Khi Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra thì đúng lúc Phục An đi múc nước quay trở về.

Bởi vì tuổi còn nhỏ mà thân hình cậu còn nhỏ hơn nên việc lấy nước đối với cậu có chút khó khăn, vì thế đi được một đoạn liền nghỉ ngơi một lát, hiện tại bây giờ mới trở về.

Phục An nhìn thấy Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra, cũng không nói gì mà đem gần nửa thùng nước đổ vào trong vại nước hiện còn khoảng chừng phân nửa lượng nước. Nước ở trong vại này có một phần không phải do cậu lấy.

Phục An liếc nhìn Ngu Huỳnh, khi nàng bước đi không vững vàng cho lắm, sau đó bĩu môi, lại nhấc thùng gỗ chạy ra sân.

Ngu Huỳnh đang định nói không cần múc nữa, lại phát hiện Phục An đã chạy đi rất xa không còn bóng dáng. Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắc, sau đó bắt đầu làm cơm.

Do Phục gia không có dao phay, Ngu Huỳnh lấy cây kéo vừa mới mua trần sơ qua nước sôi, sau đó dùng kéo để cắt phần thịt và phần mỡ ra riêng, rồi cắt phần mỡ được khoảng ba lạng. Tiếp đến lại đem nửa nồi nước lên đun sôi, dùng kéo cắt phần mỡ thành những lát mỏng vừa ăn rồi lại cho vào nồi nước.

Bếp lò mới so với việc dùng mấy tảng đá làm lò tất nhiên dùng tốt hơn rất nhiều, nước vừa nấu đã bắt đầu sôi trào.

Thịt mỡ sau khi chần qua nước sôi thì vớt ra để riêng. Nàng đem phần nước đó đổ bỏ, lại đổ thêm chút nước, sau lại lấy phần thịt mỡ đã chần nước để vào nồi, dùng muỗng gỗ xào qua xào lại để thắng mỡ. Xào một chút đã thấy có bọt nổi lên, nàng dùng muỗng vớt bọt ra.

Nàng không để nhiều củi, mà chỉ dùng lửa nhỏ chầm chậm xào. Nửa khắc sau đã thấy có nhiều mỡ tiết ra, nàng dùng mảnh vải bố cũ bọc mép nồi, đem nồi nhấc lên, đem phần mỡ vừa thắng được đổ hết vào trong bát.

Sau khi đổ xong, nàng lại dùng muỗng gỗ ép mỡ để chảy ra phần mỡ còn sót lại, đến khi mỡ trong nồi từ từ trở nên vàng óng, nàng mới vớt mỡ ra để vào cái bát không, còn mỡ heo đổ vào cái bát trước.

Miếng thịt mỡ hơn ba lạng, nàng cũng không dùng chảo sắt, nên phần mỡ thắng ra không được nhiều, không được đến hai lạng. Nhưng bao nhiêu cũng được, phần này cũng đủ dùng bảy tám ngày.

Dầu muối ít một chút cũng không sao, chỉ cần có là được.

Xào mỡ còn lại một chút mỡ trong nồi, Ngu Huỳnh định lát lấy xào rau dại.

Mấy ngày nay chỉ ăn cháo, bụng Ngu Huỳnh thấy trống rỗng, vì thế đêm nay dự định nấu cơm để ăn. Ngu Huỳnh vào phòng lấy một bát gạo, lúc này Phục An cùng với tổ mẫu, còn có muội muội cậu cùng lúc đã trở lại, vừa đến trong sân đã ngửi được mùi hương nức mũi, dùng sức ngửi một cái liền nhận ra đây là mùi thịt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Ngu Huỳnh thấy bọn họ đã trở về, nàng nói với Phục An: “Ngươi đem nước để gần vại nước là được rồi, lát ta sẽ đổ vào, ngươi trước hết đi vào phòng tiểu thúc ngươi hỏi có cần giúp đỡ gì hay không.”

Nàng là nữ tử, Phục Nguy đại khái cũng có chút kiêng kỵ.

Phục An không nói gì, chỉ loạng choạng nhấc thùng nước trước để ở cái vại, tốn công sức đổ nước vào bên trong.

