Sau bữa trưa, Hoa Tri Dã dẫn Mục Thị về công ty, thời điểm đi qua quầy lễ tân, nhân viên lúc sáng nhịn không được nhìn các nàng thêm vài lần.
Khi Mục Thị vừa đi lên, nhân viên lễ tân đã vào internet tìm thông tin về nàng, vốn dĩ ôm tâm thái thử một lần, ai ngờ phát hiện Mục Thị là tiểu minh tinh.
Lúc này, Hoa Tri Dã lại dẫn Mục Thị lên lầu.
Nàng đem dư quang thu hồi, thọc thọc đồng nghiệp bên cạnh đang chỉnh lý ghi chép, hỏi: "Cô biết Hoa lão sư và Mục Thị có quan hệ gì không?'
Đồng sự nâng đầu liếc nhìn về phía thang máy, cười nhỏ: "Chắc là bạn bè."
Hoa Tri Da độc thân, công ty không ai không biết, nhiều năm như vậy, cũng không nghe cô có bất cứ tin tức ngoài luồng gì, hôm nay Mục Thị tới tìm Hoa Tri Dã, làm nhân viên lễ tân tò mò rất lâu, có điều dáng vẻ buổi sáng rõ ràng đang tức giận, nàng cảm thấy nhất định có chuyện gì đó.
Nàng nghe đồng sự trả lời, che miệng cười cười, lại hỏi: "Không phải cậu cũng nghĩ giống mình chứ?"
Đồng sự chọn lông mày, nhưng lại bày dáng vẻ phủi sạch quan hệ: "Mình không nghĩ cái gì."
Bên kia thang máy đinh một tiếng, Hoa Tri Dã cùng Mục Thị nhấc chân đi vào.
Trong thang máy chỉ có hai người, chờ cửa đóng lại, Mục Thị dời một bước qua gần Hoa Tri Dã, há miệng ngáp một cái, dựa vào vai cô.
Hoa Tri Dã thấy thế, hỏi một câu: "Mệt sao?"
Mục Thị gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu: "Em đã ngủ một giấc rất dài." Nàng nhìn đồng hồ trên tay tính toán: "14 tiếng."
Hoa Tri Dã cười cười, nâng tay vỗ nhè nhẹ đầu nàng:"Mệt mỏi nhiều ngày, đột nhiên nghỉ ngơi nhiều không tránh được cảm giác mệt nhọc, buồn ngủ, một hồi lại ngủ thêm, phòng làm việc của chị có giường." Mục Thị nhắm mắt lại ừ một tiếng, thang máy lại đinh một tiếng, đến nơi.
Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, đúng lúc Cao Văn Tuệ đứng trước tháng máy, cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu vấn an: "Hoa lão sư."
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, cùng Mục Thị bước ra, sau đó giới thiệu: "Đây là trợ lý của chị - Cao Văn Tuệ."
Cao Văn Tuệ nhanh chóng đưa tay phải ra: "Mục tiểu thư, xin chào."
Mục Thị lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm tay lại: "Xin chào."
Hàn huyên vài câu, Hoa Tri Dã liền dẫn Mục Thị về văn phòng, buổi chiều cô còn nhiều việc cầm làm, ba giờ phải họp, vừa vào cửa, liền lấy hộp quà nhỏ trong hộc tủ ra, đưa Mục Thị, thuận tiện an bài cho buổi chiều.
Mục Thị nghe nhưng không có ý kiến gì, nói đã biết, mang theo mong chờ mở hộp quà, là một đôi bông tai.
"Có gương không?" Mục Thị hỏi Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã giương đầu hướng về phía toilet, Mục Thị cầm bông tai đi vào trong. Rất nhanh, nàng đổi xong bông tai, ở trong gương ngắm vài lần, sau đó nở nụ cười.
Trên sách nói, quà người yêu tặng, luôn luôn đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời. Hiển nhiên là nói nhảm, Mục Thị cảm thấy đôi bông tai này, nhìn thế nào cũng thấy nó bình thường, ngoại trừ quý giá thì không có gì đặc biệt.
Nàng bỏ bộ của mình vào hộp, đi ra ngoài, đứng trước mặt Hoa Tri Dã, đầu tiên là nghiêng đầu trái phải cho cô nhìn, hỏi: "Đẹp không?"
Hoa Tri Dã đánh giá: "Bình thường."
Mục Thị cười lớn vài tiếng, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai, nói câu: "Sau này có quay quảng cáo hay làm đại diện cho hãng hiệu châu báu nào đó, em phải tháo bông tai xuống." Nàng nhìn cô: "Đến lúc đó chị đừng tức giận a."
Hoa Tri Dã nghe xong bật cười: "Chị là con nít không hiểu chuyện sao?"
Mục Thị nhìn cô nhíu mày, bước qua nâng cằm cô lên, hôn xuống: "Thật ngoan."
Hoa Tri Dã đưa tay vuốt ve tay nàng. Sau đó bắt đầu công việc trên máy tính, Mục Thị liền ở trong phòng làm người tàn hình.
Văn phòng này đủ lớn, vì không ảnh hưởng công việc của Hoa Tri Dã, Mục Thị cố gắng không lượn lờ trước mặt cô. Sát bên cửa sổ có một giá sách, Mục Thị chống nạnh nhìn từ trên xuống dưới, không có quyển sách nào thích hợp với nàng, nàng đành thôi. Ngay khi muốn rời đi, ánh mắt lại bị một vật trang trí trên kệ hấp dẫn.
Nàng đi qua cầm vật trang trí lên, một cái ghế nho nhỏ, chính là quà nàng đã tặng cho Hoa Tri Dã.
Mục Thị hé miệng cười, nhìn mấy lần rồi đặt về chỗ cũ. Văn phòng nhà thiết kế đúng thật làm người khác dễ chịu, nàng lại đi thêm vài bước thì dừng lại trước một bức tường.
Mặt tường này được treo tất cả ba bức họa, nhìn vào không phải tác phẩm của cùng một người, nhưng lại lộ ra vẻ hài hòa, Mục thị quét mắt nhìn lại lần nữa, ánh mắt dừng ở bức chính giữa, nàng thoáng nhíu mày, cảm thấy phong cách này đã gặp ở đâu đó.
Mặc dù văn phòng lớn như vậy nhưng chỉ cần mấy phút đã thưởng thức xong, Mục Thị ngồi trên ghế sô pha, buồn bực ngán ngẩm rót cho mình chung trà, sau đó đưa mắt nhìn về phía Hoa Tri Dã.
Cái gốc độ này, vừa đúng có thể nhìn thấy gò má cô, tiếp theo là cánh tay thon dài liên tục điểm điểm gõ gõ trên con chuột, tiếp theo dừng lại, suy tư một chút, rồi lại gõ gõ đập đập.
Mục Thị uống hớp trà rồi tiếp tục nghiêng đầu nhìn. Không bao lâu, rốt cuộc Hoa Tri Dã cũng quay đầu, liền chạm ánh mắt nàng.
Mục Thị nhìn cô mỉm cười, giương mắt nhìn đồng hồ, nói câu: "Bảy phút."
Hoa Tri Dã tò mò cũng liếc mắt nhìn đồng hồ, quay đầu lại hỏi nàng: "Bảy phút gì?"
Mục Thị vui vẻ cười cười: "Bây giờ cách lần trước chị nhìn em là bảy phút."
Không phải lời tâm tình ghê gớm gì, thậm chí ngữ khí còn không có hương vị trêu chọc, nhưng thân thể Hoa Tri Dã vẫn bị nàng nhẹ nhàng gõ vào. Cô thấp giọng bật cười, dời tay khỏi con chuột, tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, hỏi Mục Thị: "Có thuyết pháp gì sao?"
Mục Thị vuốt vuốt chung trà trống không: "Có a." Nàng lại rót đầy chung trà, rồi cầm nó lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Tri Dã, đặt xuống, đứng cách bàn, cúi người nói: "Nhiều hơn mười phút là không quan tâm, ít hơn năm phút là dính người."
Hoa Tri Dã ngẩng đẩu: "Vậy chị vừa vặn đúng chuẩn phải không?'
Mục Thị lắc đầu bật cười, nhỏ giọng mang theo chút ủy khuất: "Đúng chuẩn? Bốn phút là em đã không nhịn được mà nhìn chị."
Lời vừa dứt, văn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Không có giọng nói của Mục Thị, không có tiếng giày cao gót của nàng, không có âm thanh click chuột, không có âm thanh ục ục khi uống trà.
Hoa Tri Dã không động đậy nhìn Mục Thị chằm chằm, mấy giây sau, lên tiếng: "Tới đây."
Mục Thị cười chậm rì rì đi vòng qua bàn làm việc, mới đến trước mặt, Hoa Tri Da liền đưa tay ôm eo nàng kéo về phía mình.
Trước đây Hoa Tri Dã ở trang web nào đó tìm được vài video của Mục Thị, chủ đề thanh xuân, cũng có chủ đề nồng đậm sắc khí. Hiện tại Mục Thị chính là mèo hoang câu người trong mưa bom lửa đạn.
Mục Thị ngồi trên đùi Hoa Tri Dã, không nhịn được bật cười thành tiếng, cái này đúng thật rất giống mỹ nhân trong ngực hôn quân thời cổ đại.
Hoa Tri Dã giống như mà cà rồng, ôm cổ Mục Thị, cắn phần da thịt dưới tai nàng.
"Ngứa ngứa đau a." Mục Thị ngửa đầu cười. Nàng đè ép đùi Hoa Tri Dã, mông nhích ra một chút, rời khỏi ngực cô.
Đại khái Mục Thị đoán được, Hoa Tri Dã biết nàng cố tình câu dẫn cô nên ra tay trừng phạt. Nàng đứng lên le lưỡi, chỉ vào phòng trong: "Em đi ngủ."
Chân trước Mục Thị vừa đi, chân sau Cao Văn Tuệ liền gõ cửa tiến vào, trong tay nàng ôm văn kiện cần Hoa Tri Dã ký tên, đồng thời nhắc nhở cô cuộc họp sắp bắt đầu.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, cầm bút lên ký tên.
Cao Văn Tuệ đứng đó nhàm chán, hỏi: "Mục tiểu thư đâu?"
Hoa Tri Dã không thèm ngẩng đầu: "Ở bên trong, ngủ!"
Cao Văn Tuệ ồ một tiếng, lại hỏi: "Cần mua đồ ăn vặt cho nàng không?"
Nàng hỏi xong, Hoa Tri Dã đưa mắt nhìn, đặt bút trong tay xuống, đưa văn kiện lại cho Cao Văn Tuệ: "Một chút em hỏi em ấy muốn ăn gì."
Cao Văn Tuệ ứng tiếng, rồi rời khỏi văn phòng của Hoa Tri Dã. Chờ Cao Văn Tuệ đi vào lần nữa đã là mười phút sau.
Phòng trong và văn phòng Hoa Tri Dã không có cửa, chỉ cách một bức tường, nàng nhẹ nhàng đi qua, đưa đầu vào nhìn, màn cửa bên trong đã kéo xuống, mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở, Cao Văn Tuệ thấy Mục Thị nằm nghiêng ngủ thiếp đi.
Nàng lại rón rén đi ra ngoài, mới đi đến giữa văn phòng đã bị Mục Thị gọi lại: "Trợ lý Cao."
Mục Thị mở đèn đầu giường, đợi mấy giây sau, thấy Cao Văn Tuệ đi vào.
"Mục tiểu thư, thế nào?"
Mục Thị ngồi dậy, nhìn nàng cười, hỏi: "Hoa Tri Dã phải họp bao lâu?"
Cao Văn Tuệ trả lời: "Ước chừng hai tiếng."
"Lâu như vậy a." Mục Thị nói thầm, hỏi tiếp: "Hoa Tri Dã thích ăn cơm ở chỗ nào nhất?"
Cao Văn Tuệ nghĩ nghĩ, trả lời: "Hoa lão sư thích..."
Mục Thị còn chưa nghe xong, đã duỗi tay ngăn lại: "Cô giúp tôi đặt bàn ở nhà hàng chị ấy thích nhất, tối nay chúng tôi sẽ đến đó ăn cơm."
Nói xong lại a một tiếng, hỏi: "Tối nay chị ấy có việc gì cần làm không?"
Cao Văn Tuệ nghe xong cũng cười: "Có thể không cần."
Mục Thị cười thật tươi nhìn Cao Văn Tuệ, thủ thế ok với nàng, tiếp theo lấy điện thoại ra, ấm mở Wechat: "Chúng ta thêm bạn nha, mấy ngày tới cô có rảnh, hãy đem những gì Hoa Tri Dã thích, những gì chị ấy không thích, còn có thói quen nhỏ gì, nói cho tôi biết." Mục Thị đưa mã quét tới trước mặt Cao Văn Tuệ: "Nghĩ được cái gì cứ nói cái đó."
Cao Văn Tuê gật đầu đồng ý, mở ra Wechat thêm bạn.
Thao tác nhỏ xong, Mục Thị nhìn Cao Văn Tuệ cười ngọt ngào vô cùng, nói: "Cô sẽ không nói với Hoa Tri Dã chứ?"
Cao Văn Tuệ do dự mấy giây.
Mục Thị lại nói tiếp: "Việc này không quan hệ tới công việc." Nàng hơi nhíu mày nhìn Cao Văn Tuệ, nhỏ giọng: "Chị Cao, xin nhờ."
Cao Văn Tuệ cúi đầu bật cười, cuối cùng trả lời: "Hảo!"
Mục Thị càng vui vẻ hơn, để điện thoại xuống, dùng hai tay tạo thành hình trái tim, từ trước ngực đẩy tới, hoạt bát nói: "Rất yêu chị!"
Cao Văn Tuệ rời khỏi văn phòng Hoa Tri Dã, nhìn Wechat trên điện thoại còn chưa kịp đóng, lại bật cười.
Quả nhiên khẩu vị của Hoa lão sư thật không bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT