Trong bếp vọng lại tiếng thái rau theo từng hồi đều đặn. Bùi Tư Niên cúi đầu xuống tập trung cắt khoai tây trong tay thành từng miếng nhỏ. Tay nghề cầm dao của anh rất tốt, tất cả các loại rau thịt đều có thể được cắt ngay ngắn gọn gàng.
Bùi Tư Niên đang chăm chú vào công việc trên tay, nhưng trên mặt lại không có chút gì là nhập tâm cả.
Lăng Châu vẫn chưa trở về.
Hiện giờ Lăng Châu đang ở bên một người đàn ông khác.
"Anh hãy về trước đi, lát nữa em sẽ về nhà sau."
Một năm trước —— "Anh cứ ở đây đợi em, em đi vệ sinh đã."
Bùi Tư Niên cau mày, động tác trên tay bỗng dừng lại, rồi sau đó tiếp tục thái rau.
Không sao cả, nếu mất tích thì cứ tìm tiếp. Chỉ cần Lăng Châu còn ở trong không gian vũ trụ này, thì anh sẽ có thể tìm ra được đối phương.
Anh không thể để Lăng Châu cảm thấy rằng mình là một sự phiền phức. Nếu muốn được ở bên cạnh Lăng Châu trong một thời gian dài, thì phải xác định rõ thân phận của mình.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Cuối cùng hàng lông mày đang cau lại của Bùi Tư Niên cũng giãn ra.
Nhưng khi vừa mở cửa, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Người đứng ở ngoài cửa không phải là Lăng Châu, mà là Cố Thành Diệu cùng với Nghiêm Sương Tẫn.
Tuy rằng anh biết về sự tồn tại của hai người đàn ông này, nhưng đây là lần đầu tiên anh chạm mặt trực diện với hai người họ.
Nghiêm Sương Tẫn khoanh tay lại hỏi với giọng điệu lạnh nhạt: "Lăng Châu đâu?" Cậu ta ngó vào bên trong nhà, ánh mắt tối sầm lại mà hỏi: "Cậu ấy có ở trong đó không?"
Trên mặt của hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa đều mang những vết thương nặng nhẹ lẫn lộn, cộng vào đó là vẻ mặt hung dữ, khiến họ trông rất không thân thiện.
Nhưng Bùi Tư Niên không hề hoang mang lo sợ, anh đứng chặn ngay trước cửa, không có ý định để cho bất cứ ai vào trong.
"Xin lỗi, hiện giờ tạm thời Tiểu Châu không muốn gặp mấy người."
Cố Thành Diệu đã nhìn thấu phong cách giả tạo của người đàn ông đang đứng đối diện, anh từng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Bùi Tư Niên, cũng như dáng vẻ giành lấy quyền chủ động kia, thế thì làm sao anh lại có thể bị qua mặt bởi đạo đức giả của người đàn ông trước mặt cơ chứ.
"Xin lỗi, bây giờ tôi không đủ tính kiên nhẫn, nếu như anh không tránh ra ——" Cố Thành Diệu siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Bùi Tư Niên mặc kệ thái độ thù địch của anh, mà chỉ chậm rãi nói: "Anh là Cố Thành Diệu à?"
"Tôi nhớ Tiểu Châu nói chia tay với anh rồi, hà cớ gì anh phải cứ đeo bám không thôi chứ."
Nghiêm Sương Tẫn ở bên cạnh cười khẩy một tiếng rồi hỏi: "Còn anh thì là cái thá gì, là tình mới của Lăng Châu ư?"
Nghiêm Sương Tẫn: "Tốc độ thay cũ đổi mới của cậu ấy cũng khá nhanh đó." Nói xong, cậu ta bèn liếc nhìn Cố Thành Diệu đang đứng bên cạnh một cách mỉa mai.
Đương nhiên, đây chẳng qua là đang nói người nói ta. Bản thân Nghiêm Sương Tẫn cũng chẳng dễ chịu gì.
"Câm miệng." Cố Thành Diệu cố nhẫn nhịn mà không lên tiếng. Anh nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh trong nhà một hồi, bất chợt phát hiện có điều bất thường rồi hỏi: "Lăng Châu vẫn còn chưa trở về à?"
Anh rất hiểu rất rõ Lăng Châu, thông thường trong tình huống này, cho dù cậu không ra mặt, thì cũng sẽ không lánh mặt né tránh —— Tên đó không chỉ thích kiếm chuyện gây sự, mà còn là một kẻ thích hóng chuyện vui không sợ phiền toái, thế thì làm sao đến tận bây giờ mà vẫn yên ắng thế này cho được?
"Thưa anh, nếu như Lăng Châu vẫn chưa trở về, tôi hy vọng anh nói ra sự thật." Cố Thành Diệu tiến lên phía trước vài bước, nếu như Bùi Tư Niên vẫn còn cản đường, thì anh đành phải xông vào.
Hiện giờ vẫn còn có một người khác đang lăm le để mắt đến Lăng Châu, anh buộc phải chắc chắn rằng Lăng Châu đang an toàn.
Bùi Tư Niên không cố gắng ngăn cản họ, cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì mà anh lại nghiêng thân sang một bên để cho hai người họ vào nhà.
Vừa bước vào cửa, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở cuộc sống đang tràn ngập khắp căn nhà.
Dãy gối ôm được xếp vào nhau trên ghế sofa, hai đôi bát đũa trên bàn, hai chiếc ghế ăn được đặt rất sát, ngoài ban công, quần áo của hai người họ được phơi cùng nhau.
Dù có nói là hai người họ đã sống chung với nhau năm hoặc sáu năm, thì cũng không có gì lạ.
Cố Thành Diệu đứng yên tại chỗ, không đi sâu vào phòng ngủ ở phía bên trong. Anh không muốn tự làm bẽ mặt mình.
Nhưng suy cho cùng, Nghiêm Sương Tẫn cũng là một kẻ có tính cách không nhìn thấy quan tài không đổ lệ. Cậu ta đẩy cửa phòng ngủ ra.
Căn phòng rất ấm cúng. Đồ ngủ của Lăng Châu nằm rải rác trên giường, với cả... một bộ đồ ngủ khác của người đàn ông ấy.
Nghiêm Sương Tẫn nhắm mắt lại nở nụ cười cay đắng. Vốn đã đoán trước được cảnh tượng này từ sớm, nhưng rồi vẫn như một thanh gươm sắc bén bỗng chốc đâm xuyên qua người cậu ta vậy.
Cậu ta giơ tay đóng cửa lại, rồi hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Nếu Lăng Châu thực sự không có ở đây, thì cậu ta cũng không muốn ở lại nơi này lâu hơn.
Nghiêm Sương Tẫn nhấc chân lên định rời đi. Nhưng Cố Thành Diệu ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Bùi Tư Niên như thể đang có điều gì muốn nói.
Nghiêm Sương Tẫn bỗng dừng lại, và sau đó nghe thấy Cố Thành Diệu mở miệng nói: "Có một chuyện, tôi..."
Người đàn ông này dừng lại một lúc rồi mới có thể nói tiếp: "Tôi muốn nhờ vả anh một việc."
Bùi Tư Niên mỉm cười nói "Anh nói đi."
"Tiểu Châu có một người anh trai tên là Thời Ngọc. Anh ta trông rất lịch sự và cũng rất nổi bật — Nếu như anh ta đến tận đây tìm Lăng Châu, hoặc nếu anh nhìn thấy người này ở gần đây, thì xin anh hãy bảo vệ Lăng Châu thật tốt."
Bùi Tư Niên nhướng mày, không ngờ Cố Thành Diệu lại cũng có chút phong độ.
Cố Thành Diệu: "Hiện tại có rất nhiều người đang tìm kiếm Lăng Châu, nhưng duy nhất mỗi người này là nguy hiểm nhất, cho nên xin anh hãy bảo vệ Lăng Châu thật tốt."
"Đương nhiên rồi." Bùi Tư Niên tháo cặp kính trên sống mũi xuống, ung dung từ tốn lau chùi mặt kính.
Thời Ngọc chứ gì... cũng chỉ là một con rắn độc thôi mà. Nham hiểm cay độc, nhưng cũng không phải là không có điểm yếu.
Cố Thành Diệu: "Nếu như Lăng Châu ở trong tay anh mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Hai người họ lần lượt kẻ trước người sau rời khỏi ngôi nhà kiểu Tây.
Không lâu sau, Bùi Tư Niên cũng thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà.
"Bùi—" Lăng Châu ghì vào cửa sổ xe, vẫn còn chưa kịp kêu lên, thì đã bị một đôi tay bịt lấy miệng.
Vết sẹo từ lòng bàn tay của người đàn ông kéo dài đến tận cánh tay, sau đó là hình xăm rắn độc u ám.
"Tiểu Châu, đừng có không nghe lời như vậy." Thời Ngọc một tay đè lấy Lăng Châu, tay kia vẫy tay ra hiệu cho tài xế cho xe chạy.
Thầy Bùi, anh hãy quay lại nhìn em đi mà... Cứ thế, Lăng Châu trơ mắt nhìn bóng dáng của Bùi Tư Niên biến mất ở lối vào khu phố cổ.
Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn lái ra khỏi phố cổ, Lăng Châu cũng chẳng thèm giãy giụa nữa. Cậu tựa vào lưng ghế như không còn luyến tiếc gì với đời, mặc cho ánh mắt của Thời Ngọc đang lướt nhìn quanh người mình.
Đã lâu lắm rồi Thời Ngọc không được lặng lẽ ở bên cạnh Lăng Châu như vậy, anh ta không nỡ phá vỡ sự yên tĩnh này, mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lăng Châu không nói lời nào.
Chao ôi, tại sao lại cứ phải là Thời Ngọc vậy chứ? Lăng Châu cạn lời, cậu thà là bị Nghiêm Sương Tẫn bắt còn hơn là rơi vào tay của tên cố chấp nham hiểm này.
Thời Ngọc đã để lại cho cậu một ấn tượng quá là tồi tệ —— vô tình máu lạnh, tàn nhẫn độc ác, tất cả những từ ngữ miêu tả kẻ phản diện trên đời này khi được dùng trên người ta đều hoàn toàn phù hợp.
Lăng Châu không muốn nhìn thấy khuôn mặt đạo đức giả của Thời Ngọc, nên đã nhắm mắt lại cho xong.
Sau đó, cậu cảm nhận được bàn tay của người đàn ông ấy khẽ giơ lên, vết sẹo trên lòng bàn tay của Thời Ngọc nhẹ nhàng chạm vào làn da của Lăng Châu, khiến cậu có hơi đơ người.
Ngón tay của Thời Ngọc dừng lại ở khóe môi của Lăng Châu, anh ta sờ vào đôi môi đang bị sứt mẻ của Lăng hỏi: "Ai hôn vậy?"
Lăng Châu không trả lời, Thời Ngọc cũng không khó để mà đoán ra câu trả lời —— cũng chỉ có Cố Thành Diệu hoặc là Nghiêm Sương Tẫn mà thôi. Bất kể là ai, thì tâm trạng của Thời Ngọc đều không thấy vui vẻ.
Anh ta khẽ thở dài rồi tự nhủ: "Tiểu Châu của chúng ta không giỏi từ chối người khác cho lắm."
Thời Ngọc rất giỏi nhìn người, anh ta thoạt nhìn đã có thể nhận ra rằng tình cảm của Lăng Châu dành cho Cố Thành Diệu chủ yếu là sự ỷ lại hơn là tình yêu, còn đối với Nghiêm Sương Tẫn thì thậm chí cả sự ỷ lại cũng không có.
Tiểu Châu của anh ta trông ngoan ngoãn nhiệt tình, nhưng thực chất là một người có trái tim lạnh lùng.
"Nếu em đã không thích, thì phải học cách từ chối." Thời Ngọc như một người anh trai chu đáo mà dạy Lăng Châu cách cư xử.
"Vậy thì em ghét anh đó, anh hãy để em xuống xe đi."
Thời Ngọc mỉm cười nói: "Chính là vậy, không thích là phải nói ra." Anh ta chậm rãi vuốt ve gò má của Lăng Châu nói: "Không chỉ là đối với anh, mà với Cố Thành Diệu hay Nghiêm Sương Tẫn đều phải như vậy — không được để cho người khác hôn bừa, có biết không?"
Tên này được lắm, một nhân vật độc ác với nhân cách méo mó đến thế kia lại đi dạy cho cậu cách làm người. Lăng Châu nhếch miệng, tính ngỗ nghịch trong mình bỗng trỗi dậy, cậu cố tình chọc tức anh mà nói: "Hôn có chút thì đã sao nào?"
Lăng Châu thản nhiên nói: "Hôn một cái thì cũng có thiếu mất ——"
Còn chưa kịp nói dứt lời, thì cậu đã phải nếm trải hậu quả của việc tìm đến đường chết của mình.
Thời Ngọc cưỡng ép chiếm giữ đôi môi của cậu, hoàn toàn chiếm trọn mà không để lại khoảng trống nào.
Lăng Châu không hề khách khí mà đấm một phát vào anh ta, Thời Ngọc bị đánh đến phải quay mặt đi, sau đó lại nở một nụ cười ma quái.
Anh ta lau đi vết máu trên khóe môi, và một lần nữa hôn lấy Lăng Châu.
Đồ biến thái... Lăng Châu bị anh ta giữ chặt tay, thế là cậu quyết định gọi hệ thống ra.
"Hãy làm cho tôi ngất xỉu đi." Lăng Châu ra lệnh. Cậu thà rằng bị ngất đi còn hơn là phải đối mặt với một gã đáng sợ thế này.
Lăng Châu đột ngột ngất xỉu, lúc này cuối cùng đã khiến cho Thời Ngọc lấy lại chút ít lý trí.
Anh ta vỗ vào mặt của Lăng Châu, cau mày nói: "Tiểu Châu?"
Thời Ngọc kiểm tra mạch đập của Lăng Châu, nhưng lại phát hiện mọi thứ đều bình thường. Tuy nhiên là Lăng Châu đã từng bị thương nặng, từ nhỏ sức khỏe đã không được tốt, cho nên Thời Ngọc vẫn không thể nào yên tâm.
Anh ta gọi tên của Lăng Châu hết lần này đến lần khác, và tự nhiên cảm thấy hoang mang.
"Chú Lý, hãy lập tức liên lạc với bên bệnh viện!" Thời Ngọc vừa bế Lăng Châu xuống xe vừa nói với Lý Chí đang đứng đợi trước cửa.
Lý Chí thấy Lăng Châu hôn mê bất tỉnh cũng bị giật cả mình, liền vội vàng liên hệ với bệnh viện.
Nhà họ Thời kẻ trên người dưới tất bật một hồi lâu, mãi cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong và chắc chắn rằng Lăng Châu không có trở ngại gì đến, họ mới dần dần bình tĩnh lại rồi trở về với sự yên tĩnh ban đầu.
[Chủ nhân, Thời Ngọc đã nhìn chằm chằm lấy cậu suốt một tiếng đồng hồ rồi đó.]
Lăng Châu đã sớm tỉnh lại, nhưng vì để giữ nguyên tắc có thể kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nên tạm thời cậu vẫn chưa có ý định mở mắt ra.
[Ôi, anh ta bắt đầu ra tay cởi cúc áo của cậu đó ạ.]
Lăng Châu mặc cho Thời Ngọc thay đồ ngủ cho mình, dù cho có bị nhìn thấu bên trong cũng vẫn cố nhẫn nhịn mà không mở mắt ra.
[Ối, anh ta đang nhìn thẳng vào — của cậu]
"Câm miệng." Lăng Châu không chịu nổi nữa, cậu vừa mở mắt ra đã thấy Thời Ngọc đang tỏ vẻ mặt đầy ẩn ý mà nhìn chằm chằm vào... của cậu.
Lăng Châu giơ tay giữ lấy quần áo của mình, rồi nhìn anh ta với vẻ cảnh giác nói: "Anh đang làm gì?"
Lúc trước khi còn ở vị diện, Lăng Châu vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên có thể lặng lẽ hy sinh nhan sắc của mình một chút. Điều đó cũng là do dựa trên cơ sở cho rằng các nhân vật trong vị diện đều là hư cấu.
Nhưng giờ đây khi phải đối mặt trực diện với người được gọi là "nhân vật hư cấu" trong thế giới của chính mình, Lăng Châu không thể hành động một cách không dè dặt như trước nữa.
Cậu không muốn lại lần nữa cùng Thời Ngọc diễn vở kịch "cuộc tình bị cưỡng ép và cấm kỵ".