Ngu Huỳnh chăm chú nhìn theo bóng lưng ương ngạnh này của cậu. Thầm nghĩ cậu chỉ là đứa bé tám tuổi, bất quá vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lúc này phải chịu gánh vác gánh nặng của cả gia đình.

Phục An đổ nước xong, đi đến bên ngoài gian nhà hướng vào trong hô: “Tiểu thúc, con đi vào nhé?”. Chờ một lát rồi mới vén rèm cỏ bước vào trong phòng.

Trong phòng, Phục Nguy đang buộc lại thắt lưng.

Phục An rất có ý thức bưng nước đã dùng đem đi ra ngoài, nhưng trù trừ một chút, vẫn mở miệng hỏi dò: “Tiểu thúc, người không sao chứ?”

Đầu ngón tay Phục Nguy hơi dừng lại, quay đầu nhìn đứa cháu trai lần đầu tiên hỏi thăm đến mình, trầm mặc một giây, sau ngữ khí rất bình thản: “Không có gì đáng lo.”

Phục An không do dự nói: “Nếu như bị ngã đau, thúc không cần phải chịu đựng.”

Sau khi nói mấy lời này, đại khái cũng không thấy dễ chịu mấy vì thế cậu vội vã bưng nước ra khỏi gian nhà. Còn Phục Nguy ở lại thì hơi cụp mi mắt.

Nữ từ kia sau khi đến đây, mỗi người trong Phục gia tựa hồ cũng bị ảnh hưởng theo nàng, từ từ đã thay đổi.

Từ nàng toát ra một loại sức sống kỳ lạ, đem toàn bộ nghị lực của mình tinh tế hòa nhập bất giác làm ảnh hưởng đến người bên cạnh, những người trong Phục gia từng như những xác chết biết đi, đôi mắt không có chút ánh sáng dần dần đã có khí tức tươi mới.

Phục An đem nước ra ngoài sau lại đi vào đem ống nhổ ra.



Ở ngoài phòng, Ngu Huỳnh thấy Phục An đi ra, nhìn mặt trời còn có chút nắng, nàng cân nhắc môt lát, đem mấy quả sắn dây còn lại đổ vào trong chậu, đem vào trong gian nhà của Phục Nguy.

Sau khi Phục Nguy mặc ngoại sam, Ngu Huỳnh đã đi vào.

Hắn cho rằng Phục An đã quay trở lại nên không ngẩng đầu lên, mãi đến khi có một cái chậu để ở trên bàn, hắn mới quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy là Ngu Huỳnh, ánh mắt Phục Nguy hạ xuống, liếc mắt nhìn nửa chậu quả dại trên bàn, lại chậm rãi đưa mắt nhìn về phía nàng.

Ngu Huỳnh nói: “Nếu ngươi cảm thấy mình là người vô dụng, thì tự đừng để bản thân trở nên vô dụng, có thể giúp ta làm chút công việc này.”

Phục Nguy nhìn những quả dại kia tựa hồ nàng dùng để kiếm bạc, trầm mặc một lát, mới hỏi: “Làm như thế nào?”

Ngu Huỳnh xoay người đi ra khỏi gian nhà, khi vào đem theo một hòn đá to bằng lòng bàn tay do nàng ở bờ sông kiếm được, bình thường dùng để cắt những quả sắn dây. Nàng lấy hòn đá kia xem như một phiến đá để ở trên mặt bàn.

Nàng cầm một quả sắn dây, dùng đá có chỗ sắt nhọn cắt đôi quả sắn dây, sau đó dùng muỗng gỗ lấy phần thịt bên trong ra để vào trong chén. Sau khi làm xong, nàng thả cái muống xuống, nhìn về phía hắn: “Làm giống như vậy đấy.”

Phục Nguy im lặng khoảng hai giây, sau đó cầm lấy phiến đá, dùng tư thế cầm đao thuần thục, những ngón tay cầm chuôi đao tựa hồ chất chứa sức mạnh đen tối.

Tư thế cầm đao thành thạo như vậy, khẳng định không phải là do nấu ăn thường xuyên, so với thân phận của hắn trước kia, e cũng là cao thủ sử dụng đao kiếm.

Ngón tay thon dài khớp xương lộ rõ hướng vào trong chậu lấy ra quả sắn dây, đặt quả lên mặt bàn sau dùng phiến đá gọn gàng nhanh chóng cắt quả ra làm đôi, không tốn chút sức lực so với cách cắt của Ngu Huỳnh.

Sau khi cắt, không vội dùng muỗng lấy thịt quả mà để ở một bên, sau đó dùng thiết đá cắt quả thứ hai.

Ngu Huỳnh nhìn cách làm của hắn, chờ lúc hắn cắt được ba quả mới nói: “Ta xem chân cho ngươi một chút coi thanh trúc có bị vuột ra hay không.”

Động tác trên tay Phục Nguy vẫn không dừng lại, không chút để tâm gật gật đầu.

Ngu Huỳnh đi đến bên hắn, liếc nhìn tấm chăn ở trên chân của hắn ngờ vực hỏi: “Vì sao ngươi lại cứ đắp chăn thế?”

Hiện tại khí trời nóng bức, buổi chiều hầu như không cần dùng đến chăn, nhưng mỗi khi nàng đi vào đều thấy đùi hắn đắp chăn kín mít.

Tay Phục Nguy vẫn tiếp tục công việc, vẻ mặt lành lạnh, bình tĩnh nói: “Ta không muốn nhìn.”

Ngu Huỳnh liếc nhìn hắn, cũng không nhiều lời, thu hồi ánh mắt, đến vén ống quần của hắn lên xem. Thanh trúc còn rất chặt không bị lỏng, vải cũng không bị bung ra.

Lúc ở bên ngoài nghe được tiếng vang rất lớn, hiển nhiên bị ngã cũng không nhẹ, mà hiện hai chân hắn không bị ảnh hưởng, chắc là bị thương ở phần thân trên.

Ngu Huỳnh suy tư một hồi, lặng lặng nhìn về phía Phục Nguy.

Phục Nguy không thể làm lơ ánh mắt của nàng, một lát sau tạm thời ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn lại nàng.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Ngu Huỳnh bình tĩnh hỏi: “Nếu như ta nói muốn cởi áo của ngươi thì sao, ngươi sẽ cởi à?”

Phục Nguy sững sờ, nhưng nhanh chóng nhìn thấy biểu hiện bình thường của nàng liền nhận ra nàng bất quá chỉ là muốn kiểm tra vết thương trên người hắn mà thôi.

“Chỉ va chạm nhẹ mà thôi.” Ánh mắt dời xuống, nhìn vào hai chân của mình, vẫn như cũ lộ ra vẻ chán ghét: “So với đôi chân này thì không đáng nhắc tới.”

“Có tụ máu cần phải được đánh tan.” Ngu Huỳnh không quá tin chỉ là va chạm nhẹ, âm thanh ngã lớn như vậy, hơn nữa hai chân hắn cũng không tiện, so với người bình thường nếu bị té xuống giường khẳng định là không giống nhau.



Nghĩ như vậy nàng liền nói: “Nếu như bị ngã đau thì cũng đừng cậy mạnh, sớm chữa vết thương sẽ sớm khỏi, cũng có thể mau mau giúp ta làm việc nhiều hơn.”

Nghe phải làm việc, chân mày Phục Nguy hơi cau lại, liếc nhìn chân của mình, sau lại liếc nhìn nàng, từ hồ muốn nói - bộ dáng tàn phế này của ta, còn có thể giúp ngươi làm cái gì chứ?

Ngu Huỳnh tựa hồ hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, giải thích nói: “Có một quán ăn nhỏ ở huyện Ngọc đã giao kèo với ta đặt mua bánh đúc đậu, nhưng việc làm món bánh đúc đậu này rất tốn công sức, mấy ngày nay ta lại muốn sửa nhà, ta và Phục An đều cũng làm việc này.”

Nàng đúng là đem hắn đối xử như người bình thường.

Trong lòng Phục Nguy thấy có một chút kỳ quái, sau khi trầm mặt thì đáp: “Được”.

