Tiểu Mã nói rất đúng, mọi người trong Điệu Tây Bì hưng phấn cực điểm, thậm chí còn chụp màn hình bóng Hoa Tri Dã in trên kính đăng lên, ghép chung với hình của Mục Thị.
Nói cái gì cùng chị gái thuận đường đến thăm, hoàn toàn không có tác dụng, bộ não của fan hâm mộ rất nhạy.
Công việc kết thúc, Mục Thị nhận được tin của Hà Nhất Hàm: “Chị dẫn theo Hoa Tri Dã tới xem em trực tiếp lúc nào?”
Mục Thị cười, đáp lại: Hì hì.
Qua mấy phút, Hà Nhất Hàm trực tiếp gọi đến.
“Trở về rồi?” Hà Nhất Hàm mở miệng lên tiếng hỏi.
“Là mình.”
Hà Nhất Hàm dừng một chút, cười: “Là cậu a, Tri Dã.”
Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Mục Thị bên ngoài, giải thích: “Em ấy đang bàn công việc với TIểu Mã, mình thấy gọi cậu nên nhận.”
Hà Nhất Hàm ừ một tiếng: “Không có việc gì, sẵn tiện, hai người có rảnh không cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Mục Thị nói chuyện với Tiểu Mã xong, không còn việc gì, liền bị Hoa Tri Dã dẫn tới nhà Hà Nhất Hàm, sau khi đến nơi, mới phát hiện trong nhà không chỉ có một mình chị gái.
Anh rễ thường xuyên đi công tác bên ngoài, lúc trước Mục Thị không quá bận rộn, thỉnh thoảng sẽ đến bồi Hà Nhất Hàm, thuận tiện chơi với Phỉ Phỉ, bây giờ nghĩ lại, bình thường chị gái ở nhà một mình chắc rất nhàm chán.
Mục Thị đổi giày vào cửa, một nữ nhân ngồi trên sô pha lập tức đứng lên, nàng thấy thế bước nhỏ đi qua, miệng còn ngọt ngào hô: “Chị Trần Lợi, chị cũng ở đây a.”
Trần Lợi khéo mồm khéo miệng, bên trong còn ngậm miếng quýt, thấy Mục Thị qua chỗ mình liền nở nụ cười, đưa tay sờ đầu nàng: “Đã lâu không gặp Thị Thị.”
Cô nói xong lôi kéo quần áo của Mục Thị, nhìn từ trên xuống dưới vài lần: “Đẹp hơn rất nhiều, gần đây thường xuyên thấy em xuất hiện trên mọi mặt trận, đại minh tinh.”
Mục Thị cười hắc hắc.
Trần Lợi nhìn Hoa Tri Dã sau lưng Mục Thị nói: “Tri Dã, Hà Nhất Hàm nói mình cũng không tin, cậu vậy mà ở cùng một chỗ với Thị Thị nhà chúng ta.”
Mục Thị kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
Trần Lợi gật đầu: “Quen a, đồng học.”
Mục Thị cẩn thận suy nghĩ, đúng là đồng học, Trần Lợi là đồng học của chị, Hoa Tri Dã cũng là đồng học của chị, nên hai người quen biết là chuyện rất bình thường.
Nhưng là…
“Vậy tại sao mấy năm trước em đã quen với chị Trần Lợi, nhưng năm ngoái mới được quen chị?” Mục Thị quay đầu nhìn Hoa Tri Dã, hỏi cô.
Lúc này, Hà Nhất Hàm đã pha trà xong, cầm thêm điểm tâm ngọt từ phòng bếp đi ra.
Hoa Tri Dã còn chưa kịp giải thích, Hà Nhất Hàm đã lên tiếng: “Mỗi lần em tới đều không khéo, Tri Dã bận việc không có mặt.”
Trần Lợi ừ một tiếng, gật đầu: “Thị Thị, khi đó em bao lớn? 14 tuổi?” Cô nhìn Hoa Tri Dã cười lớn hơn: “Nếu khi đó hai người quen biết, sẽ như thế nào?”
Mục Thị kéo cánh tay Hoa Tri Dã, đem vấn đề này vứt cho cô: “Sẽ như thế nào?”
Hoa Tri Dã cười: “Còn có thể như thế nào? Chị không hứng thú với trẻ vị thành niên.”
Mục Thị cười khanh khách vài tiếng: “Vậy chúng ta rất có duyên, thời gian gặp gỡ cũng rất đúng lúc.”
“Oa.” Trần Lợi chà xát thân thể: “Buồn nôn.”
“Chị Trần Lợi.” Mục Thị cố ý muốn phá Trần Lợi, dựa vào Hoa Tri Dã: “Chị nói em với chị Tri Dã xứng không?”
Trần Lợi phì một tiếng, thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra ngoài. Bất đắc dĩ nhìn Mục Thị một chút: “Chị nhìn em lớn lên, câu nói này không quá phận đi.” Cô chỉ vào Hoa Tri Dã, nói tiếp: “Bây giờ bạn học và em gái ở cùng một chỗ, nói như thế nào đây?”
“Nhất Hàm.” Trần Lợi gọi Hà Nhất Hàm: “Thời điểm cậu biết hai người này yêu đương, cậu có cảm tưởng gì?”
Hà Nhất Hàm lắc đầu cười: “Ngay lúc đầu quả thật có chút khó tiếp nhận, sau này thì quen thuộc hơn.”
Trần Lợi gật đầu: “Hiện tại chị đang ở trong trạng thái khó tiếp thu.”
Mục Thị hé miệng mặt không thay đổi nhìn Trần Lợi.
Trần Lợi cười, đưa tay sờ đầu Mục Thị: “Tốt tốt tốt, rất xứng đôi rất xứng đôi. Nhan sắc cũng xứng, chiều cao vừa hợp…”
Mục Thị cười thành tiếng, ôm cổ tay Trần Lợi: “Cám ơn chị Trần Lợi.”
Trần Lợi không đáp lời, trực tiếp cầm miếng quýt trên bàn, nhét vào miệng Mục Thị.
Ở nhà Hà Nhất Hàm chơi cả buổi, ăn tối xong Mục Thị và Hoa Tri Dã mới về nhà mình, bởi vì vài ngày tới được nghỉ nên tâm tình Mục Thị rất tốt, vừa vào cửa còn huýt sao.
Nàng ở trong phòng khách nhảy nhót chốc lát, thấy Hoa Tri Dã đậu xe xong đi vào từ cửa hông, lập tức điểm mủi chân lượn một vòng lười biếng trực tiếp nhào vào lòng Hoa Tri Dã.
Mục Thị: “Trên đường trở về, em cẩn thận nhớ lại chúng ta đã từng gặp trước đó chưa?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
Mục Thị nghi ngờ: “Vì cái gì chị xác định như vậy?”
Mục Thị a một tiếng: “Có phải trong ấn tượng của chị chưa từng gặp người nào xinh đẹp như em không?”
Hoa Tri Dã bật cười, điểm trán nàng: “Thối tưởng bở.” Cô giải thích: “Nhất Hàm từng nhắc tới em với chị, nếu đã gặp, chắc chắn sẽ không thể không chút ân tượng nào.”
Mục Thị nghiêng đầu: “Như vậy a.”
Nàng lại hỏi: “Hôn lễ của chị Nhất Hàm, chị có tham dự không?”
Hoa Tri Dã gật đầu, tiếp theo cười: “Thật sự chị chưa từng gặp em.”
Mục Thị bĩu môi: “Được rồi.” Nàng thả tay Hoa Tri Dã ra, đang chuẩn bị thả người xuống ghế sô pha thì đột nhiên bị cô gọi lại.
Mục Thị quay đầu: “Thế nào?”
Hoa Tri Dã hỏi: “Tất cả bạn của Nhất Hàm, em đều gọi là chị sao?”
“Đúng vậy a.” Mục Thị gật đầu: “Em từng gặp rất nhiều bạn của chị Nhất Hàm, chị ấy thường dẫn em ra ngoài chơi, chị Trần Lợi, chị Viện Viện, chỉ cần lớn hơn em, bình thường em sẽ gọi là chị.” Mục Thị vươn tay chuẩn bị đâm vào người Hoa Tri Dã: “Lúc ấy chị Nhất Hàm cũng kêu em gọi chị như vậy, chị Tri Dã…”
Ngón tay Mục Thị chưa chạm vào người Hoa Tri Dã, thì đột ngột dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã một chút, nhíu mày buồn cười nói: “Đừng nói là chị đang ghen nha?”
Hoa Tri Dã nắm chặt tay Mục Thị, ho khan một cái.
Ở nhà Hà Nhất Hàm, thỉnh thoảng Hoa Tri Dã nghe Mục Thị gọi người bên cạnh: “Chị Trần Lợi.”
“Chị Trần Lợi.”
“Chị Trần Lợi.”
“Chị Trần Lợi.”
…
Các kiểu ngữ khí, các loại âm điệu, ở chung với nàng nhiều ngày như vậy, ngoại trừ bản thân, lần đầu tiên Hoa Tri Dã nghe Mục Thị thân mật gọi bạn của Nhất Hàm.
Cảm giác này…
Cảm giác này…
Tốt…
“Có chút.” Dưới ánh mắt chất vấn của Mục Thị, rốt cuộc Hoa Tri Dã cũng thừa nhận.
Mục Thị cười thành tiếng: “Vậy làm sao bây giờ, muốn em đổi giọng sao?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không cần, chị từ từ quen là được.” Cô sờ sờ đầu Mục Thị, đột nhiên nhớ lại cảnh Trần Lợi sờ đầu nàng, hỏi: “Các nàng rất thương em?”
Mục Thị nhún vai: “Dù sao em cũng nhỏ nhất.” Nàng lại a một tiếng, nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Hoa Tri Dã: “Nhưng chị hiểu em nhất.”
Giống như an ủi, Mục Thị nắm tay Hoa Tri Dã, nụ hôn ngọt ngào rơi xuống: “Chị không giống, các chị ấy là chị, còn chị là lão bà.”
Rốt cuộc Hoa Tri Dã cũng mỉm cười, cô ôm đầu Mục Thị, hôn trán nàng.
Vài ngày không gặp, ban đêm hai người tắm rửa xong, cùng nhau lăn lộn trên giường mấy tiếng, sau khi kết thúc, Mục Thị miễn cưỡng dựa vào người Hoa Tri Dã, cằm cọ làn da cô.
Đêm rất yên tĩnh cũng rất sâu, nhưng Mục Thị không hề buồn ngủ, nàng phá tóc Hoa Tri Dã, một vòng rồi một vòng, đột nhiên nói: “Hoa Tri Dã, chị 30 tuổi.”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng: “Thế nào?’
Mục Thị: “Người nhà không hối thúc chị cưới sao?”
“Vẫn ổn.” Hoa Tri Dã cầm tay Mục Thị, nắm ngón tay nàng trong lòng bàn tay mình: “Hình như chị chưa nói với em, chị đã sớm xuất quỹ.”
Mục Thị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Thật?”
Hoa Tri Dã cười: “Ân.”
Mục Thị nghiêng đầu: “Vậy chị mau dẫn em về nhà gặp ba mẹ chị a.”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không vội.”
Mục Thị nghi hoặc: “Còn phải đợi tới khi nào?”
Hoa Tri Dã: “Chờ chị dẫn em đi đăng ký kết hôn.”
Mục Thị: “Sao đột nhiên đăng ký kết hôn? Mà chừng nào chị dẫn em đi?”
Hoa Tri Dã: “Nếu em nguyện ý, ngày mai chúng ta lập tức xuất ngoại.”
“Oa.” Mục Thị bất đắc dĩ cười: “Hoa Tri Dã, chị cầu hôn đều như thế, như thế…”
Vội vàng không kịp chuẩn bị…
Hoa Tri Dã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Thị, đưa tay nhéo nhéo cánh mũi nàng: “Đúng vậy a.”
Hoa Tri Dã nghiêm túc nhìn Mục Thị, ôn nhu nói: “Mặc dù chị không biết những chiêu trò hoa lệ kia, nhưng mọi thứ của chị đều có thể cho em, em nguyện ý không?”
“A a a a.”
Thật muốn chết a, trái tim Mục Thị bị đánh trúng, nàng nhào vào ngực Hoa Tri Dã, dùng sức gật đầu: “Em nguyện ý.”
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT