TV truyền ra bài hát trữ tình tiếng Anh, giai điệu vờn quanh phòng khách, tựa hồ bầu không khí trở nên triền miên.

Mục Thị từng đã từng nghe bài hát này, nàng không biết bản thân có nhớ lầm hay không, bài này là nhạc nền trong một clip quảng cáo nàng quay mấy tháng trước. Nhưng giờ phút này nàng không có năng lực suy nghĩ nhiều, tâm tư cũng không đặt trên ca từ bài hát.

Hai người ngồi trên sô pha hôn hơn năm phút mới rời khỏi.

Sau khi tách ra, tóc Mục Thị có chút rối loạn, màu nâu đậm tản mát trên ghế sô pha màu trắng, có một ít không nghe lời, vòng qua cổ nàng, thậm chí bị móc trên bông tai.

Máy điều hòa trong phòng được mở hơi ấm, Mục Thị cảm thấy có chút nóng. Vừa rồi bị Hoa Tri Dã đụng vào bờ môi có chút ẩm ướt, tay nàng vẫn đang khoác lên vai cô.

Hoa Tri Dã bất động nhìn Mục Thị, hô hấp hơi khó nhọc, cô không nghĩ rằng, chỉ định nếm thử thôi, nhưng lại càng lún càng sâu.

Cô nhìn chằm chằm tóc dính trên bông tai Mục Thị mấy giây, duỗi ngón út ra, chậm rãi gỡ xuống.

Giống như phim điện ảnh, tình tiết bị thả chậm, Mục Thị cũng tùy ý để Hoa Tri Dã làm vậy, cô giống đang xử lý chi tiết trên một tác phẩm nghệ thuật, toàn bộ quá trình vừa chậm vừa nhẹ, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha, đợi túm tóc cuối cùng được tháo xuống, Mục Thị thoáng ngừng hô hấp cũng theo đó thả lỏng.

Hoa Tri Dã đánh mắt qua, rơi vào mặt nàng, hai người nhìn nhau say đắm.

Mục Thị không có biểu tình gì, nàng nên biết, dưới tình huống này tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Một lát sau, Hoa Tri Dã nhẹ nhàng sờ lông mày Mục Thị, kéo một đường từ lông mày qua nốt ruồi dưới mắt, giống như muốn lấy nó ra để cảm nhận rõ ràng. Hoa Tri Dã thoáng dùng sức, nhưng vẫn không thể nào từ ngón tay cảm nhận được nó tồn tại. Ngón tay lại lướt xuống dừng ở khóe miệng điểm một cái, giống như không thể chờ đợi thêm, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.

Tất cả âm thanh bên tai không còn nghe thấy gì, không có phong thanh sàn sạt ngẫu nhiên ngoài cửa sổ, không có tiếng nhạc phát ra từ TV, không có tiếng côn trùng kêu trên mặt cỏ, tế bào toàn thân Mục Thị đều đặt trên tay Hoa Tri Dã.

Chợt xa chợt gần, lúc sâu lúc cạn, nàng say rượu nhưng chỉ một phần, có lẽ sẽ dễ dàng tiêu tán đi, lại như được ủ thành hương rượu mê người.

Lần này xem như nhấm nháp một món mỹ thực, toàn bộ quá trình, Hoa Tri Dã luôn nhai kỹ nuốt chậm đợi đến khi kết thúc, cả người Mục Thị đã mềm nhũn.

Nàng vô lực ngồi phịch trong ngực Hoa Tri Dã, cổ họng có chút nghẹn, cằm Hoa Tri Dã đặt trên đầu nàng, hai người không mảnh vải che thân, không ai nói lời nào.

Do vội vã đến, Mục Thị không nghĩ tối này sẽ phát triển thế này nhưng chuyện gì cần xảy ra thì xảy ra, nàng không có ý nghĩ dư thừa nào.

Đột nhiên nhớ đến tình cảnh gặp Hoa Tri Dã lần đầu tiên, kỳ thật cảnh tượng đó vô cùng bình thường, bất quá chỉ gặp cô một lần, giống với những bạn bè trước đó của Hà Nhất Hàm, miệng mỉm cười, lễ phép chào hỏi, nhưng dần dần có sự yêu thích hoàn toàn khác biệt.

Cảnh tượng trong đầu, càng lúc càng đẹp, hôm đó Hoa Tri Dã mặc gì nàng vẫn còn nhớ rõ, tay cầm tài liệu, túi đeo trên vai, chân mang giày gì, tất cả đều nhớ như in.

Phảng phất cửa thang máy giống như có người tốt bụng xử lý qua nên nó không hoạt động trơn tru như bình thường, chỉ còn một mình Hoa Tri Dã đứng đó, tiếp theo quay đầu nhìn nàng cười, nụ cười đó cũng bị dừng lại.

Nàng không biết Hoa Tri Dã nghĩ gì về mình, sau khi trò chuyện với chị Nhất Hàm, nàng phỏng đoán, Hoa Tri Dã cảm thấy nàng không đứng đắn, cảm thấy nàng là người không chịu trách nhiệm.

Thực ra cũng đúng như vậy, đôi khi nàng tự cảm thấy mình không đứng đắn, nhớ lại những mối quan hệ mập mờ trong thời gian qua, nhớ lại cách các nàng ở chung, rồi nghĩ tới Hoa Tri Dã.

Rõ ràng lần này khác biệt rất lớn nhưng khác chỗ nào chính nàng cũng không biết.

Nàng thoáng hé miệng, lại nhớ về chuyện lúc trước, mỗi khi tới gần ai đó, nàng sẽ tốn tâm tư tìm hiểu đối phương yêu thích gì, tốn tâm tự hiểu rõ sinh hoạt hằng ngày nhưng khi nàng muốn đến gần Hoa Tri Dã thì lại không giống, ngoài việc đặt toàn bộ tâm tư, nàng còn có thể dành một ngày một đêm đi theo nàng, xem nàng vẽ tranh viết chữ cũng không thấy chán.

Thật ra nàng không phải là người có tính kiên nhẫn, nếu như đối phương thoáng không cho nàng cơ hội, e nàng đã quay đầu rời đi lập tức nhưng người này...

Nghĩ đến đây, Mục Thị cúi đầu cười một tiếng, nhưng lại sợ Hoa Tri Dã phát hiện, chuyển đầu qua một bên, che giấu lén lút cười một mình.

Nhạc vẫn đang phát, xác thực là phong cách của Hoa Tri Dã, có lẽ nó cũng có tác dụng đối với những gì xảy ra tối nay, thời khắc này âm nhạc chậm đến không chịu được.

Hoa Tri Dã cũng không nói lời nào, thậm chí Mục Thị không cảm nhận được hô hấp của cô, không biết cô lấy tấm chăn mỏng từ chỗ nào, phủ lên người hai người.

Giờ phút này nhiệt độ trong phòng vừa vặn nhưng bởi vì mới vận động xong, Mục Thị thấy cổ có chút dính, nàng hơi nhúc nhích thân thể, tay Hoa Tri Dã trên người này cũng ma sát theo, lập tức giơ tay lên.

Mục Thị không dám động, nàng ngừng thở an tĩnh mấy giấy, rốt cuộc Hoa Tri Dã lại đặt tay xuống người nàng lần nữa.

Tiếp theo không ai có thêm động tác gì, Mục Thị không dám nhúc nhích, tay Hoa Tri Dã ở sau lưng cũng bất động, hai người cứ tựa sát như vậy, không biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play