Ngu Huỳnh nói: “Nếu như ngươi kiêng kỵ nam nhân và nữ nhân khác nhau, ta sẽ bảo Phục An vào xem cho ngươi.”

Nói xong, nàng đang muốn xoay người gọi Phục An vào, lúc này Phục Nguy ở phía sau liền chậm rãi nói: “Dư lục nương, ta và ngươi là phu thê.”

Ngu Huỳnh dừng bước, nghiêng đầu cổ quái nhìn hắn: “Tuy có hôn khế, nhưng ngươi căn bản không coi Dư lục nương ta là thê tử chứ?”

Hai người đều không muốn “không trâu bắt chó đi cày”, căn bản đều không coi đối phương là phu thê của mình.

Phục Nguy nói: “Vậy sau này ngươi muốn thế nào?”

Ngu Huỳnh buông tay: “Hiện tại tình huống bây giờ, ta chỉ lo việc đủ ăn đủ mặc, cuộc sống bình an, những việc khác chờ đến ngày nào đó được ăn uống no đủ rồi ta sẽ nghĩ tới.”

Dừng một chút, lại nói: “Nếu như ngươi có đề nghị gì tốt, cũng có thể nói ra.”

Phục Nguy hơi lắc đầu, vẻ mặt hờ hững: “Ngươi cứ quyết định là được, ngày ấy nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ cùng với ngươi hòa ly.”

Bọn họ hiện không phải là nô tịch, chuyện cưới gả cũng có thể tự quyết định.

Ngu Huỳnh cân nhắc một lát, gật đầu: “Được, chờ đến những ngày tháng sau được an ổn, ta tự có năng lực tự vệ, chúng ta sẽ hòa ly.”

Nói xong, lại hỏi: “Vậy ngươi là tình nguyện cho ta xem phải không? Hay là cho Phục An nhìn?”

Phục Nguy trầm ngâm một chút, sau đó giơ tay cởi ngoại sam rồi tới thắt lưng.

Trước mắt là hình ảnh mỹ nam cởi quần áo, đến lượt Ngu Huỳnh cảm thấy không dễ chịu mấy, ánh mắt nhất thời không biết nhìn vào đâu, muốn nhìn ở chỗ khác lại thấy giống như quá cố ý, nên chỉ có thể sắc mặt không đổi mà theo dõi hắn.

Phàm là dung mạo hắn chỉ khó coi một chút, nàng cũng sẽ không giống như bây giờ cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc Phục Nguy để lộ ra bờ vai, cảm giác xấu hổ của Ngu Huỳnh lập tức biến mất.

Lông mày nàng không khỏi hơi nhíu lại.

Phần xương quai xanh của Phục Nguy lộ ra, thân hình hơi gầy gò do hai tháng gần như như không tiếp xúc với ánh mặt trời, làm cho da hắn trở nên trắng bệch. Nhưng bản thân hắn có một loại khí chất trầm ổn và lạnh lùng, nên nhìn hắn không có vẻ gì là yếu đuối.

Chỗ hắn vừa mới ngã bị thương là ở tay hắn cầm đao, ngoài ra còn có một vết bầm tím ở phía ngoài cánh tay.

Ngu Huỳnh sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng đừng cắt nữa, ta đi hỏi nhà Hà thẩm có rượu thuốc hay không đã.”

Những ngươi hay làm việc thường có thuốc để xoa bớt phần máu bị ứ thúc đẩy lưu thông máu, không biết nhà Hà thẩm có hay không, chỉ có thể đi thử vận may.

Phục Nguy nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, tiện đà kéo quần áo lên, lại có chút suy nghĩ nhìn về trong chậu đang đựng mấy quả dại.

Chờ đến lúc Ngu Huỳnh mượn được rượu thuốc quay trở về, nhìn thấy trên bàn là một đống xác quả dại, lại nhìn vào trong chén là phần thịt đã lấy ra, nàng trầm mặc hồi lâu.

Sau khi nhìn thấy Phục Nguy bướng bỉnh thế nào, thì Ngu Huỳnh cũng hiểu ra việc Phục An bướng bỉnh như thế là do đâu --- không thể nghi ngờ được tất cả bọn họ đều là do Phục gia truyền lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play