trưa sẽ trở lại, sau đó liền rời đi dạo phố thị.
Phố xá huyện ngọc cũng không khác so với các chợ phiên ở hiện đại, ngoại trừ có một ít cửa hàng, cũng có nhiều người bày bán hơn, hoặc bán ở dọc đường.
Ngu Huỳnh đi nửa vòng cuối cùng cũng thấy được một cửa hiệu cầm đồ.
Đó là một cái cửa hàng nhỏ phô ra ngoài mặt đường, quầy hàng rất cao, ước chừng đến cổ Ngu Huỳnh, hơn nữa còn có rào chắn, sau quầy có người ngồi đó.
Ngu Huỳnh đi vào cửa hiệu, đem mảnh ngân diệp để trên quầy: “Chưởng quỹ, coi dùm ta một chút xem miếng diệp tử này khoảng bao nhiêu tiền, ta muốn cầm đồ.”
Chưởng quỹ cửa hiệu cầm đồ lấy miếng diệp tử cẩn thận kiểm tra, sau đó đặt trong lòng bàn tay đánh giá, đại khái ước lượng một lút, sau đó lãnh đạm nói một con số: “Ba mươi văn.”
Ngu Huỳnh trầm mặc một chút, ung dung không vội, lời nói rõ ràng: “Trong lượng có thể được bốn mươi hai văn, hơn nữa có thể dùng để làm trâm cài, cũng không phải mất nhiều tiền công, vì thế ba mươi văn thật sự rất ít.”
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ liếc nhìn phụ nhân bên ngoài, biết là không thể gạt gẫm, “Chỉ có thể đem nấu chảy, ta có thể cầm cho ngươi tối đa ba mươi bốn văn, nhiều hơn sẽ không có.”
Từ xưa đến nay, mua đi rồi bán lại sẽ bị ép gía rất lợi hại, tuy là vậy, nhưng vẫn có thể thương lương, vì thế Ngu Huỳnh vẫn chưa bị chưởng quỹ hiệu cầm đồ dọa lùi bước.
Nàng vẫn như cũ thong dong: “Nhà ta còn có thêm một mảnh, hai mảnh diệp tử nhất định có thể làm ra một cây trâm, nếu là ba mươi tám văn, ba ngày sau ta sẽ đem ra cầm cố, lúc đó chưởng quỹ không chỉ lợi bốn văn mà còn có thể lợi thêm, nhất định không lỗ vốn.”
Trước đây Ngu Huỳnh không quá yêu thích việc mặc cả, nhưng ở tình huống hiện tại một xu cũng phải chia ra làm bốn phần để tiêu, nhiều hơn một văn tiền chính là một văn tiền.
Chưởng quỹ liếc nhìn nàng, lại nhìn mảnh diệp tử trên bàn, đáy lòng có chút tính toán. Ba mươi tám văn, tính lại cũng còn bốn, năm văn lợi nhuận, hai mảnh chính là trước sau được mười đồng tiền, nếu làm thành đồ trang sức, cũng có thể kiếm được không ít.
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ suy tư một lát, nói: “Ba mươi bảy văn, lần sau ngươi đến đem thêm một mảnh thì tính ba mươi chín văn.”
Tóm lại cũng không phải gạt người, Ngu Huỳnh đồng ý. Chưởng quỹ đếm cho nàng ba mươi bảy đồng tiền và lấy rơm xâu thành chuỗi.
Ngu Huỳnh không có túi tiền, chỉ có thể dùng vải vụn bọc lại, sau đó rời khỏi hiệu cầm đồ đến hiệu thuốc.
Nàng đem rất nhiều thảo dược, không phải loại thông thường, hầu như là loại chỉ trong núi mới có.
Tuy là như vậy, khi một đại phu trung niên đến xem lại chọn một chút thảo dược lại nói là cỏ dại, còn lại nửa hộp thảo dược và chỉ chịu mua ba văn tiền.
Cùng thương lượng với đại phu bảo hắn trả nhiều thêm một chút, cùng nhưng không có thêm văn nào.
Một văn tiền cũng là bạc, Ngu Huỳnh nên cũng bán đi.
Bán được ngân phiến cùng với thảo dược, Ngu Huỳnh cũng không dám tùy ý mua những đồ vật khác, mà trực tiếp đi đến tiệm tạp hóa hỏi mua giá muối.
Muối là loại muối thô, giá ba mươi hai văn một cân, Ngu Huỳnh trong tay không dư dả, chỉ có thể mua nửa cân. Sau khi mua nuối, nàng cũng không mua gạo ở tiệm tạp hóa.
Đại khái vì nàng vừa mới đi dạo phố xã, cũng thấy có một số người bán gạo, chỉ là chất lượng không bằng ở tiệm, gạo và trấu không có sạch sẽ bằng, nhưng được cái rẻ hơn so với cửa tiệm.
Sau khi so sánh, Ngu Huỳnh tìm một sạp hàng mua được ba ống trúc gạo với ba văn tiền, không có gì để đựng nên chỉ bỏ vào vại gốm.
Nàng áng chừng khoảng hơn một cân một chút.
Bớt chút ăn chút mặc, dùng gạo lức để nấu cháo rau dại, lại bỏ thêm chút muối, phần gạo này ít nhất cũng có thể ăn ba, bốn ngày.
Mua những đồ cần thiết xong, nghĩ đến việc La thị cùng với Phục Nguy phải uống thuốc trong khoảng thời gian dài, lại cắn răng mua một cái bình để nấu thuốc giá bốn văn tiền, cuối cùng chỉ còn dư lại mười tám văn tiền.
Thấy đói bụng liền bỏ thêm một văn mua bánh bao ăn đỡ đói.
Áng chừng còn lại mười mấy văn, Ngu Huỳnh âm thầm thở dài, hi vọng những cái bánh đúc đậu kia có thể bán hết.
Nàng tìm được cây đại thụ, hái vài miếng lá to lót ngồi trên mặt đất.
Mặt trời dần ngả về tây, Ngu Huỳnh canh vào lúc phố xá bán đồ ăn được nhất, đoán chừng là buổi trưa. Chờ quán ăn từ từ không còn người, lại ước chừng sau gần nửa canh giờ, Ngu Huỳnh mới đi đến quán ăn nhỏ.
Vào quán ăn, Trần chưởng quỹ đang tính tiền ở trước quầy, thấy nàng đến, liền cười nói: “Ta đoán ngươi cũng sắp đến.”
Ngu Huỳnh hỏi: “Băng cao có bán được không ạ?”
Nàng khi đến cũng dự tính trường hợp xấu nhất.
Trần chưởng quỹ thật tình nói: “Buổi trưa cũng không có nhiều người, bán được chín bát, còn lại một ít.
Có thể bán được cũng rất tốt, Ngu Huỳnh không dám đòi hỏi có thể bán hết được.
Trần chưởng quỹ: “Đại khái còn lại nhiều hơn ba bát một chút, ta dự định mua luôn đem đến đông gia, trừ đi sáu văn tiền nước đường, ta đưa lại ngươi mười một văn tiền.”
Nói xong, lại đem mười văn tiền để lên trên quầy.
Ngu Huỳnh biết rõ, nói: “Mười văn tiền cũng được rồi ạ.”
Nàng chỉ cầm đi mười văn, để lại một văn tiền.
Trần chưởng quỹ không nhịn được cười: “Còn một văn nữa, ngươi cầm đi.”
Ngu Huỳnh nói: “Ta không lấy nhiều hơn một văn tiền nào.”
Trần chưởng quỹ thấy nàng chấp nhất công tư rõ ràng, đúng là có chút hảo cảm.
Hắn thu lại một văn tiền, sau đó nói: “Tuy rằng không bán xong, nhưng đây là ngày đầu tiên, hôm nay những người mới ăn, đại đa số đều nói so với nước ô mai thì giải nhiệt hơn, lần tới còn muốn ăn thêm.”
Nói đến đây, Trần chưởng quỹ hỏi: “Những cái bánh này giữ được bao nhiêu ngày?”
Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, sau đó nói một thời gian tương đối: “Nếu như để cả ngày ở trong giếng, có thể giữ được hai ngày.”
Trần chưởng quỹ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn trầm tư mấy giây.
Lúc sau, Trần chưởng quỹ nói: “Ba ngày sau ngươi đem gấp đôi lại đây, vẫn dựa theo giá này, ngươi thấy thế nào? Khi giao bánh có thể đưa cho phụ thân của ta, cũng có thể tự mình đưa tới.”
Ngu Huỳnh nhất thời vui vẻ: “Đương nhiên có thể, khi giao ta sẽ trực tiếp đem tới.”
Trân chưởng quỹ cười nói: “Vậy thì chờ ngươi đem tới vậy.”
Ngu Huỳnh nhìn thấy tia rạng đông, tuy rằng kiếm được không nhiều, nhưng thật sự cũng là một khởi đầu tốt.
Từ quán nhỏ đi ra, Ngu Huỳnh trên mặt vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt.
Nàng đi theo đường cũ đến cổng thành, chờ xe bò của Trần đại thúc.
Đại khái sau nửa canh giờ, Trần đại thúc mới vội vàng đánh xe bò đến.
Sáng sớm Trần đại thúc rất lạnh nhạt, nhưng hiện tại đối với Ngu Huỳnh khuôn mặt có mấy phần vui vẻ.
“Ta nghe con trai cả ta nói bánh đều bán hết hả, không tệ nha.”
Ngu Huỳnh nói: “Đều nhờ có Trần chưởng quỹ, cũng may nhờ có Trần đại thúc.”
Trần đại thúc buồn cười nói: “Ta thì có công gì chứ?”
Ngu Huỳnh hàng năm nghỉ hè đều đến trung y quán hỗ trợ, khi đó cũng có nhiều lão nhân, nàng biết những lão nhân này thích nghe gì, ngược lại cũng rất hay nói lời tốt.
“Nếu như Trần đại thúc không có lòng tốt sao chở ta đi nhiều hơn vậy, lại cho ta đến chỗ Trần chưởng quỹ múc nước, sao ta có thể bán được hết bánh chứ?”
Trên mặt nụ cười của Trần đại thúc càng đậm.
Hai người nói chuyện một hồi, cuối cùng lại có hai người đến xe bò, cũng không nói chuyện nữa.
Về đến thôn Lăng thủy ước chừng khoảng một canh giờ, lúc trở lại đến thôn Lăng Thủy thì đã gần đến hoàng hôn.
Xa xa nhìn tới, chỉ thấy một bóng người già nua đứng trước cửa thôn.
Ngu Huỳnh mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, chờ gần một chút, mới nhìn ra đó là La thị.
Ngu Huỳnh sửng sốt một chút, mặc dù biết La thị có thể là lo lắng cho nàng không trở về mới chờ ở đây, nhưng tâm tình của nàng có chút vi diệu.
Đây là địa phương xa lạ, lại có người đứng chờ nàng.
Ngu Huỳnh có thể chịu đựng thời gian khổ cực, nhưng nàng lại không muốn cô đơn một mình ở vùng đất xa lạ này.
Nàng bây giờ cũng không có thể gặp lại được người thân cùng với bạn bè, cho nên nàng sợ cô đơn tĩnh mịch, sợ không có người tâm sự, sợ nhất chính là ở trong thế giới này chết đi sẽ không có ai nhặt xác cho nàng hoặc viếng mồ mả.
Đây cũng chính là môt trong những nguyên nhân nàng ở lại, cam nguyện trợ giúp Phục gia, trợ giúp Phục Nguy.
Nghe được âm thanh xe bò gần tới cửa thôn, La thị híp mắt huưướng về phía cái bóng đang tới, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mơ mơ hồ hồ, cái gì đều không nhìn rõ, mãi đến khi nghe được âm thanh quen thuộc, trong lòng mới xem như đặt xuống tảng đá.
“Nương, người tới đây làm gì?” Nhân lúc xe bò còn chưa đi xa, để cho người bên ngoài không hoài nghi, Ngu Huỳnh liền hô một tiếng nương.
Nghe được tiếng nương này, La thị cũng là ngẩn người, đồng thời không khỏi nghĩ thầm – Dư thị có thể gọi bà là nương, vậy thì thật sự có ý định cùng với nhị làng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hiện tại Dư thị có thể ở lại, tận đáy lòng La thị rất vui mừng.
“Nương tới đón ngươi.” Ngữ khí La thị cũng thoải mái hơn một chút.
Ngu Huỳnh không biết bà nghĩ gì, cùng với La thị xoay người trở về, nói: “Về nhà thôi ạ, tối nay ăn ngon một chút.”
Đi được một đoạn, La thị mới hỏi: “Bánh đúc đậu bán được không?”
Lại nghĩ thêm, lại nói: “Nếu như bán không được, lần tới đẻ Phục An theo người lớn ở trong thôn ra đi ra huyện bán.”
Ngu Huỳnh nhìn bà đi rất chậm, trên đường lại có đá sỏi, liền đưa tay ra níu giữ cánh tay bà, nói rằng: “Đều bán được hết rồi ạ, con cũng mua một cái nồi.”
Nghe vậy, trên mặt La thị hơi sững lại.
Một lát sau, La thị bỗng nhiên nói: “Lục nương này, sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà con cứ định đoạt, chúng ta đều nghe theo con.”
Chợt nghe được cái tên xa lạ, Ngu Huỳnh không phản ứng ngay, mấy giây sau mới nhớ tới Lục nương vốn là danh tự của nguyên chủ.
Về đến hàng rào tre bên ngoài Phục gia, liền nhìn thấy hai huynh muội đều ở trong sân. Phục Ninh ngây ngốc đứng ở một bên nhìn ca ca đốn củi.
Phục An người cao không tới bốn thước đang cầm con dao bổ củi, rất mất công sức chặt những cành cây thô dài. Thấy tổ mẫu cùng với Ngu Huỳnh trở về, hai huynh muội mới nhìn ra ngoài sân.
Nhìn thấy Ngu Huỳnh trở về, trên mặt Phục An chỉ có một tia kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc, lại biểu hiện giống như việc nàng tất nhiên phải trở về.
Ngu Huỳnh buông La thị ra, đem sọt để xuống sau đó lấy ra cái nồi của Hà thẩm, sai bảo Phục An: “Đem cái nồi trả lại Hà thẩm, nhớ nói ngày mai ta sẽ đến cảm tạ.”
Phục An không thích việc nàng sai khiến mình, nhưng vẫn bĩu môi sau đó nhận lấy cái nồi chạy ra sân.
Ngu Huỳnh đem muối cùng với cái nồi mới, gạo đều để ở trong chỗ mình ở, đem gạo đổ vào mấy ống trúc, đồng thời cũng để một cái bát vào đó.
Nàng lấy hai bát gạo bỏ vào nồi, nghĩ nghĩ lại cho thêm một ít gạo vào, sau đó mới đi vo gạo. Nàng đổ nước vo gạo lần thứ hai vào cái chậu, lát dùng để gội đầu.
Phục An sau khi trở lại nhìn thấy cái nồi mới, mắt sáng lên, lại nhìn thấy được trong nồi có gạo, cậu trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin được mà nhìn về phía Ngu Huỳnh.
Phục An đã thật lâu không được ăn cháo. Trước đây tiểu thúc chưa trở về, cậu cách mấy ngày vẫn có thể ăn một bát cháo rau dại, nhưng sau này thì chỉ có thể ăn canh rau.
Một lúc sau, Phục An mới lấy lại được tinh thần, cậu do dự một hồi, mới bẽn lẽn hỏi Ngu Huỳnh: “Chúng ta có phần không?”
Ngu Huỳnh nhìn hắn một chút, nói: “Đi nhóm lửa đi, một lát ta phải nấu thuốc cho tiểu thúc cùng với nãi nãi ngươi uống.”
Phục An nghe được mình có thể ăn, so với bình thường còn chịu khó hơn, vội vã đi nhóm lửa.
Ngu Huỳnh một lần nữa lấy viên đá đơn giản, sau đó để nồi lên trên, vào nhà lấy một ít hồng cô ra rửa sạch, dùng tay xé thành mấy miếng nhỏ, để ở trong bát dùng dần.
Nấu cháo hồng cô, không có những gia vị khác chỉ có thể cho thêm chút muối, nhưng như thế, cũng đã là rất ngon.
Phục An xem lửa, nấu nước xong thì ra gọi nàng.
Nàng vốn muốn đi bốc thuốc, nhưng liếc nhìn sắc trời, suy nghĩ một chút vẫn là đi xem chân của Phục Nguy trước, nhìn thử mấy cái nẹp có bị lỏng hay không.
Nàng giũ giũ đôi tay dính nước, sau đó mới xốc màn cỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phục Nguy đang ở trên giường.
Phục Nguy dựa vào bức tường tranh, nhắm hai mắt đối mặt với Ngu Huỳnh.
Ngu Huỳnh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ chán chường, nghĩ rằng những người và những thứ đẹp mắt có thể khiến người ta tâm tình thoải mái.
Hơn nữa, người đẹp đẽ cho dù khoác vải bố, nhìn vẫn rất đẹp.
Hiện tại tuy rằng Phục Nguy nhìn có vẻ chán nản, cả người đều không có sức sống, những vẫn khiến người ta cảm thán hắn có một túi da thật sự rất hoàn hảo.
Ngu Huỳnh đi vào, bước đến bên giường rồi mở miệng: “Để ta coi thử chân của ngươi một chút.”
Nghe được âm thanh của nàng, Phục Nguy mở đôi mắt đen vô cảm, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao không rơi đi?”
Ngu Huỳnh khẽ nhíu mày: “Tại sao ta phải đi?”
Phục Nguy trầm mặc trong chốc lát, quay mặt sang, mặt không cảm xúc nhìn nàng: “Phục gia là một cái động không đấy, ngươi không thể lấp đầy. Con trai của thái thú quận Vũ Lăng còn coi ta là cái gai trong mắt, sau này còn không biết xảy ra thêm chuyện gì, ngươi ở lại đây thật sự không có lợi ích gì.”
Tâm Ngu Huỳnh nói hắn đúng là tự mình biết mình. Nhưng nàng thấy không cần nói rõ với hắn, vì thế chỉ nói ba chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT