Mục Thị càng ngày càng nổi tiếng, các nhãn hàng cao cấp tìm nàng làm đại diện cũng ngày càng nhiều, lúc trước Tiểu Mã nhiều lần thử muốn hợp tác nhưng ngay cả cửa lớn công ty cũng không được vào, bây giờ không cần tự mình tới cửa, mà còn phải xem Mục Thị có thời gian hay không.

Đoàn đội của Mục Thị cũng lớn dần, không chỉ chương trình Tống Nghệ, và tiết mục Quê Quán Vị nàng tham gia, khi được công chiếu cũng được đoán nhận nồng nhiệt, hình tượng dần dần xâm nhập lòng người.

Không đoạt ống kính người khác, không nói nhiều, nhu thuận nghe lời, cứ tưởng rằng nữ thần điềm tĩnh tồn tại, có thể dễ dàng tiếp nhận đá MC ném tới và thành công ném trả về.

Kiểu người thế này một khi có vị trí trong ngành thì danh tiếng sẽ ngày càng được nâng cao, cho dù là mặt ngoài hay tính cách, hiện tại Mục Thị thành công thu hút rất nhiều người, nam sinh nữ sinh đều có.

Câu ‘Lão bà’ lần trước nàng lỡ miệng thốt ra trên tiết mục bị cắt ra, bất quá vì che giấu vật gì đó, sau đó là Mục Thị kinh ngạc, đánh cái nhãn hiệu ‘Sai lầm to lớn’, đương nhiên, loại nhãn hiệu này tuyệt đối không ảnh hưởng đám dân mạng bổ não.

Mục Thị biết tin này khi tiết mục được chiếu lần thứ hai, khi đó nàng đang ở Luân Đôn chụp quảng cảo giày, đối tượng hợp tác là Tiêu Tuấn Phong.

Hướng đi trong ngành giải trí thay đổi quá nhanh thật sự làm người ta nhìn không thấu, trước đó, Mục Thị chỉ được ngồi sau lưng hắn cọ chút nhiệt độ của hắn, nếu biết sau này nàng có thể cùng hợp tác với hắn thì chắc ống kính không chỉ lướt qua một chút.

Đương nhiên, Tiêu Tuấn Phong quay xong phim truyền hình tình cảm thì không nghe hắn nhận thêm tác phẩm điện ảnh nào khác. Ngoài kỹ thuật diễn xuất thì khuôn mặt cũng là phần quan trọng, hắn theo kiểu lên màn ảnh chính là tiểu thịt tươi, nên trừ những phim thanh xuân tình cảm thì rất khó nhận những loại kịch bản khác, hơn nữa lúc ấy hắn là nam chính, kiểu nhân vật của hắn xâm nhập vào lòng người, người xem rất khó thay đổi cách nhìn.

Giống các minh tinh vậy, công ty đã định sẵn hướng phát triển cho hắn.

Mục Thị cùng Tiêu Tuấn Phong đứng trên một cây cầu nhìn về ống kính chụp liên tục mười mấy phút, thời điểm chuẩn bị chuyển cảnh, Mục Thị vô tình nhìn thấy tin tức kia, nàng vào Weibo của mình, dưới một bài đăng có bình luận mới, thuận tiện vào xem, người nọ viết: “Hoa Tri Dã là lão bà của tôi - Mục Thị.”

Nàng trầm thấp cười một tiếng, muốn chia sẻ, nhưng phát hiện nó trên bài đăng của mình, nên thôi.

Nàng tìm tòi tương quan trên Weibo, quả nhiên như nàng sở liệu, Điệu Tây Bì phấn khích gần như muốn nổ tung, #Hoa Tri Dã là lão bà của Mục Thị… Đây là từ đang được mọi người điên cuồng tìm kiếm.

“Che giấu là giả, thừa nhận mới là thật, Thị Thị biểu lộ rõ ràng rồi kinh ngạc khi mình lỡ miệng. Mặc kệ, nhất định Hoa Tri Dã là lão bà của Mục Thị! #Hoa Tri Dã là lão bà của Mục Thị.”

“Hoa Tri Dã thật đáng khen ngợi…”

“A a a a a! Thị Thị gọi lão bà quá thuận miệng, chắc chắc thường xuyên gọi.”

“Hoa Tri Dã và Thị Thị thì ai là thụ đây…”

….

Thật ra rất nhiều minh tinh đều lặng lẽ xoát tương quan trên Weibo của mình, chỉ là đại đa số dân mạng không biết mà thôi.

Mục Thị xem một hồi, cảm thấy dân mạng quả thật lợi hại, có đúng là có, không có cũng làm như là có.

Cảnh tiếp tục được chuẩn bị xong, Mục Thị lập tức cất điện thoại, tập trung vào công việc.

Cảnh này quay trên bờ biển, Tiêu Tuấn Phong mang giày chạy một đoạn, sau đó nắm tay Mục Thị kéo nàng cùng chạy trên đoạn đường đá gập ghềnh.

Chuẩn bị sẵn sàng hai người bắt đầu chạy, không quá mấy phút thì kết thúc, hai người dừng lại thở hồng hộc, nghe đạo diễn hô làm lại.

Trên đường trở về vạch xuất phát, Tiêu Tuấn Phong gần như không tồn lại lại lên tiếng hỏi: “Quan hệ giữa em và Hoa Tri Dã rất tốt sao?”

Mục Thị nghe xong lập tức quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười cười, có lẽ cũng mới xem Weibo xong, Mục Thị mở miệng hỏi một câu: “Không phải anh là một trong Điệu Tây Bì chứ?”

Hai câu nói ngắn gọn, thành công kéo gần không khí xa lạ từ sáng tới giờ, Tiêu Tuấn Phong nhận khăn giấy từ tay trợ lý, lau mồ hồi trên trán, nhìn Mục Thị thở dài một tiếng: “Đừng nói cho người khác.”

Mục Thị bị chọc cười, nhưng vẫn trả lời: “Chuyện đó thật đáng tiếc, tôi và Hoa Tri Dã chỉ là bạn bè.”

Nàng nói xong, còn phối hợp bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ nhún vai.

Hai người chia tay chỉnh lại quần áo và lớp trang điểm, xong thì chạy lại một lần nữa, lần này khi quay lại, Tiêu Tuấn Phong cũng chủ động lên tiếng: “Làm sao em biết tới Điệu Tây Bì? Em cũng chú ý sao?”

Mục Thị cười hỏi: “Dụ dỗ em nói gì sao?” Nàng bổ sung: “Tin tức về mình sao lại không chú ý chứ? Dân mạng rất ủng hộ Điệu Tây Bì, anh có xem qua sao?”

Tiêu Tuấn Phong: “Có.”

Dường như Tiêu Tuấn Phong không từ bỏ, đi chậm lại, chờ Mục Thị đến bên cạnh hắn, lại hỏi: “Em nói bạn bè, là bạn bè bình thường?”

Mục Thị vẫn cười cười: “Không phải vậy thì là gì?.”

Tiêu Tuấn Phong nhíu mày nhìn Mục Thị: “Có thể là loại bạn bè kia?”

Đúng lúc thợ trang điểm đi tới, hai người đành phải kết thúc cuộc nói chuyện. Tiếp tục bắt đầu chụp ảnh, nửa ngày tiếp theo đã hoàn thành công việc còn lại. Khi kết thúc thì trời đã tối, Mục Thị lấy điện thoại ra xem giờ, giao phó vài câu với trợ lý rồi kêu xe chạy tới trường Đại Học nào đó.

Cơm tối không kịp ăn, Mục Thị tùy tiện gặm khúc bánh mì, nhưng dù như vậy, khi nàng đến nơi thì Hoa Tri Dã tọa đạm được nửa tiếng rồi.

Nghe Hoa Tri Dã trình bày xong, nàng còn phải ra sân bay, cho nên khi Hoa Tri Dã kết thúc, sợ ngay cả gặp mặt hỏi thăm cũng không được, đã phải rời đi.

Thời điểm Mục Thị trình diện thì thở hồng hộc, trong sảnh không còn chỗ ngồi, nàng ở phía sau lượn nửa vòng, mới tìm được cái ghế ở trong góc hẻo lánh.

Mục Thị tìm hiểu, trường Đại Học này là trường chuyên về kiến trúc toàn cầu, được xếp trong mười trường Đại Học nổi tiếng thế giới, lúc trước đối với những chuyện này nàng hiểu không sâu, duy chỉ hai đường tắt là chị nàng hoặc Hoa Tri Dã, lần đầu tiên tìm hiểu là vì muốn tiếp xúc với Hoa Tri Dã, khi đó chỉ ôm thái độ thám thính. Mà mấy ngày trước vì Hoa Tri Dã tham gia tọa đàm này, Mục Thị mới biết danh tiếng của Hoa Tri Dã trong ngàng kiến trúc cao thế nào, huống chi cô mới 30 tuổi.

Hoa Tri Dã đã nói, nếu nàng tới, cô sẽ để lại một chỗ ở vị trí hàng đầu, nhưng Mục Thị từ chối, nàng biết nàng sẽ đến trễ, đến muộn mà còn ngồi ở phía trước, nàng sợ ảnh hưởng không tốt nhưng khi tới buổi tọa đàm nàng lại hối hận, ngồi vị trí này, ngay cả mặt Hoa Tri Dã cũng không nhìn thấy rõ.

Ngồi xuống an tĩnh nghe mấy phút, nàng mới phát hiện Hoa Tri Dã không ngừng không ngừng tung ra những từ tiếng Anh chuyên nghiệp, xét kỹ càng thì không hiểu nhưng đại khái nàng cũng biết, giờ phút này Hoa Tri Dã giống như giảng viên kiến trúc.

Vì đây là lần đầu tiên nghe Hoa Tri Dã nói tiếng Anh, dù không quá đúng chuẩn nhưng rất có sức hút, hình như cô tận lực hạ thấp thanh âm, không giống lúc cùng nàng nói chuyện mang theo một chút ngả ngớn, giờ phút này rất đứng đắn bên trong còn mang theo rung động.

Ngồi hơn nửa tiếng mới nhớ phải chụp ảnh gửi cho Hà Nhất Hàm, khoảng cách quá xa, chỉ có thể chụp được bóng người mơ hồ, Mục Thị dứt khoát quay một đoạn video gửi đi, một lát sau buổi tọa đàm đến phần đặt câu hỏi.

Nhiệm vụ tỷ tỷ giao đã hoàn thành, Mục Thị để điện thoại xuống chống đỡ đầu nghiêm túc lắng nghe, học sinh không ngừng tranh nhau hỏi những vấn đề bản thân thắc mắc, không thì vấn đề trong tương lai, Hoa Tri Dã chậm rãi giải đáp, lại nghe các học sinh bên cạnh nhỏ giọng thảo luận về Hoa Tri Dã, Mục Thị rất hưởng thụ quá trình này.

Hoa Tri Dã ở trên cao đó, mắt cô như đang phát sáng, lộng lẫy đẹp đẽ, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng Mục Thị có thể tưởng tượng mỗi nét mặt kèm theo mỗi câu nói của cô, nghiêm túc lắng nghe, trịnh trọng đáp lời, đôi lúc đùa sẽ ôm lấy khóe miệng, tán đồng sẽ khẽ gật đầu, có khi lại hơi nhíu mày.

Mục Thị nhớ lại tư liệu mấy ngày trước tra được về Hoa Tri Dã, đột nhiên câu nói của Tạ Vũ Diệp xuất hiện trong đầu, nàng lập tức lấy điện thoại nhắn Wechat cho Hà Nhất Hàm.

Mục Thị: Chị, chị có thấy em không xứng với Hoa Tri Dã hay không?

Bấm gửi đi không bao lâu thì nàng có chút hối hận, chỉ một buổi tọa đàm sao nàng lại mất tự tin thế này?

Đáng tiếc đã qua hai phút, nàng không thể thu hồi.

Có lẽ Hà Nhất Hàm đang bận việc, nàng gửi tin nhắn, một lúc lâu mới nhận được hồi đáp.

Chị Nhất Hàm: Làm sao vậy? Em đang suy nghĩ gì?

Mục Thị bỉu môi, tay dừng trên bàn phím lung lây mấy giây, cuối cùng khóa điện thoại.

Mười mấy phút sau, Hoa Tri Dã ở trên đài nói vài câu thông báo buổi tọa đàm kết thúc.

Mục Thị thấy thế đứng lên cùng với tất cả, tiếng vỗ tay như sấm kéo dài mấy giây mới kết thúc, nàng phóng tầm mắt nhìn tới, hơn phân nửa sinh viên đều đi về phía Hoa Tri Dã, đoán chừng nàng không thể nào chen vào được, trợ lý cũng gửi tin nhắc nhở nàng.

Mục Thị khẽ cắn môi, gửi tin nhắn cho Hoa Tri Dã, rồi đi ra cửa.

Nhưng mười phần không ổn… Vì đi quá vội vàng, nàng vừa bước ra cửa thì bên ngoài cũng có người đi vào, hai người trực tiếp đụng vào nhau, mũ lưỡi trai của Mục Thị cũng rơi xuống.

Nàng nhanh chóng bắt được mũ trước khi nó tiếp đất, cúi đầu dùng tiếng Anh xin lỗi, lại nghe đối phương hét lên: “Mục Thị!” Đối phương mở to hai mắt, kéo kéo đồng học phía sau, đầu tiên là Anh ngữ nói mấy câu kinh ngạc, sau đó dùng tiếng Trung nói: “Mục Thị! Đây là Mục Thị.”

Mục Thị cười xấu hổ: “Xin chào.”

Tối nay Mục Thị to gan tới đây một mình, thứ nhất nàng không muốn dẫn trợ lý đi theo vì đây là việc riêng của nàng, thứ hai nàng nghĩ nơi tha hương xa xôi hẳn không có ai nhận ra nàng.

Có lẽ Mục Thị không biết, dù danh tiếng nàng chưa quá cao đến mức nơi tha hương cũng có người nhận ra nhưng vì Hoa Tri Dã, trong sảnh này những người yêu thích lão sư thì ít hay nhiều đều biết đến nàng, cũng biết một ít chuyện Bát Quái giữa hai người, cho nên nhận ra nàng cũng là chuyện hiển nhiên, người tham gia náo nhiệt ngày càng nhiều, Mục Thị có chút thất thố.

“Thị Thị cũng tới xem Hoa lão sư tọa đàm a.”

“Mục Thị và Hoa lão sư quan hệ thật tốt a.”

“Thị Thị không ở lại trò chuyện với Hoa lão sư sao?”



Tiếng Anh, tiếng Trung thay phiên đập vào tai, có người xin nàng kí tên, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh liên tục, Mục Thị bị đám đông xô đẩy không ngừng lui về trong sảnh, nàng quay đầu nhìn về phía bục giảng, muốn tìm Hoa Tri Dã trợ giúp nhưng đáng tiếc không thấy được gì, tất cả đều là đầu người.

Nàng cắn răng ứng phó những người trước mặt, muốn đi ngoài nhưng bị ngăn lại, mở miệng nói gì đó cũng bị âm thanh xung quanh nuốt chững.

Đang nghĩ không biết phải làm sao, đột nhiên giữa đám đông chen ra một đám bảo an, không nói hai lời bảo vệ nàng ra ngoài. Thời gian không nhiều, Mục Thị nói tiếng cám ơn rồi lên xe, sau khi đóng cửa lại, nàng gọi điện thoại Hoa Tri Dã, nhưng đáng tiếc đầu bên không nhận cuộc gọi.

Xe một đường thông suốt chạy thẳng đến sân bay, nàng xuống xe, trợ lý lập tức tiến lên đón, dẫn nàng đi vào.

Đi được vài bước thì Hoa Tri Dã gọi đến, nàng lấy tai nghe trong túi ra nhận cuộc gọi, Hoa Tri Dã uy một tiếng, tâm nàng cũng theo đó bình tĩnh hơn.

Còn chút thời gian, Mục Thị kéo tay trợ lý thả chậm tốc độ, nói: “Em vừa bị sinh viên bao vây.”

“Chị biết.” Hoa Tri Dã nói: “Chị cũng bị bao vây, chỉ có thể để bao an qua cứu em.”

Mục Thị cười, đang muốn mềm mềm nói câu cảm tạ, thì Hoa Tri Dã ở bên kia lên tiếng: “Một hồi đem nội dung cuộc trò chuyện giữa em và Nhất Hàm gửi cho chị xem.”

Mục Thị dừng lại, thoáng lui về sau, kéo thêm khoảng cách với trợ lý, lẩm bẩm nói: “Chị ấy lại bán em.”

Bên kia không tiếp lời nàng, mà nói: “Tại sao đại minh tinh lại không tự tin như thế?”

Mục Thị bĩu môi: “Không có.” Nàng đi theo trợ lý quẹo cua: “Là chị quá sáng chói, làm cặp mắt của em u mê.”

Hoa Tri Dã bật cười: “Còn có thể lắm lời, xem ra mê chưa đủ.”

Trêu chọc qua lại, Mục Thị vẫn nói câu xuất phát từ nội tâm: “Hoa Tri Dã, chị quá ưu tú.”

Hoa Tri Dã hỏi: “Vậy chị xứng với em không?”

Mục Thị phì một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Đừng làm rộn.”

Hoa Tri Dã cũng cười theo: “Chị tân tân khổ khổ nói mấy tiếng đồng hồ, em vừa lộ mặt, thu hết hơn phân nửa sinh viên của chị, em định bồi thường thế nào?”

Mục Thị bật thốt: “Lấy thân báo đáp.”

Hoa Tri Dã cười.

Xem ra không cần lo lắng, khi cô vừa nhìn thấy tấm Screenshots mà Hà Nhất Hàm gủi, xác thực có mấy giây hoảng hốt sợ mất Mục Thị, nhưng dù sao Mục Thị cũng là Mục Thị, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà rời khỏi cô.

“Đến sân bay rồi sao?” Hoa Tri Dã hỏi.

Mục Thị ừ một tiếng, Hoa Tri Dã nói nàng phải chú ý sức khỏe, dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.

Cơ hồ là đồng thời, khi Hoa Tri Dã vừa tắt máy thì nhận được tin Mục Thị gửi Wechat.

Mục Thị: Hoa Tri Dã, em yêu chị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play