Từ chỗ Trần chưởng quỹ kiếm được hai mươi tám văn tiền cùng với mười văn tiền đặt cọc, Ngu Huỳnh lại kiếm thêm được một khoản nhỏ cho túi tiền của mình.
Tuy phải biết tính toán lâu dài, cái có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, nhưng những nhu cầu cơ bản thiết yếu hàng ngày cũng trở thành vấn đề, thực sư rất khó khăn.
Ngu Huỳnh nghĩ đến ngày mai người nhà họ Hà sẽ đến giúp đỡ sửa chữa gian nhà, vẫn là quyết định lấy bạc mua đồ ăn.
Đầu tiên đi đến chợ phía đông hỏi dò giá cả thịt heo. Thịt mỡ giá mười tám văn, thịt nạt giá mười văn, thịt vừa nạc vừa mỡ chỉ có mười hai văn một cân. Nàng cân nhắc một lát, liền mua nửa cân thịt giá mười hai văn, chi ra sáu văn tiền.
Lúc này đã là chợ buổi trưa, rau dưa có thể mua còn rất ít, còn lại đều héo úa, Ngu Huỳnh quyết định không mua.
Nghĩ đến việc Trần đại thúc mỗi ba ngày đem nguyên liệu tươi mới đến quán hàng nấu nă, Ngu Huỳnh nghĩ lúc thời điểm Trần đại thúc đến lấy bánh đúc đậu, tiện đường sẽ bảo thúc đem một ít lại cho nàng, nàng sẽ trả lại bạc.
Cân nhắc việc này với Trần đại thúc, ông cũng vui vẻ đồng ý. Đã bàn qua giá cả, coi như cũng là việc buôn bán có lời.
Mà ngày hôm nay Ngu Huỳnh có đi chợ phía đông mua thịt heo, lại đi đến chợ phía tây mua chút vải bố.
Vải bố có màu một thước khoảng sáu văn, màu trắng thì một thước bốn văn, phẩm chất đều không phải hàng tốt, Ngu Huỳnh chỉ dùng bốn văn mua vải bố có màu sắc.
Mua thêm kéo và đồ may vá, còn phải mua thêm một cái thùng và một cái chậu, lại chi khoảng mười tám văn tiền.
Linh tinh lặt vặt cũng tốn hết bốn mươi ba văn. Hôm nay kiếm được không đủ để chi, nhưng những thứ này đều là thứ cần chuẩn bị, không thể tiết kiệm được.
Ngu Huỳnh đem tất cả bỏ vào trong sọt, sau lại dùng thảo dược che lại, thùng nước thì cầm đem theo.
Lại nói đến phần thảo dược Ngu Huỳnh mang theo, những y quán khác cũng chịu thu mua nhưng với giá rẻ.
Trong huyện Ngọc có bốn y quán, nhưng đại phu đều không có bản lĩnh, trong lòng Ngu Huỳnh hiểu rõ, nhưng cũng không xem nhẹ tâm ý của họ.
Nàng cùng với những đại phu thời cổ đại này cũng không thể giống nhau, nàng có rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, học được rất nhiều trí thức được trí tuệ của các y giả đời đời kết tinh lại. Mà người cổ đại thời này đi học không chỉ gian nan, mà tài nguyên cũng không phong phú như ở hậu thế.
Hai bên rất khó để so sánh, vì thể chỉ cần y đức không có vấn đề, Ngu Huỳnh sẽ không xem thường họ. Nhưng hiện tại Ngu Huỳnh tuy là có chút bản lĩnh, nhưng cũng không dám dễ dàng cứu người chưa biết, hay là mở y quán.
Lúc nàng học trung y, đã từng nghe nói có một số yêu cầu đối với y giả thời cổ đại.
Nếu muốn làm y giả, phải thông qua sát hạch mới được quan phủ che chở, bởi nếu có những vấn đề rắc rối trong khi hành nghề, quan phủ rất khó để giải quyết.
Còn nữa, khi mở y quán hay tiệm thuốc, sau lưng phải có chỗ dựa, nếu không có chỗ dựa sẽ dễ dàng đắc tội với người khác. Vì vậy, để đảm bảo tạm thời bình an, Ngu Huỳnh hiện không ý nghĩ phải mở y quán hay hành nghề y để kiếm bạc.
Đã gần một canh giờ, cũng đã quay trở lại thôn Lăng Thủy.
Trở lại thôn Lăng Thủy, thời tiết cũng giống như mấy ngày trước đây.
Ở cửa thôn, La thị cùng với Phục An sớm chờ đợi đã lâu.
Phục An vươn cổ nhìn cuối cùng cũng nhìn thấy xe bò tới, kích động hướng về phía xe bò mà vẫy tay không ngừng. Chờ xe gần tới một chút, Phục An chạy về hướng xe bò, trong miệng hô to: “Muội muội.”
Trần đại thúc đánh xe dừng lại, Phục An cũng đứng ở một bên. Phục Ninh có chút buồn ngủ, nhưng lúc nhìn thấy ca ca cùng với tổ mẫu, trong nháy mắt buồn ngủ liền tiêu tan.
Ngu Huỳnh ôm bé từ trên xe bò xuống xe, bé lập tức chạy đến cạnh ca ca, Phục An cũng lập tức dắt tay bé.
Ngu Huỳnh cười cười, cùng với Trần đại thúc sắp xếp thời gian cho ngày mai, sau vác sọt lên, cầm theo thùng nước chuẩn bị trở lại cùng với ba bà cháu bọn họ.
Phục An nhìn thấy tay Ngu Huỳnh cầm thùng nước mới, khẽ nhếch miệng, rất là ngạc nhiên.
Nồi mới, thùng nước mới...
Chờ đến khi vào đến trong sân nhà, cậu càng cả kinh đến nói không ra lời nào, còn có chậu nước mới, lò mới cùng với thịt...
Từ lúc cậu mới bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng thấy trong nhà có thêm nhiều đồ đạc như vậy, rất khó để cho cậu không khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ lại trở nên trầm mặc.
Những thứ đồ này hắn cũng không thể không thừa nhận đây là của tiểu thẩm mua về. Phục An nghĩ đến đây, mắt đang nhìn về phía Ngu Huỳnh đang lục lọi trong sọt đồ.
Lúc Ngu Huỳnh đứng lên, cậu lại cuống quýt thu hồi lại tầm mắt.
Ngu Huỳnh đem hai túi hạt dưa đưa cho La thị, nói: “Một túi hạt dưa là đưa qua cho Hà thẩm, một túi khác là cho người cùng với Ninh Ninh Phục An.”
Nghe nói là cho mình, La thị trong lòng run lên, tâm tình khó có thể diễn tả thành lời mang theo chút ấm áp dâng lên. Hai giây sau, tiện đà nói: “Có thể ăn no là được, ta cùng với hài tử không cần mua đồ ăn vặt.”
Ngu Huỳnh liếc nhìn người không thể đi theo vào huyện Ngọc - Phục An nghe việc có hạt dưa ăn mà gương mặt đang sáng ngời, sau đó nàng hồi mắt, bình tĩnh nói: “Cũng không phải mua thường xuyên, chỉ là mua một hai lần thôi.”
La thị trầm mặt một chút, sau đó khuyên bảo: “Con kiếm bạc cũng không dễ, sau này không cần phải mua.”
Ngu Huỳnh chỉ nhẹ “Vâng” một tiếng, sau đó lại nghe Phục An một bên nhỏ giọng nói: “Nãi nãi, còn có thịt...”
La thị nghe vậy, vẻ mặt ngẩn ra, Ngu Huỳnh nói với bà: “Ngày mai Hà thẩm Hà thúc sẽ đến nhà ta giúp đỡ sửa nhà, lại giúp xây thêm một gian nhà nhỏ, Hà thẩm không chịu lấy tiền công, con cân nhắc lại dù sao người ta cũng phải đãi họ ăn ngon chút.”
La thị trầm mặc lại, âm thanh thoáng có chút: “Bạc của con, con cứ việc làm chủ đi.” Nói xong, vẻ mặt chán nản cúi đầu.
Ngu Huỳnh ước chừng đoán được suy nghĩ trong lòng bà, đơn giản hiện tại cả nhà do nàng tức phụ danh nghĩa chống đỡ, trong lòng có chút băn khoăn. Trong lòng có băn khoăn, dù sao cũng phải dựa nào nàng, nhưng lúc trước lại không nghĩ đến nàng cho nàng cuộc sống tốt hơn.
Nếu bọn họ đã phải dựa vào nàng, thì nàng hà tất không dựa vào bọn họ để họ hỗ trợ nàng sống ở nơi xa lạ này?
Hơn nữa, gian nhà tranh che mưa chắn gió còn không phải là của Phục gia bọn họ?
Ngu Huỳnh không nghĩ nhiều thêm nữa, cũng không khuyên bảo La thị, chỉ lo việc của mình.
Đang muốn đem đồ đạc đi cất rồi đi nấu cơm, trong gian nhà của Phục Nguy bỗng truyền ra tiếng vang “Ầm” lớn, mọi người trong sân ai cũng giật mình vội vã đi vê phía gian nhà.
Lúc mới đến được trước cửa, bỗng truyền ra âm thanh trầm đục căng thẳng: “Không được vào!”
Âm thanh khẩn thiết mang theo chút tức giận.
Tay Ngu Huỳnh đang muốn vén rèm lên, nhiều ngày như vậy, nhưng đây là lần đầu nàng nghe được giọng nói giận dữ này của Phục Nguy.
Đã từng là thầy thuốc, Ngu Huỳnh mơ hồ đoán được hắn đang gặp phải chuyện quấn bách, vội vã che chắn cửa, chặn lại Phục An cùng với La thị, nói: “Trước khoan hãy vào.”
Sau nhìn về phía Phục An: “Ngươi lấy thùng gỗ đi lấy chút nước đem về nấu đi.”
Lại nhìn về phía La thị: “Còn người trước cùng với Ninh Ninh...”
La thị tựa hồ cũng đoán được cái gì đó, nói với tôn nữ: “Ninh Ninh, nãi nãi mang con đi qua nhà Hà nãi nãi chơi.”
Phục Ninh liếc nhìn tiểu thẩm, sau đó gật gật đầu, dắt tay nãi nãi từ từ rời đi. P.an nhìn tổ mẫu đi xa, quay đầu trở lại, cả kinh nói: “Tại sao lại không thể đi vào? Tiểu thúc đang bị ngã!”
Ngu Huỳnh nói: “Ta thấy không sao, ngươi mau mau đi lấy nước đi.”
Phục An nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau thấy trên mặt non nớt của cậu hiện lên vẻ nghiêm nghị không phù hợp với độ tuổi, lời nói có ý vị sâu xa: “Vậy ngươi không được bắt nạt tiểu thúc, còn nếu như muốn bắt nạt thì cứ bắt nạt ta là được rồi.”
Tuy rằng cậu và tiểu thúc không được thân, nhưng đó chính là con ruột của nãi nãi.
Nãi nãi thường lén lúc nhìn tiểu thúc mà gạt lệ, cậu cũng không muốn nhìn thấy nãi nãi thương tâm.
Ngu Huỳnh: ...
Trầm mặc một hồi, nàng tức giận hỏi ngược lại: “Dạo gần đây ngươi có thấy ta bắt nạt ai sao?”
Phục An sững sơ, sau đó cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện ra nàng ta thật không giống trước từng bắt nạt ai, nghĩ vậy hắn lắc lắc đầu.
“Như vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Ngu Huỳnh hỏi.
Phục An suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu. Cậu nhìn về phía chiếc mành ở sau lưng nàng, sau đó cũng không nói gì thêm, xoay người thẳng đi tới bên vại nước, vốn là định cầm lấy cái thùng cũ, suy nghĩ một chút lại vẫn lấy cái thùng mới mà đi múc nước.
Mọi người đều đi hết, Ngu Huỳnh mới hô lên một tiếng, nói với Phục Nguy trong phòng: “Nếu cần giúp đỡ gì thì ngươi cứ việc nói thẳng.”
Trong phòng im lặng không hề có tiếng động, Ngu Huỳnh cũng không hi vọng hắn có thể trả lời mình, nàng cũng không tiếp tục chờ, mà dùng cái bếp mới nhóm lửa, dùng cái nồi đặt ở trên nấu nước.
Khi nàng rời khỏi gian nhà không xa, mơ hồ nghe được trong phòng truyền ra tiếng âm thanh thở dốc. Ngu Huỳnh nhìn về phía tấm mành cỏ, thở dài một hơi.
Người già đi đứng bất tiện, khi gặp chuyện bức bách không thể diễn tả được huống chi người ta ở đời có ba cái gấp, sự tự tôn từ từ nhụt chí, cần một quãng thời gian mới có thể thích ứng được. Mà trong quá trình này, người có tốt tính đến đâu, cũng sẽ trở nên nôn nóng, dễ dàng tức giận.
Phục Nguy xem như là khá tốt, từ trước đến nay cũng chưa từng mắng người, cũng không cáu kỉnh.
Ngu Huỳnh liếc nhìn sau đó quyết định qua nửa khắc sau sẽ đi vào.
Sau nửa khắc, nước đã được nấu sôi. Nàng đem nước nóng đổ vào trong chậu gỗ cũ, lại cho thêm chút nước lạnh, ước chừng pha được nửa chậu nước ấm.
Ngu Huỳnh cắt một mảnh vải bố mới bỏ vào trong chậu gỗ, bưng nước ra cửa sau, thấp giọng nói: “Ta vào đó nhé.”
Nàng xốc lên mảnh cỏ, từ ngoài đi vào liền thấy sắc mặt trắng bệch của Phục Nguy, đầu đầy mồ hôi đang ngồi ở trên giường, quần áo cũng rất ngổn ngang.
Phục Nguy quay đầu nhìn về phía nàng, im lặng không nói gì.
Ngu Huỳnh bưng chậu nước đi tới, nói: “Đây là nước nóng, tự ngươi lau người đi.”
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: “Có cần ta giúp một tay không?”
Phục Nguy chưa bao giờ cảm thấy thất bại như bây giờ, dù là lúc mới bị đánh gãy hai chân, cũng không có thấy quẫn bách như vậy.
Cổ họng hắn khàn khàn, miệng lưỡi khô khan âm thanh chất vấn: “Ta như vậy, ngươi còn không chê ta?”
Ngu Huỳnh đem nước để ở trên bàn, bình tĩnh nói: “Cho nên khi ngươi phối hợp để ta trị chân thì ngươi cũng chỉ bị ghét bỏ vài tháng thôi, còn nếu không thì ngươi sẽ bị ghét bỏ cả đời.”
Phục Nguy trầm mặc chốt lát: “Cả đời?” Dừng một chút, lại sâu xa nói: “Cả đời ta bất quá chỉ là ngày mai, hoặc có thể là tháng sau, cũng có thể là một năm.”
Ngu Huỳnh nhúng nhúng mảnh vải bố, quay đầu nhìn hắn: “Không, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Phục Nguy sững sờ: “Làm sao ngươi biết?”
Ngu Huỳnh vắt khô mảnh vải, đưa cho hắn: “Lau người chút đi.”
Phục Nguy cũng không từ chối nàng, nhận lấy lau mặt của mình trước.
Ngu Huỳnh nhìn hắn: “Trực giác.”
“Trực giác của ngươi không đúng cho lắm.” Hắn chậm rãi nói.
Ngu Huỳnh cũng không giải thích, chỉ tiện đà hỏi hắn: “Ngã ở chỗ nào?”
Nhắc lại chuyện vừa rồi, lòng bàn tay Phục Nguy siết lại, thanh âm căng thẳng: “Để ta tự mình làm, ngươi đi ra ngoài đi.”
Ngu Huỳnh gật đầu: “Ngươi lau người trước đi, một hồi ta đến xem cho ngươi vết thương vừa bị ngã.”
Nói xong, lại xoay người rời đi.
Đi đến trước cửa, bỗng truyền đến âm thanh của Phục Nguy: “Ta nên gọi ngươi là gì? Hoặc có thể nói ngươi là ai?”
Bước chân của Ngu Huỳnh dừng lại, trong lòng nhảy lên một cái, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.
Trong sách, tầm nhìn của nam chủ rất thông tuệ, nếu như không nhìn ra sự biến hóa của nàng, thì ngày sau hắn sao có thể bước lên tận trời xanh?
Hắn có thể nhìn ra đầu mối từ phía nàng, nàng đã có nghĩ đến.
Nàng xoay người nhìn về phía hắn, sắc mặt ôn hòa hỏi: “Ngươi nghĩ ta là ai cũng được, nhưng hiện tại ta chính là Dư lục nương.”
Tầm mắt của Phục Nguy và nàng giao nhau trên không trung, hai người nhìn nhau khoảng mấy giây.
Mấy giây sau, Phục Nguy đã chầm chậm mở lời: “Nếu ngươi nói ngươi là Dư lục nương, vậy ngươi ở nơi này chính là Dư lục nương.”
Trong khoảng thời gian bị ôm sai, lại bị đánh gãy chân nhục nhã, Phục Nguy còn có cái gì mà không chịu thừa nhận?
Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, dường như không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi nàng nghe được lời nói của hắn, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói một tiếng “Ừ”, liền vén mành lên đi ra khỏi gian nhà.
Nàng ta nói nàng là Dư lục nương. Nhưng nàng có nhớ được Dư lục nương cùng hắn lại là phu thê?
Phục Nguy không nghĩ ra được, hắn là một kẻ tàn phế, tình cảnh Phục gia lại như thế, còn có kẻ thù luôn nhìn chằm chằm vào, nàng vì sao lại còn muốn đâm đầu vào?
Không sợ bị liên lụy, cũng không sợ bị trả thù hay sao?
Trong này tất nhiên phải có cái gì đó là nguyên nhân khiến cho nàng ta quyết định ở lại đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT