Sáng sớm, trời vừa sáng có chút ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa chui vào trong phòng, Ngu Huỳnh đứng lên, dùng mảnh vải tùy ý buộc lại mái tóc dài tới thắt lưng, sau đó liền bước ra gian nhà.

Khí trời nóng bức, nhưng lúc này là sáng sớm, lại bốn phía là núi vây quanh, thậm chí còn có chút sương mù tung bay nên trời sáng rất lạnh.

Ngu Huỳnh một thân áo dài, đúng là không cảm thấy lạnh. Chỉ là một đêm không ngủ được, sắc mặt nàng trắng bệch, mắt cũng mơ hồ hiện ra quầng thâm.

Ngu Huỳnh ngáp một cái, sau đó đi đến vại nước, đang muốn dùng nước rửa mặt, lại phát hiện nước trong thùng sắp thấy đáy.

Toàn bộ thôn đều là nhà lá, tất nhiên không có giếng nước, có thể mang nước về, chỉ có một dòng sông cách Phục gia ngoài một dặm.

Con mắt của lão Phục gia không dễ xài, đứa nhỏ tuy rằng tám tuổi nhưng thân thể nhìn nhiều lắm khoảng sáu tuổi, chính là một dặm đường mang nước về sẽ rất khó khăn.

Ngu Huỳnh sau một lúc chần chờ, chỉ xài nửa gáo nước, đổ từng chút từng chút vào trong lòng bàn tay để súc miệng cùng với rửa mặt.

Đang rửa mặt thì phía sau truyền đến tiếng gõ của cây gậy trúc, vừa nghe là biết La Thị. Sắc trời cũng vừa mờ sáng, lại có sương mù bao phủ, vì thế La thị không nhìn thấy được gì. Tuy nhìn không thấy, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng nước ào ào.

Bà hơi nhíu mày, Dư thị đến đây cũng được nửa tháng, trong nửa tháng này hầu như đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, mấy ngày nay sao lại dậy sớm như thế?

Trong nháy mắt La thị không để ý đến nghi vấn này, bà tìm đường đi đến, đem quần áo của tôn nhi và tôn nữ hôm qua thay ra để vào trong chậu gỗ. Một tay ôm chậu gỗ, một tay cầm cây gậy trúc nhẹ gõ quen thuộc dò đường đi ra sân, định đi ra sông giặt quần áo thường ngày.

Trời còn chưa sáng hẳn, La thị đôi mắt không tốt, ra ngoài sông giặt quần áo, hơi bất cẩn một chút sẽ trượt chân rơi xuống nước. Ngu Huỳnh cau mày nhìn La thị đi ra ngoài, tâm trạng có mấy phần lo lắng. Ngược lại nàng hôm nay còn muốn đi ra ngoài tìm chút thảo dược, đưa gót chân bị thương đi ra ngoài trước.

Nàng vẫn chưa theo sát La thị, tốt nhất là cách một khoảng cách đi ở phía sau bà. Con mắt La thị không khỏe nên đi cũng chậm rãi, Ngu Huỳnh vừa đi theo vừa có thể kiểm tra mấy cỏ dại trên đường. Thảo dược bình thường cũng không khó tìm, ở vùng Lĩnh Nam, khắp đường nhỏ tùy ý đều có thể tìm thấy thảo dược. Chỉ do người dân không biết được, tưởng chúng chỉ như cỏ dại tầm thường.

Đi vài bước liền có thể tìm thấy một ít thảo dược thông thường. Có thể trị được vết bầm tím, thanh nhiệt giải độc, cây quỷ trâm thảo có thể khử trừ phong thấp tùy ý cũng có thể thấy được.

Điều kiện hiện tại cũng không cho phép nàng điều dưỡng tỉ mỉ, chỉ có thể dùng phong pháp cổ đơn giản tiện lợi nhất, đem quỷ trâm thảo đâm nát sau đó chưng nhiệt, trước đem đắp lên mấy ngày cho đỡ.

Nàng đã đến đây nhiều ngày, nơi mắt cá chân sưng đỏ lúc mới bị cũng không có nghiêm trọng vậy, vì thế đắp vào hai ba ngày rất nhanh sẽ thấy có hiệu quả. Nàng khom lưng bẻ đi cây quỷ trâm thảo

Sau khi bẻ lại nhìn thấy một cây hạ khô thảo, nhớ tới hôm qua sát vách truyền đến những tiếng ho khan, suy nghĩ một chút cũng hái lấy.

Lĩnh Nam là địa phương nhiều chướng khí, nên ăn nhiều đồ thanh phổi, nếu như nàng ở lâu cũng sẽ giống như người Phục gia đều là bộ dáng ho khan.

Đem hạ khô thảo nấu cùng với phổi heo, có thể thanh lọc phổi giảm ho.

Ở cổ đại thịt heo dù sao cũng rẻ, như vậy chỉ dùng phổi heo càng thêm rẻ tiền, nếu như có thể đến chợ một chuyến, nàng sẽ đi hỏi thử.

Ngu Huỳnh thu hồi tâm tư, tiếp tục hái thêm một chút thảo dược tốt, cũng đi theo La thị đến gần bờ sông.

Sáng sớm đã có người ra ngoài làm việc, lúc nhìn thấy Ngu Huỳnh đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thôn này được gọi là thôn Lăng Thủy, phần lớn thôn dân đều là người sau khi bị lưu đày thì an cư ở nơi này. Mặc dù những người được đặc xã, có thể rời khỏi Lĩnh Nam, nhưng trên người không có bạc, cũng chỉ có thể cắm rễ ở đây.

Phục Nguy đến thôn Lăng Thủy được một tháng, mà lúc Ngu Huỳnh gả vào thôn Lăng Thủy này chỉ được nửa tháng. Phục gia nhị lang ngày ấy đến thôn Lăng Thủy thôn dân chỉ mới được thấy một lần, mà tân phụ của Phục gia đã thấy được vài lần.



Tân phụ này của Phục gia có khuôn mặt so với đốm hắc ban thì dài hơn một chút, dung mạo xấu xí, nhưng mơ hồ cảm thấy nếu như có thể xóa đi những vết đốm đen kia, phỏng chừng cũng là một mỹ nhân thanh lệ.

Cho đến khi biết được tính tình của vị tân phụ Phục gia này…Mấy ngày trước còn trộm đi lương thực chạy trốn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.

Ngu Huỳnh không để ý đến những ánh mắt đánh giá kia, sau khi hái thảo dược, nàng bèn đứng ở đằng xa nhìn chằm chằm La thị.

Bất luận là làm sao, hai ngày sau khi nàng tới đây, nàng vẫn phải nằm trên giường, La thị không có phớt lờ nàng, cho dù suy bụng ta ra bụng người, nàng cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt được.

Sắc trời dần sáng, La thị cũng đem quần áo giặt sạch, Ngu Huỳnh liền đi trước bà một bước quay trở về.

Trở lại trong viện, nàng để thảo dược xuống, lại đi ra ngoài tìm hai viên đá tương đối tròn và sạch sẽ, khi trở về, La thị cũng đã về tới.

Ngu Huỳnh dùng nửa gáo nước rửa viên đá cùng với thảo dược, sau đó bắt đầu đem dược đi giã. Âm thanh các viên đá chạm nhau truyền vào trong phòng, Phục An vén tấm rèm rơm, vuốt mắt ló đầu đi ra, nhìn thấy Ngu Huỳnh đang giã dược, mặt đầy nghi hoặc.

Tuy rằng không biết nàng ta đang làm gì, nhưng vẫn nghe lời của tổ mẫu lúc trước, không đi kiếm chuyện với nàng ta.

Ngu Huỳnh mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, sau khi đem thảo dược giã nát, ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà lá lớn.

Cùng Phục An đối mắt một chút, đang muốn thu hồi ánh mắt thì nàng nhìn thấy bóng người ở phía sau Phục An. Trong phòng tối tăm vì thế nàng không nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng người nọ -- là bóng dáng của một nam nhân!

Không cần phải nói, nam nhân này chính là nam chủ Phục Nguy.

Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, nam chủ chính là đã nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, đại khái là rất bình tĩnh, rất trầm mặc.

Một lát sau, Nguy Huỳnh bèn dời tầm mắt. Hiện tại nếu tùy tiện nói muốn đi xem vết thương ở chân hắn, e là La thị đến cửa sẽ không cho nàng vào, sẽ cảm thấy nàng muốn hại con trai của bà, vì thế trước quan sát rồi sẽ tính tiếp.

Sự chú ý của nàng dời trở lại trên đống thảo dược. Theo lý thuyết thảo dược này chỉ cần được nấu lên sau đó đắp lên chỗ đau, công hiệu sẽ cao hơn, nhưng nhìn cái giá lửa thô sơ không có nồi, nàng chỉ cũng có thể tạm gác mà làm việc khác, dùng vải bố bọc thảo dược lại.

Trở vào nhà, đem thảo dược đắp lên mắt cá chân đang bị sưng đỏ. Thảo dược không được nấu, hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không chữa trị.

Thuốc này cần phải được đắp khoảng một canh giờ sau đổi lại thêm lần nữa. Do nàng một đêm không ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, đến thời điểm tỉnh lại, đã hơn một giờ

Sau khi nàng đổi dược lần nữa, đã nhanh đến buổi trưa, Ngu Huỳnh tìm được một cành cây tương đối thô dài, đem mấy nhánh cây thừa bẻ đi làm gậy để đi.

Nàng từ trong phòng đi ra, phát hiện La thị cùng hai đứa bé đều không có ở nhà, cũng không biết đi đâu, nàng liền đem chăn cùng với quần áo dơ ra, chầm chậm đi đến bờ sông để giặt tẩy.

Trên đường đi cũng gặp gỡ được một vài người, nhưng thôn dân ai cũng chỉ lo ấm no trước mắt, thấy nàng, cũng không ai chào hỏi ai.

Những thôn dân này sớm đã bị cuộc sống khốn khó làm hao mòn không còn tinh thần, hiện tại bất quá chỉ giống như một xác chết di động mà thôi. Người người ánh mắt đều dại ra, mặt không có cảm giác, không hề có sinh khí.

Ngu Huỳnh âm thầm thở dài một hơi, nàng sợ mình cũng biến thành bộ dáng giống như họ, vì thế nếu có thể tìm được lối thoát, không thể để tiếp tục như thế.

Nàng đến bên bờ sông, đem quần áo đơn giản giặt sạch sau đó thì trở về.

Về đến trong viện, nàng đem quần áo La thị đẩy về một bên, dành ra một khoảng để phơi chăn cùng với quần áo của nàng. Ánh mặt trời ngày càng một gay gắt, tính đến buổi chiều có thể hong khô.



Ngu Huỳnh cũng đem thảo dược ban sáng trải lên đất phơi, nàng thấy trên sân tán loạn, thở dài một hơi. Có lẽ do con mắt La thị không tốt, hài tử lại còn nhỏ, vì thế không thể dọn dẹp được.

Sân đầy cỏ dại rậm rạp, trên đất đều là cành lá ngổn ngang, còn có một số rau dại chưa nấu đã héo úa,.

Ngu Huỳnh rất thích sạch sẽ bèn cân nhắc một lát, vẫn là ngồi xổm xuống, đem cỏ dại nhổ đi, sau đó đứng dậy đến bên góc tường đem cái chổi quét sạch cành lá trong viện gom lại thành một đống dưới giá lò, buổi chiều có thể dùng để nhóm lửa.

Bỏ ra gần nửa canh giờ, nàng mệt đến choáng váng mới làm xong, cuối cũng cũng đem cái sân dọn dẹp sạch sẽ.

Đang muốn về nhà lá nghỉ ngơi, bỗng ở gian nhà khác lại truyền ra tiếng ho khan nặng nề trầm thấp của nam nhân. Ngu Huỳnh dừng bước chân, nhìn về vị trí nam chủ ở trong ngôi nhà lá. Nhìn quanh bốn phía, nàng vẫn không thấy được bóng dáng ba bà cháu.

Suy tư một lát, nàng xoay bước chân, từ từ đi đến cái cây trước cửa ngôi nhà lá.

Nàng hít một hơi, cách tấm rèm cỏ hướng vào trong phòng lên tiếng dò hỏi: “ Ta có thể vào được không?”

Chờ một lát, trong phòng cũng không có tiếng đáp lại.

Ngu Huỳnh nhớ tới trong tiểu thuyết từng có nhắc qua, nói nam chủ trở lại Phục gia vào tháng trước, rất ít khi nói chuyện, đều là một dáng người trầm mặc ngồi ở trên giường nhỏ, không có chút sinh khí.

Trong tình huống này, muốn hắn đáp lời nàng, sợ cũng rất khó khăn. Do dự một lát, Ngu Huỳnh vẫn là không xin phép mà đi vào.

Nàng xốc tấm rèm cỏ lên, chân đầu tiên mới bước vào, liền nghe được mùi thảo dược gay mũi. Chỉ là mới ở dưới nắng hoạt động, trong phòng tối tăm, tầm nhìn nàng có chút mơ hồ, tất cả mọi thứ trong phòng, đều thấy ảnh mờ mờ.

Sau một hồi lâu thích ứng, mới từ từ thấy đợc trang hoàng trong phòng. So với gian phòng của nàng, gian phòng này hiển nhiên tốt hơn một chút.

Trong phòng có một tấm chiếu cuộn lại để tựa ở trên tường, hẳn là ba bà cháu cùng ngủ trên chiếu.

Những gia cụ khác ở trong nhà chính một bàn trúc nhỏ, bốn chiếc ghế đẩu, còn có một cái giường trúc hai người nằm. Không ngoại lệ, những đồ gia cụ bằng trúc này có tốt hơn một chút, nhưng cũng đều xuống cấp.

Nam nhân đang ngồi trên cái gường trúc duy nhất. Ngu Huỳnh nhấc mắt nhìn tới, cùng đối mắt với ánh mắt lành lạnh đen kịt. Nàng sửng sốt một chút.

Nguyên bản, nàng cho rằng mình phải nhìn thấy nam chủ vô cùng chật vật, uể oải chán chường.

Còn người trước mắt đang dựa ngồi dựa vào vách tường, khí chất quạnh quẽ, cả người sạch sẽ, trong con ngươi như che đi một hàn băng khiến cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Dù cho khuôn mặt có gầy gò xám trắng, mang theo bệnh khí, quần áo mặt trên người cũng là một thân vải thô, nhưng vẫn không thể che lắp được căn bản tướng mạo tuấn mỹ cùng thân hình cao to kiên cường của hắn. Đúng là có mấy phần cảm giác như mỹ nhân lâm bệnh.

Hắn an vị ở trên giường trúc, bất kể là ánh mắt hay vẻ mặt, trên người đều tản ra loại khí tức, tất cả đều thanh lãnh.

Có một ít người có khí chất, bất luận ở hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, bất hạnh cỡ nào, cũng không thể thay đổi được nó. Ngu Huỳnh cảm thấy, nam chủ chính là một người trong số đó.

Tầm mắt Ngu Huỳnh từ trên tướng mạo tuấn mỹ đó dời đi, vời vào chiếc chăn mỏng che kín trên hai chân. Trong phòng trầm mặc chốc lát.

Nàng nhọc nhằn mở miệng: “Ta sinh ra ở Lâm gia, có biết chút y thuật, không chừng có thể giúp ngươi chữa lành chân của ngươi.”

Sắc mặt Phục Nguy lành lạnh, trên vẻ mặt vẫn chưa vì câu nói này của nàng có bất kỳ biến hóa nào, hắn dời ánh mắt, lại nhắm lại, không cho nàng nửa phần phản ứng dư thừa nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play