Mục Thị ngồi trên máy bay, nhắm mắt nhớ lại lời của Hà Nhất Hàm. Nàng có chút không hiểu rõ, nếu là người đồng đạo, không thể nào Hoa Tri Dã không biết ý đồ của nàng khi ở bên cạnh cô những ngày qua.
Cho nên cô thờ ơ như thế, vào không vào, ra không ra là có ý gì?
Mục Thị bĩu môi, đẩy người bên cạnh, hô: “Tiểu Mã.”
Mục Thị cúi đầu có chút ủy khuất nhìn hắn hỏi: “Chị xinh đẹp không?”
Đột nhiên hỏi như vậy, Tiểu Mã có chút sững sờ, hỏi thêm: “Sao rồi? Có người không vừa ý chị?”
Mục Thị thở dài, lắc đầu, bỗng dưng tháo bịt mắt trên trán xuống, nói: “Không có, không có việc gì.”
Lần này đến La Mã chủ yếu là xem show thời trang, mỗi năm được tổ chức một lần, là nơi các nhà thiết kế cùng nhãn hiệu có tiếng phô diễn, Mục Thị là đại sứ hình ảnh của nhãn hiệu nào đó, đáp ứng lời mời tới đây.
Mục Thị rất hưởng thụ khi được tham gia, mặc dù vị trí không phải rất cao nhưng nhìn người mẫu từng người từng người bước ra, ngẫu nhiên còn tưởng tượng dáng vẻ bản thân mặc những trang phục đó, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn.
Buổi biểu diễn chưa chính thức bắt đầu, Mục Thị theo một đoàn người tìm địa điểm thích hợp chụp hình, lần này nàng mặc váy do nhãn hiệu kia thiết kế, đầu tiên là ảnh chụp cùng quang cảnh xung quanh, sau đó lấy hình ảnh nhà lầu làm phong nền, quay chụp trong chốc lát đã hoàn thành công việc buổi sáng.
Đợi đến thời gian nghỉ ngơi, rốt cuộc nàng cũng có thể tìm cái ghế ngồi xuống, dưới chân là đôi giày cao mười centimet, quá mỏi, nếu không phải người xung quanh quá nhiều, nàng hận không thể tháo nó ra.
“Khát không?” Tiểu Mã tới hỏi một câu, cũng không đợi trả lời, mở chai nước khoáng, cấm ống hút vào đưa nàng.
Mục Thị nhận lấy hút một ngụm, nhỏ giọng nói: “Chân đau.”
Một chữ kiên trì là thêm mấy tiếng, sau khi chụp ảnh và phỏng vấn kết thúc, Mục Thị cảm thấy nửa thân dưới không phải là của mình.
Thời gian trình diễn là lúc nàng thoải mái nhất, Mục Thị tiến vào ngồi hàng thứ hai, những vị trí bên cạnh dần dần đều được lấp đầy, đèn flash liên tục nhấp nháy, nàng cúi đầu sửa váy lại, lúc ngẩng đầu, vị trí trước mặt có người ngồi xuống.
Trước khi tiến vào Tiểu Mã có nói về nam nhân ngồi trước mặt nàng, rất đẹp trai, gần đây ở trong nước là một tiểu thịt tươi, bởi vì chụp ảnh cho một bộ tiểu thuyết mạng mà nổi danh, kỹ thuật biểu diễn có hay không không nói, nhưng khuôn mặt và chiều cao thì đúng là miễn bàn.
Mục Thị lệch thân thể nhìn sang, quả nhiên người thật cũng giống trong ảnh, vừa mảnh vừa cao.
Nàng đang muốn thuận thế nhìn từ dưới lên, nhưng không ngờ bắt được ống kính bên cạnh lấp lóe, đầu tiên Mục Thị sững sờ, tiếp theo nhướng mày, hướng thẳng vào ống kính cười cười.
Nhiều ống kính thế này, nàng không tiện nhìn nam sinh hoài. Ngay lúc này buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Mục Thị đem ánh mắt phóng lên sân khấu, show thời trang này cũng có tài khoản Weibo trong nước theo dõi, mặc dù không thể xem như trực tiếp nhưng không kém mấy phút.
Cao Văn Tuệ xem show trên Weibo, cũng theo dõi nam sinh lúc này, mặc dù nàng đã kết hôn sinh con nhưng hắn quá đẹp trai rồi, hơn nữa hắn đã chụp ảnh cho quyển tiểu thuyết kia quá đẹp, tránh không được nhiều tiểu cô nương theo đuổi.
Ống kính lướt một vòng, toàn trai xinh gái đẹp, Weibo còn đăng thêm nhiều ảnh chụp ở hiện trường, Cao Văn Tuệ xem từng tấm, đến tấm thứ sáu, đột nhiên bị người ngồi phía sau nam sinh hấp dẫn ánh mắt.
“Ai…” Cao Văn Tuệ nhìn kỹ lần nữa, nàng nói: “Đây là Mục Thị sao?”
Ảnh tiếp theo Mục Thị hướng về ống kính mỉm cười, mặc dù nhân vật chính trong ảnh không phải nàng nhưng tựa hồ nàng đã cướp đi ánh hào quang.
Đúng lúc đến giờ tan ca, Cao Văn Tuệ tắt máy tính, dùng điện thoại vào Weibo xem, lại nhớ tới vấn đề vừa rồi: “Là Mục Thị? Nàng cũng đi a.”
Cao Văn Tuệ nói xong, dư quang thấy có người ở bên trong nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn một chút, quả nhiên thấy ánh mắt Hoa Tri Dã rơi vào điện thoại của nàng.
Nghĩ lại màn hình điện thoại của Hoa Tri Dã, Cao Văn Tuệ thăm dò, đưa điện thoại qua, hỏi: “Hoa lão sư muốn xem sao?”
Hoa Tri Dã thả con chuột trong tay, Cao Văn Tuệ thấy thế, giẫm giày cao gót tới gần cô hơn, đưa di động qua.
9 tấm ảnh được đăng, chỉ tấm thứ 6 và 7 là có Mục Thị, Hoa Tri Dã nhìn mấy giây sau đó trả điện thoại cho Cao Văn Tuệ, Cao Văn Tuệ nhận điện thoại do dự, trong lòng cảm thấy muốn hỏi chút gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hoa Tri Dã lên tiếng: “Đây là show thời gian gì?”
Cao Văn Tuệ a một tiếng, tiếp theo ấn mở điện thoại: “Đây là show thời trang được tổ chức ở La Mã.” Nói xong là nhìn trên Weibo, bổ sung thêm mấu chốt vấn đề: “Hiện tại đang diễn ra, ảnh được chụp cách đây vài phút.”
Hoa Tri Dã ừ.
Cao Văn Tuê lại hỏi dò: “Hoa lão sư, là Mục Thị.” Nàng nghĩ nghĩ, đem âm thanh thả thêm một chút thân, hỏi: “Fan hâm mộ sao?”
Hoa Tri Dã nghe xong suy tư một lát, sau đó tiếp tục cầm chuột di chuyển trên màn hình vi tính.
Chờ đợi chốc lát vẫn không nhận được câu trả lời, đúng lúc có người tìm nàng trên Weibo nên Cao Văn Tuệ tạm biệt Hoa Tri Dã, liền rời phòng làm việc.
Nơi này vốn dĩ yên tĩnh, giờ đây lại càng yên tĩnh hơn, Hoa Tri Dã dựa lưng vào ghế, tắt máy tính, tay không quy luật nhẹ nhàng gõ gõ xuống bàn.
Trong nội tâm cô suy nghĩ từ ‘Fan hâm mộ’ trong lời Cao Văn Tuệ nói.
Lần trước cô hôn Mục Thị, sau đó bản thân cũng rất kinh ngạc.
Hoa Tri Dã luôn cho rằng, hảo cảm dành cho Mục Thị chỉ dừng ở dung mạo.
Ngày thường Mục Thị quá đẹp, đẹp đến mức khiến cô mê muội, nhưng cô vẫn luôn cho rẳng bản thân hiểu rõ ý tứ trong mê muội là gì, giống như đang thưởng thức vật phẩm, đồng thời thưởng thức nàng, giống như trước đây nàng thường thưởng thức và ngưỡng mộ tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng càng đến gần, càng cảm thấy không phải. Mục Thị là sống, có máu có thịt, còn biết câu dẫn cô.
Kiểu câu dẫn nhẹ nhàng, để cô từ từ tiếp cận gần hơn, thậm chí đôi khi muốn chạm vào. Nếu như là fan hâm mộ…
Hoa Tri Dã cầm máy tính bảng, ấn mở Weibo, ấn vào trang chủ của Mục Thị, nhưng đáng tiếc bài đăng mới nhất vẫn là quảng cáo tuyên truyền mấy ngày trước.
Cô nhớ lại nam sinh lúc này Mục Thị nhìn, liền vào Weibo của Cao Văn Tuệ tìm kiếm những người nàng theo dõi, lập tức nhìn thấy nam sinh là Tiêu Tuấn Phong.
Hoa Tri Dã xem Weibo của Tiêu Tuấn Phong, bài đăng gần nhất cách đây không lâu là ảnh hắn tham gia show thời trang, mà vị trí của Mục Thị đúng lúc xuất hiện trong khung hình.
Rải tác mấy tấm, thậm chí có chút mơ hồ nhưng Hoa Tri Dã vẫn có thể tưởng tượng dáng vẻ Mục Thị chững chạc đàng hoàng ngồi đó.
Đóng Weibo, Hoa Tri Dã đổi qua cầm điện thoại, xem danh bạ một lượt, ngón tay ở trên một cái tên do dự, nhưng mấy giây sau vẫn quyết định khóa màn hình lại.
Fan hâm mộ.
Hành vi của cô quả thật là một fan hâm mộ, chỉ có điều minh tinh ở ngay bên cạnh, thậm chí giơ tay sẽ đụng vào được.
Nhưng lòng cô hiện giờ lại cảm thấy có chút không đúng lắm, muốn làm rõ nhưng lại không biết làm rõ thế nào, có thể đến gần nhưng lại không muốn bước tới.
Kiểu khắc chế này không phải cố ý, mà là bẩm sinh, nội tâm cô kháng cự việc tiến thêm một bước với Mục Thị.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy hoang đường.
Cô và Mục Thị không phải cùng một loại người, các nàng không có những mối quan hệ chung, không có chủ đề chung, nhưng chỉ bằng hảo cảm hư vô mờ mịt đã giúp quan hệ giữa hai người duy trì đến bây giờ.
Nếu thật là thích, Hoa Tri Dã cảm thấy loại thích này quá nông cạn.
Mục Thị, ngoại trừ có bề ngoài, thì những thứ còn lại đều làm cô cảm thấy không có nửa phần phù hợp, hơn nữa nếu Mục Thị thích cô thì cô cũng thấy không phải là chuyện đứng đắn.
Nông cạn, không có trách nhiệm.
Hoa Tri Dã luôn có trách nhiệm với việc mình đã làm, cách sống cũng vậy, công việc và cả tình yêu cũng vậy.
Cô khẽ thở dài một cái, nhắm mắt nhéo nhéo mi tâm.
Có lẽ hôm nay lượng công việc quá nhiều, nàng có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế trông chốc lát, đột nhiên điện thoại sáng lên.
Giống thần giao cách cảm, một giây trước mới nghĩ đến nàng, một giây sau lại nhận được tin nhắn.
Hoa Tri Dã mở xem.
Mục Thị: [ Chị Tri Dã, chị nhìn đóa hoa này ]
Mục Thị: [ Hình ảnh ]
Mục Thị: [ Có giống hoa ngoài ban công nhà chị không? ]
Chắc đến thời gian nghỉ ngơi, thậm chí Hoa Tri Dã có thể tưởng tượng, dáng vẻ Mục Thị lướt Weibo, cúi đầu đánh chữ gửi tin cho cô.
Hoa Tri Dã: [ Có điểm giống ]
Hoa Tri Dã: [ Nhưng không phải ]
Hoa Tri Dã cầm điện thoại, yên lặng chờ đợi Mục Thị phản hồi.
Mục Thị: [ Như vậy a ]
Mục Thị: [ Em cũng nghĩ thế, khí hậu ở đây không thích hợp ]
Hoa Tri Dã đáp lại ân, thấy Mục Thị không còn động tĩnh gì, mới lui ra.
Ảnh trang chủ là Mục Thị, nàng cắn môi, dáng vẻ câu người, nửa híp một mắt, áo sơ mi trên người tự nhiên rơi xuống một bên, lộ ra đầu vai mượt mà.
Hoa Tri Dã nhàn nhạt nhìn màn ảnh, thầm nghĩ rốt cuộc vì cái gì nàng hấp dẫn cô như thế, cuối cùng nàng đẹp ở chỗ nào?
Nhìn mấy phút, Hoa Tri Dã thở dài, vỗ trán.
Nàng thật đẹp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT