Biểu lộ trên mặt Mục Thị có thể nói quá mức đặc sắc.

Nàng cảm thấy, 20 năm gần đây, chưa bao giờ xấu hổ thế này.

Mục Thị nhớ lại dáng múa vặn vẹo của mình vừa rồi thì tự động liên hệ, tục ngữ có câu “Tự đào mồ chôn mình”.

Hoa Tri Dã vươn tay mở đèn, trong lòng lập tức sáng lên, cô thấy Mục Thị vội vàng cúi người nhặt áo khoác dưới sàn khoác lên người, miệng thì giải thích loạn xạ: “Vừa rồi, em đang chuẩn bị cho đoạn quay quảng cáo ngày mai… Quảng cáo quần áo… Em chỉ là…”

Hai tay Mục Thị vô lực rủ xuống…

Mặc dù bình thường lúc này dáng vẻ của Mục Thị cũng là nửa kín nửa hở nhưng lần này khi vừa mặc áo khoác vào thì cẩn thận cài từng nút áo.

Tình cảnh vừa rồi bị bắt gặp, không thể để mất mặt thêm a…

Hình như Hoa Tri Dã không có hứng thú với màn nhảy múa vừa rồi, càng không hứng thú với lời Mục Thị giải thích, cô thoáng thở dài một hơi, buồn bực trong lòng được bài trừ đôi chút.

Hoa Tri Dã không đi tới chỗ Mục Thị, mà đi thẳng lên lầu hai.

“Chị Tri Dã.” Mục Thị mang dép lê, gọi cô lại, đồng thời nhặt quả cầu trên đất lên: “Buổi chiều em có làm bánh ngọt, chị có muốn nếm thử hay không?”

Hoa Tri Dã đeo túi xách lên vai, quay đầu nhìn nàng: “Bánh ngọt?” Cô dừng bước, đổi hướng: “Em còn biết làm cái này?”

Mục Thị cười: “Em đi lấy.” Nói xong nàng muốn đi vào phòng bếp.

“Chờ chút.” Hoa Tri Dã lên tiếng gọi.

Mục Thị dừng bước chân, thấy Hoa Tri Dã nhìn tay nàng, lúc này Hoa Tri Dã hỏi: “Trên tay là cái gì?”

“Cái này sao?” Mục Thị mở lòng bàn tay, đưa tới.

Hoa Tri Dã nhìn rõ hình dáng quả cầu, dừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, đưa lên cao lắc lắc trong không khí hai lần, tiếng leng keng vừa nghe khi nãy vang lên lần nữa.

Hoa Tri Dã cảm thấy buồn cười, đây là đồ chơi của trẻ nhỏ a…

“Có thể Phỉ Phỉ làm rơi ở phòng khách.” Mục Thị tùy ý giải thích một câu rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Mục Thị làm bánh ngọt ăn rất ngon, thời điểm Hoa Tri Dã ăn cũng cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như lần đầu tiên cô ăn loại bánh này, và lần đầu tiên này để lại ấn tượng rất tốt.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nó sẽ dễ dàng che lấp những khuyết điểm sau đó, cho nên dù miếng kế tiếp có chút cháy xém nhưng Hoa Tri Dã vẫn không chê cầm bỏ vào miệng.

“Ăn ngon không?” Mục Thị hỏi xong, không đợi Hoa Tri Dã trả lời mà nói tiếp: “Chị ăn liên tiếp mấy cái, hẳn là ngon rồi.”

Hoa Tri Dã gật đầu: “Ăn ngon.”

Mục Thị nghe vậy thập phần vui vẻ: “Thật sự ngon a.” Nàng kéo ghế ngồi xuống: “Vị ngọt thế nào? Chị cảm thấy vừa chứ?”

“Có thể.” Hoa Tri Dã rút khăn giấy lau tay, quay đầu mỉm cười nói với Mục Thị: “Thật lợi hại.”

Mục Thị ngốc nghếch cười vài tiếng, tự mình lấy miếng bánh bỏ vào miệng.

“Vốn dĩ hôm nay muốn làm bánh táo, trước đó em đã từng làm qua nhưng thời điểm đi siêu thị, thấy nguyên liệu làm bánh này rất ngon, hơn nữa em chưa làm, nên muốn thử xem.” Mục Thị được khen ngợi tự nhiên nói nhiều hơn: “Cách làm không khác lắm, nhưng càng ăn càng ngon hơn.”

Hoa Tri Dã cũng không thích đồ ngọt cho lắm nên ăn mấy cái liền thấy đủ, cô đẩy dĩa ra xa một chút.

Tâm tình Mục Thị tốt lên nhiều, Hoa Tri Dã quay đầu nhìn gò má nàng, miệng vì nhai nuốt mà đong đưa trên dưới.

“Chị Tri Dã.” Mục Thị đột nhiên xoay người, nhíu mày cười một tiếng: “Em có ổn không?”

Hoa Tri Dã giương mắt nhìn nàng, chưa trả lời, thì Mục Thị cắn môi: “Em thế này, chị có một chút…” Nàng dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay cái nắm cách nhau chừng một centimet: “Thích em?”

Hoa Tri Dã không biểu tình gì, đem khăn trong tay vò lại ném vào thùng rác, nhìn quần áo trên người Mục Thị, hỏi: “Ngày mai có công việc sao?”

Mục Thị gật đầu, vô thức nắm cổ áo kéo xuống, nhưng mới lộ xương quai xanh, nàng đã thả tay ra.

Mục Thị dừng một chút, vì sao tối nay nàng lại phong tao như thế…

Nàng làm bộ trấn định cầm miếng bánh lên.

Hoa Tri Dã lại hỏi: “Em từng học khiêu vũ?”

Mục Thị xấu hổ cười một tiếng: “Lúc nhỏ từng học qua.”

Hoa Tri Dã gật gật đầu.

Trời đã khuya, ngày mai ai cũng phải dậy sớm, nên không tiếp tục trò chuyện, khi Mục Thị dọn rửa dĩa bánh bước ra thì Hoa Tri Dã đã lên lầu.

Hôm sau, rất khó có cơ hội hai người ra ngoài cùng lúc, Mục Thị không lái xe, dứt khoát đi nhờ, đoạn tới tìm Tiểu Mã, có lẽ vì hôm qua Mục Thị làm bánh ngọt, nên nàng cảm thấy Hoa Tri Dã thân cận hơn một chút, lúc nàng xuống xe vẫn không quên nói hôm nay không về nhà ăn cơm.

Đương nhiên, Hoa Tri Dã chỉ ừ một tiếng liền đánh lái rời đi.

Buổi sáng, Hoa Tri Dã vẫn phải tham gia cuộc họp quan trọng, liên quan đến hạng mục lớn nên thời gian đặc biệt kéo dài, cô chủ trì hoàn toàn, đến khi kết thúc đã là một giờ chiều.

Trở về văn phòng, lúc này Cao Văn Tuệ mới có thời gian đặt bữa trưa cho Hoa Tri Dã.

“Hoa lão sư, mệt không?” Cao Văn Tuệ cũng kéo ghế ngồi bên cạnh Hoa Tri Dã.

Hoa Tri Dã nhéo nhéo mi tâm, nhận phần văn kiện nàng đưa qua: “Vẫn tốt.”

Không phải văn kiện gì quan trọng, cô xem xét một lượt rồi cầm bút ký tên, đưa lại cho Cao Văn Tuệ.

Thời điểm Hoa Tri Dã mở điện thoại xem thời gian thì nghe Cao Văn Tuệ ồ lên một tiếng.

“Mục Thị.” Cao Văn Tuệ nhìn màn hình khóa điện thoại Hoa Tri Dã, hỏi: “Hoa lão sư thích nàng sao?”

Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Cao Văn Tuệ: “Biết nàng?”

Cao Văn Tuệ gật đầu: “Biết, năm trước, nàng có tham gia show < Người tới ta đi >, em có xem qua.” Nói xong lại nhìn điện thoại Hoa Tri Dã, cười cười: “Con lai nhìn rất đẹp mắt.”

Hoa Tri Dã nghi hoặc: “Nàng là con lai.”

Cao Văn Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, có gốc Canada.” Nói xong lại hỏi: “Hoa lão sư không biết sao?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không biết.”

Cao Văn Tuệ nhún vai cầm văn kiện trên bàn rồi đứng lên.

Có lẽ do hệ thống tự động đổi ảnh nền, Cao Văn Tuệ tự cho mình cũng như Hoa Tri Dã một lời giải thích, nàng rất khó tính, Hoa Tri Dã sẽ dùng ảnh một nữ nhân làm màn hình khóa điện thoại mình?

Đương nhiên nàng biết màn hình khóa của điện thoại Hoa Tri Dã trước đó, từ lúc nàng mới bắt đầu làm thư ký cho cô đã thấy, chính là thiết kế được giải đầu tiên sau khi ZD được thành lập.

Thật ra ngay cả Hoa Tri Dã cũng không thể tưởng tượng, sau khi bị Cao Văn Tuệ bắt gặp, phảng phất bị người khác nhìn trộm cuộc sống của mình.Nhìn màn hình mấy giây, liền đổi lại hình thiết kế của mình, nhưng rồi lại đổi, đổi tới đổi lui cuối cùng lại chọn 1 tấm từ trong 27 tấm kia.

Xưa nay Hoa Tri Dã cảm thấy mỗi người đều có khuyết điểm, không phải góc độ này thì ở góc độ khác, đối với phương diện này cô không quá lành nghề, ngay cả bản thân cô trong ảnh cũng không phải rất hoàn mỹ.

Nhưng hình như Mục Thị thì ngoại lệ.

Nàng giống như tác phẩm nghệ thuật của Thượng Đế, từ ngày ở quán bar đưa nàng về, Hoa Tri Dã liền có cảm giác này. Thời điểm nàng đứng ở gara xe nhà cô nói lời cảm tạ, không biết có phải do trời sinh hay không, nàng luôn biết lợi dụng tia sáng, đứng dưới ánh đèn, lập tức tạp nên sự hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Sau khi cám ơn xong còn không quên giương khóe môi mỉm cười ngọt ngào, kiểu hình tượng như thế, khi đã nhìn thấy thì không cách nào xua tan được.

Cao Văn Tuệ bước vào lần nữa, mang theo cơm canh cho Hoa Tri Dã.

Vừa đúng lúc, điện thoại Hoa Tri Dã báo có mail, Cao Văn Tuệ vô ý cúi đầu nhìn thấy, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo nói: “Thật xin lỗi, Hoa lão sư.”

Hoa Tri Dã theo mắt nàng nhìn sang, không lên tiếng giải thích gì.

Cao Văn Tuệ đưa bữa trưa xong liền rời đi, không quên đóng cửa lại.

Hoa Tri Dã nhìn bóng lưng nàng phát ngốc mấy giây, sau đó cúi đầu tách đũa ra.

Cô hiểu rõ, cảm giác dành cho Mục Thị không phải là thích, mà chỉ xem nàng như tác phẩm nghệ thuật đẹp nên thưởng thức mà thôi.

Hoa Tri Dã từng nghe nói, để phán đoán có thích một ai đó hay không, chỉ cần nghĩ, ngoại trừ thưởng thức, có muốn đến gần đối phương hay không? Muốn hôn đối phương không?

Tới gần?

Hoa Tri Dã lắc đầu.

Sao có thể thích nàng.

Cơm nước xong còn nửa tiếng nghỉ ngơi, Hoa Tri Dã lấy điện thoại ra trả lời mấy mail công việc, rồi tùy ý lướt màn hình mấy lần, thấy đã lâu không vào Weibo nên bấm mở.

Có thêm mấy fan hâm mộ, nàng lướt vài lượt, đột nhiên thấy có Mục Thị trong đó.

Hoa Tri Dã không suy nghĩ bấm vào trang chủ của nàng, lướt xem mấy mục thì rời khỏi.

Hôm qua có chụp ảnh quảng cáo, cô từ album ảnh chọn mà vài tấm đăng lên.

Hoa Tri Dã đem hộp cơm ném vào thùng rác, đi vào phòng vệ sinh súc miệng rồi quay lại bàn làm việc, cô mở bưu kiện bên phòng trưng bày gửi qua, nghiên cứu một lúc thì đẩy qua một bên, tiếp theo mở phần mềm âm nhạc trên máy tính.

Cô tìm giai điệu Khúc, ấn Enter, lập tức âm hưởng truyền trong không khí.

Một lúc sau, Hoa Tri Dã đem chuột di chuyển xuống dưới, bấm nút tạm dừng, cô nhớ lại quả cầu đồ chơi của Phỉ Phỉ, cảm thấy có chút buồn cười.

Hoa Tri Dã uống ngụm cà phê, mở trình duyệt trên máy tính tìm tim tức về Mục Thị, xem hết nửa tiếng vẫn còn tiếp tục, thêm khoảng chừng hơn mười phút nữa thì xem hết, hình tượng của Mục Thị tăng lên một ít.

Đóng web lại, Hoa Tri Dã cầm điện thoại lên, tìm dãy số, ấn nút gọi.

Không bao lâu đầu dây bên kia đã nhận, thái độ tôn kính: “Xin chào Hoa lão sư.”

Hoa Tri Dã trả về: “Xin chào.”

Đối phương hỏi: “Hoa lão sư có chuyện tìm tôi sao?”

Hoa Tri Dã: “Tôi nhớ cậu làm công việc điện đài, bây giờ vẫn đang làm chứ?”

Đối phương: “Ồ, Hoa lão sư cần gì?”

Hoa Tri Dã nhìn giai điệu Khúc đang tạm dừng trên màn hình máy tính, nói: “Tôi cần vài video tiết mục chưa được biên tập, cậu có thể lấy được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play