Khi Ngu Huỳnh đang thất thần, trong nháy mắt Phục An bỗng nhiên vọt về phía nàng. Ngu Huỳnh hồi thần, tuy trên chân hiện có thương tích, nhưng vẫn nhạy bén né tránh Phục An va vào nàng.

Nguyên chủ té xuống sườn núi, tuy rằng nói không có thương tổn gì lớn, nhưng chân vẫn bị tổn thương. Tâm Ngu Huỳnh vẫn còn sợ hãi sau khi ổn định thân thể, nàng cau mày nhìn về gương mặt xanh xao vàng vọt, thủ phạm là nam hài vẫn đang trừng mắt nhìn nàng.

Ngu Huỳnh định giải thích mình không có bắt nạt tổ mẫu của hắn, nhưng nghĩ lại trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ là người có tính khí rất tệ, đối với người nhà Phục gia đều vênh mặt hất hàm sai khiến, đối xử với bọn họ như hạ nhân.

Suy đến cùng tính cách của nàng so với nguyên chủ khác biệt quá lớn, không khéo sẽ khiến người khác sinh nghi, nên việc giải thích cũng cũng bỏ qua.

Chỉ là trước kia tính tình nguyên chủ quá mức ác liệt, căn bản không phù hợp với tính tình ôn hòa của Ngu Huỳnh, nàng cũng không có dự định theo tính tình mà hành xử.

Nàng lạnh nhạt liếc nhìn khuôn mặt hung ác tự đắc của chú sói con Phục An, sau đó lại nhìn đến khuôn mặt khác cũng xanh xao vàng vọt của tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài nhìn thấy ánh mắt của Ngu Huỳnh, sợ đến sắc mặt trắng nhợt, cổ cũng theo đó mà rụt lại, hiển nhiên là bé cực kỳ sợ nguyên chủ.

Ngu Huỳnh từ trong ký ức của nguyên chủ biết được, trước đây nguyên chủ thường hay đánh chửi hai đứa bé này. Ngu Huỳnh cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt xoay người đi vào nhà lá.

Vốn cho là sẽ bị chịu đòn, Phục An nhìn bóng lưng Ngu Huỳnh rời đi, liền ngẩn người.

La thị lung tung giơ tay, tầm mắt mơ hồ nắm lấy tay tôn tử, vội vàng mắng: “Cháu định làm gì thế, nãi nãi không cần ngươi bảo vệ!”

Đi đến trước phòng cỏ, Ngu Huỳnh nghe thế, âm thầm thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng có mấy phần chua xót.

Lúc xem sơ qua quyển tiểu thuyết, đối với sự việc các nhân vật chịu khổ trong quyển tiểu thuyết nàng cũng không thấy có cảm xúc gì quá lớn, dù cho đọc đến những chỗ sinh ly tử biệt, bất quá cũng chỉ cảm khái một đôi lời thế sự vô thường, nội tâm không biến đổi lớn, nhưng thời điểm bản thân ở trong này, mới biết là ngũ vị tạp trần.

Nàng xốc mành làm bằng cây bồ thảo lên, bước vào nhà lá tối om.

Căn nhà của Phục gia có hai gian phòng tranh, phòng nàng khá nhỏ, chắc hẳn trước đây là nơi ở của La thị.

Căn nhà này do vợ chồng trưởng tử của Phục gia mang theo con cái ở đây, hiện nay vẫn như cũ bốn người ở đây. La thị cùng với hai đứa trẻ, còn có nam chủ mà nàng vẫn chưa thấy qua.

Ba bà cháu La thị đều kiêng kỵ nguyên chủ, sợ nguyên chủ mưu hại bọn họ, vì thế không thể ở cùng phòng với nàng.

Chỉ là nàng không thể hiểu được, nhà lá chỉ có hai gian phòng, vậy vị công tử thật đó trước đây ở chỗ nào?

Ngu Huỳnh cũng không nghĩ đến việc này, ở trong căn phòng tối tăm, tầm mắt nhìn quanh, bất quá chỉ khoảng sáu, bảy mét vuông.

Trong bóng tối mơ hồ có thể thấy củi được chất hơn nửa gian nhà, còn trong góc có một món đồ đạc duy nhất dùng rơm rạ cột lát thành, miễn cưỡng có thể xem là “giường”.

Ngu Huỳnh cẩn thận kiểm tra lại tấm rơm rạ kia, cũng may đều đã khô ráo, không có sâu hay kiến, nàng mới dám yên tâm nằm xuống.

Nhưng sau cùng cũng sợ có chuột bọ côn trùng hay rắn rết, vì thế hôm qua nàng ở bên ngoài đem được ít ngải thảo về, đem đốt một nửa để lại một nửa, vì thế trong phòng có một luồng nhàn nhạt mùi ngải thảo thơm ngát.

Chỉ là trong nhà tối tăm ẩm ướt lại oi bức, càng làm lòng người trở nên phiền não.

Ngu Huỳnh cầm lấy quạt hương bồ trước đây La thị dùng ngồi ở trên giường quạt lấy chút gió.

Ngồi an tĩnh một hồi, nghĩ đến đôi huynh muội xanh xao vàng vọt kia, trong chốc lát nàng bỗng nhiên nhớ tới nội dung trong quyển tiểu thuyết.

Lúc người thân của nam chủ lần lượt qua đời nên nam chủ mới trở nên hắc hóa, mà người đầu tiên qua đời không phải là La thị, mà là vị đại huynh hắn chưa từng gặp mặt bao giờ.

Trưởng tử Phục gia phục chấn, ở mỏ đá làm khổ dịch.

Tuy rằng mấy ngày trước đây được đại xá, Phục gia cũng nằm trong nhóm đại xá, nhưng mỏ đá lại thiếu người, không thể một lúc thả tất cả. Còn nữa, quan quản sự nơi đó tham ôn hủ bại, vì thế phải dùng bạc để đổi lấy thời gian dịch kỳ còn lại mới có thể được thả ra.

Phu thê trưởng tử Phục gia hai người còn ba năm kỳ dịch, không có bạc, giống như trứng chọi đá, cũng chỉ có thể tiếp tục làm khổ dịch.

Mà ở tháng thứ ba sau khi nam chủ nhận tổ quy tông, trưởng tử Phục gia ở trong bãi khai thác đá bị đánh chết. Sau đó không lâu, La thị do thương tâm quá độ cũng chết theo.

Mà a tẩu của hắn vì đòi lẽ phải, cũng bị những sai dịch ngang ngược không biết lý lẽ đánh cho một trận, sau khi trở về liền bị bệnh cùng với phải xử lý hậu sự của trượng phu và mẹ chồng, lại phải nuôi hai đứa bé và tiểu thúc tàn phế, vất vả quá độ sau đó đành phải buông tay rời bỏ nhân gian.

Căn nguyên nam chủ cũng không còn ý chí sống tiếp nhưng nhìn hai đứa bé còn nhỏ, chỉ có thể hạ thấp đầu làm phụ tá cho huyện lệnh, trong lúc làm việc nhận biết bao tủi nhục.

Nhưng có dù như thế, vẫn không thể bảo vệ được hai đứa bé.



Cháu trai bị người ta bắt đi, cháu gái do lúc trước thường xuyên bị đói bụng làm cho thân thể bị thiếu hụt, vì thế không bao lâu liền chết trẻ.

Nghĩ đến những việc này, sắc mặt Ngu Huỳnh nhất thời nghiêm nghị.

Tâm nàng tuy không phải là thánh mẫu, không biết nội dung câu chuyện thì thôi, nhưng khi nàng biết rõ nội dung câu chuyện nhưng mà lại bảo nàng không làm gì, nàng cũng không làm được.

Vừa nghĩ đến việc nàng phải trơ mắt nhìn những người đang sống này từng người từng người biến thành thi thể lạnh băng, nàng càng không thể mặc kệ mà ngồi nhìn, vì thế Ngu Huỳnh vẫn quyết định sẽ lượng sức mà làm.

Hiện tại là tháng thứ nhất nam chủ được thả, nàng hiện có thời gian hai tháng chuẩn bị để thay đổi nội dung câu chuyện phát triển.

Cố gắng hết sức, có thể cứu được ai liền cứu, nếu như không cứu được, nàng dĩ nhiên cũng đã tận lực, nghĩ đến đây trong lòng nàng cũng thấy tốt hơn.

Sắc trời từ từ tối đi, Ngu Huỳnh bèn thu hồi tâm tư đi ra ngoài đem nước vào nhà lau người một chút.

Trời tháng sáu ở Lĩnh Nam cực kỳ oi bức, người đã vài ngày không tắm rửa , cả người dính dính mồ hôi rất không thoải mái.

Ngu Huỳnh từ nhà bước ra, trước đi đến bên vại nước, liếc nhìn chậu gỗ duy nhất trong nhà Phục gia. Cái chậu gỗ gần như không dùng được, nhìn cũng không thể múc được nhiều nước.

Điều kiện hiện tại như thế này, không thể cho phép Ngu Huỳnh xoi mói.

Trong mình không khỏe cũng cố nén xuống, Ngu Huỳnh lấy nửa chậu nước, dưới ánh mắt cảnh giác của Phục An, mang nước đem vào trong phòng. Nàng thả mành xuống, lấy mấy cành cây thô chặn lại, sau đó mới cởi bỏ xiêm y, từ trong hành lý nguyên chủ đem một mảnh vải bố lau người.

Tuy rằng không có lương thực, thế nhưng hành lý nguyên chủ đều được đem trả lại. Nói là hành lý, chẳng qua cũng chỉ có bảy đồng tiền, một tấm vải thô, hai cái kẹp tóc, còn có một tấm vải bố, cuối cùng là một túi thảo dược được bọc trong vải vụn cùng màu với vài quả nhỏ.

Ngu Huỳnh đã cẩn thận kiểm tra tất cả, mấy thứ thảo dược này ít nhiều gì đều có chút độc tính, quả dại còn chút mới, có chất lỏng đen thui, dính vào da liền làm đen một đốm, không đến bốn hay năm ngày cũng không thể rửa sạch.

Khi vừa xuyên đến, nàng từ trong nước thấy được hình ảnh phản chiếu, thấy trên gương mặt nguyên chủ bốn năm đốm đen có to có nhỏ không đều nhau.

Mắt phải có một đốm đen như nửa mảnh lá cây lớn, trên mũi, trên mặt trái xương gò má trên mỗi bên có một đốm, hai đốm đen này cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Lúc đầu Ngu Huỳnh cho rằng dung mạo nguyên chủ thật xấu xí, có chút tuyệt vọng, nhưng cẩn thận hồi tưởng theo trí nhớ của nguyên chủ, mới phát hiện những dấu ấn đen trên mặt không phải là vết ban đen, mà là do chất lỏng trong quả dại này gây ra.

Vì Lĩnh Nam chỉ là vùng đất man hoang, hung hiểm khó dò, nữ tử có chút nhan sắc, lại không có năng lực tự vệ, chỉ sẽ dẫn tới mầm họa.

Sau khi biết được mục đích nguyên chủ cải trang thành xấu xí, Ngu Huỳnh cứ cách hai ngày lại dùng chất lỏng của trái dại này bôn lên, nàng cũng dự định mấy ngày nay sẽ đi tìm một chút, nhìn thử có thể tìm thấy mấy trái quả dại này hay không.

Ngoại từ quả dại, còn có những thảo dược có độc, Ngu Huỳnh cũng không vứt đi, mà giữ lại đề dành phòng thân.

Nguyên chủ có thể có được các hành lý này, tất cả đều nhờ do quan sai áp giải Dư gia chính là người từng chịu ân huệ của Dư gia, vì thế khi áp giải Dư gia cũng chăm lo được mấy phần.

Người Dư gia biết y thuật, tước khi đến Lĩnh Nam, nữ quyến đề dùng chất lỏng của quả dại bôi lên mặt, nói là uống thuốc độc tự hủy dung mạo, để tránh khỏi bị chà đạp.

Chất lỏng đen thui từ trái dại này, dùng nước cũng có khó rửa sạch.

Khu vực Lĩnh Nam núi rừng rậm rạp, ngoại từ dã thú hung mãnh, cũng có nhiều loại thảo dược trải dài khắp núi, cây độc cũng rất nhiều, người biết y thuật, rất dễ tìm thấy được các loại thảo dược.

Nếu nguyên chủ chịu sống yên ổn, ngày trôi qua cũng không được nói là khổ sở, chỉ do điều nguyên chủ muốn làm, đến Lĩnh Nam còn tiếp tục chế độc dược hại người, cho nên mới bị buộc ép gả cho nam chủ bị tàn phế hai chân.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được sủng ái, vì thế lúc bị ép gả cho nam chủ, Dư gia không có nổi món gì cho nàng, những vẫn cho nàng được một bộ quần áo vải thô không có mảnh vá, hai cây kẹp tóc, ngoài ra còn có… Bạc!

Ngu Huỳnh dùng nước lạnh lau sơ thân thể, trong đầu bỗng nhiên hiện lên trí nhớ nguyên chủ, vọi vã mặc quần áo sạch vào, cầm lấy đai lưng vừa đặt ở trên chiếu.

Nàng cẩn thận sợ soạng một lượt, rốt cục tìm thấy nơi gồ lên, nàng nhìn quanh bốn phía, trong căn phòng tối tăm cầm lấy một cành cây khô.

Hai tay gập lại liền bẻ gãy cây khô, liền đặt trên phần nổi lên cắt đai lưng ra. Chốc lát, từ trong đai lưng lấy ra một vật được bao bằng mảnh vải bố.

Mở mảnh vải ra, đập vào trong mắt là hai mảnh ngân phiếu, ngân phiến có hình dạng chiếc lá, dường như được tháo từ trên đồ trang sức ra, ước chừng dài bằng nửa ngón tay út.

Từ nhỏ Ngu Huỳnh đều ở trung y quán, đối với trọng lượng rất mẫn cảm, nàng ước lượng đại khái có thể biết hai mảnh ngân phiến này nặng khoảng bao nhiêu.

Áng chừng một chút, hai mảnh tiểu ngân phiến lại không tới một đồng.

Thời điểm Ngu Huỳnh đọc truyện, đại khái đối với tiền bạc cũng có chút hiểu biết, một đồng bạc nếu đổi thành miếng đồng, ước chừng có thể đổi được một trăm đồng tiền.

Hai mảnh tiểu ngân phiến, đổi ra cũng không tới một trăm xu!



Tâm tình Ngu Huỳnh đang kích động, sau khi nhìn lại, trong nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh.

Nhưng lại nghĩ đi nghĩ lại, người không có đồng nào còn đáng sợ hơn, như vậy cũng không thấy thất vọng.

Ngu Huỳnh chấn định tâm tình, giấu kỹ ngân phiến, sau đó liếc nhìn chân bị sưng đỏ.

Mấy ngày trước đây quá mức sa sút, không có tâm tình xem xét đến đôi chân, hiện tại hoàn toàn nghĩ thông suốt, liền cân nhắc sáng mai trước hết đi đến phụ cận kiểm tra một phen, có hay không tìm thảo dược để tiêu sưng hay không.

Thu hồi ánh mắt, bưng một chậu nước chân thấp chân cao từ trong phòng đi ra ngoài.

Vừa đi ra, liền nghe được mùi rau dại nồng nặc, còn có nhàn nhạt mùi khó chịu. Trên bếp lò, canh rau dại đã nấu xong, Phục An tốn công sức đem cái nồi để trên bếp đem xuống, dùng cái muôi gỗ đơn sơ múc canh rau dại cho vào mấy cái bát gỗ thô ráp.

Sau khi chia xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngu Huỳnh, ánh mắt hung ác.

Ngu Huỳnh không nhìn ánh mắt hung ác này của hắn, mà là buông tầm mắt xuống nhìn năm bát canh rau dại để trên đất.

Ngoại trừ ba bà cháu, nàng chưa từng gặp nam chủ, tổng cộng bốn người nhà Phục gia, thêm vào nàng là năm người, vì thế năm bát canh rau dại này chắc là có một bát của nàng.

Trải qua mấy ngày này, mỗi ngày đều là không dầu không muối, rau dại không có nửa mùi vị, Ngu Huỳnh cảm thấy như nhai cỏ.

Mấy ngày qua, cho dù bụng đói lả, Ngu Huỳnh cũng không muốn ăn chút nào.

Nhưng muốn sống sót phải lấp đầy bụng, không quan tâm là nhai rau dại hay nhai cỏ, có thể chắc bụng là được.

Đại khái Phục gia đều ăn như thế này trong thời gian dài, vì thế hai huynh muội đều rất nhỏ gầy, sắc mặt vàng như nghệ, còn không được mấy lạng thịt.

Mà cặp mắt kia của La thị, phỏng chừng cũng là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng với mệt nhọc quá độ, thêm nguyên nhân bởi chướng khí ở Lĩnh Nam, mới gần như mù.

Ngu Huỳnh đổ nước, buông chậy gỗ xuống liền trực tiếp đi đến, bưng lên một bát canh rau dại, không nói một câu xoay người trở về phòng.

Sau khi Phục An nhìn Ngu Huỳnh rời đi, khẩu khí căng thẳng thở ra một hơi, cậu nhìn về phía tổ mẫu, kỳ quái nói: “Nãi nãi người nói nàng ta tại sao lại không mắng người nữa?”

Vẻ mặt La thị không thay đổi, chỉ nói: “Đừng để ý.”

Sau đó còn nói: “Đem canh vào cho tiểu thúc con đi.”

Nói xong, La thị quay đầu nhìn hướng về phía một gian nhà khác, tuy rằng không thấy rõ lắm, nhưng mơ hô có thể thấy bóng của ngôi nhà.

Dù cho đứa con trai ruột đã trở về được một tháng, tâm tình La thị vẫn rất phức tạp, không biết thế nào để ở chung với nhi tử.

Ngu Huỳnh sau khi vào phòng liền ngồi xuống, bưng canh rau nhìn hồi lâu, thực sự là không muốn ăn.

Thật sự trong bụng đói rất khó nhịn, nên dùng muỗng gỗ múc một muống canh đưa vào trong miệng.

Tuy rằng ở hiện đại, rau dại rất được hoan nghênh, nhưng không phải loại rau nào cũng được ưa chuộng, hơn nữa khi nấu không có bất kỳ gia vị nào, bát canh rau dại thực tại rất khó để nuốt xuống.

Ngu Huỳnh không làm sao nhai nổi nên đem mấy thứ rau dại này nuốt xuống.

Môt bát canh rau dại thấy đáy, mới cảm giác được chắc bụng. Sau khi ăn no, sắc trời đã tối hoàn toàn, Ngu Huỳnh cũng nằm lên trên giường.

Ngoài phòng có tiếng chó sủa đứt quãng cùng với tiếng gào thét của dã thú. Nghe được âm thanh này, Ngu Huỳnh mỗi đêm đều kinh hồn bạt vía, chỉ lo có dã thú xuống núi xông vào Phục gia. Hai ngôi nhà lá liền nhau, cửa chính đều không có, căn bản không thể chống được mãnh thú.

Nguyên bản Ngu Huỳnh cũng không muốn đắp cái chăn cũ nát, nhưng khi nghe đến tiếng dã thú gào thì, thì sợ không quan tâm gì nữa, kéo cái chăn quấn lên người, muốn dùng nó để tìm được mấy phần cảm giác an toàn.

Những tiếng thét của dã thú giống như ở rất xa, rồi lại giống như rất gần, Ngu Huỳnh nghe đến hoảng loạn. Bóng đêm dần đậm hơn, gian nhà sát vách giống như mấy ngày trước, truyền đến tiếng ho khan đứt quãng.

Đầu tiên là tiếng ho khan của La thị, tiếp theo trước sau là tiếng khụ khụ một hồi của hai đứa bé. Trong tiếng ho khan của ba bà cháu, nàng tựa hồ còn nghe được vài tiếng ho trầm thấp của nam nhân trưởng thành.

Ngu Huỳnh sửng sốt một chút.

Không cần suy đoán, nàng không có nghe lầm, tiếng ho khan này chính là của nam chủ nàng vẫn chưa nhìn thấy - Phục Nguy.

Danh tự của nam chủ tuy rằng kỳ quái, nhưng nàng mơ hồ trong tiểu thuyết có giải thích danh tự của nam chủ. “Nguy” nghĩa là, nghiêm chỉnh, chính trực, tâm ý đoan chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play