Thời Ngọc đã quen với việc bị Lăng Châu từ chối, anh ta lại còn chu đáo đắp chăn cho cậu.
"Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." Thời Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: "Nếu mà em còn tiếp tục ngủ thế kia, thì anh thực sự không biết phải nên làm thế nào đây."
Lăng Châu quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Bây giờ em đã tỉnh lại, anh có thể đi được rồi đó."
Vừa nói xong, đôi môi của cậu liền bị giữ chặt. Ngón tay của Thời Ngọc lạnh như băng, khi chạm lên môi khiến người ta tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
"Tiểu Châu, đừng ăn nói với anh như vậy, anh sẽ đau lòng lắm." Thời Ngọc nhẹ nhàng thì thào, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu hiện của sự đau khổ nào.
Lăng Châu suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng cũng không thể cứ mãi giữ thái độ đối đầu với Thời Ngọc được. Nếu không, cậu thực sự không biết tên này bị chọc điên rồi sẽ làm ra chuyện vô lương tâm gì nữa đây.
"Anh bắt em đi để làm gì hả?" Lăng Châu cau mày, tuy rằng vẫn đang cau có mặt mày, nhưng ít ra là đã chịu nói chuyện với Thời Ngọc.
Thời Ngọc nhìn cậu một lúc rồi mới khi không nói một câu: "Sợ là bản thân sẽ không chống chọi được nữa."
"Ý là sao hả?" Lăng Châu vốn dĩ không hiểu nổi suy nghĩ quái đản của người đàn ông này.
Thời Ngọc mỉm cười, sờ vào khuôn mặt của Lăng Châu và nhẹ nhàng nói: "Thôi bỏ đi, em không hiểu cũng tốt." Anh ta sợ rằng những cảm xúc cuộn trào kia của mình sẽ khiến cho Tiểu Châu sợ hãi.
Thời Ngọc: "Cứ coi như là anh nhớ em quá, nên đón em về nhà ở mấy ngày đi, có được không?"
Chỉ cần anh ta từ từ trở nên tốt hơn, thì Tiểu Châu rồi sẽ anh ta quay trở về bên cạnh mình thôi.
Còn về những việc tàn nhẫn và máu me ở sau lưng kia, Lăng Châu không cần phải biết đến.
Lăng Châu cảm thấy có gì đó hơi bất ổn, mối quan hệ giữa cậu và Thời Ngọc đã bị sứt mẻ, ngay cả khi Thời Ngọc muốn cưỡng ép giữ cậu ở lại nhà họ Thời, thì Lăng Châu cũng không có sức chống trả.
Thế tại sao anh ta vẫn còn giả vờ với dáng vẻ như một người anh trai dịu dàng hòa nhã kia chứ?
Khi có điều gì không ổn, phải có một con quỷ.
"Anh ——" Lăng Châu đang định nói gì đó, rồi lại thấy hệ thống vỗ cánh bay đến đầu của Thời Ngọc.
Dường như hệ thống đã phát hiện ra chuyện gì hay ho, cặp mắt nhỏ như hạt đậu bắt đầu sáng lên [Chủ nhân, tôi phát hiện ra rằng tôi khi càng ở gần Thời Ngọc, thì dây thần kinh năng lượng của tôi lại càng mạnh mẽ hơn!]
Sau đó, Lăng Châu nhìn thấy hệ thống quấn quýt mừng rỡ đứng trên đầu của Thời Ngọc.
Thời Ngọc, một kẻ mà ai thấy cũng sợ, thậm chí là con kiến trên đường gặp phải cũng sẽ đi đường vòng —— giờ lại bị một con chim sẻ nhỏ cưỡi lên đầu.
Cảnh tượng trước mắt vừa nực cười vừa hài hước, Lăng Châu phải tự nhéo lấy mình mới không bật cười thành tiếng.
"Sao vậy?" Thời Ngọc tưởng rằng Lăng Châu có chỗ nào không khỏe, anh ta khẽ cau mày lại, nỗi lo âu hiện ra trong mắt.
Lăng Châu: "À, không sao cả —— "
Sau đó, cậu chợt nheo mắt lại —— bởi vì cậu nhìn thấy dữ liệu được hệ thống kiểm tra ra.
[Chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc 99,99%]
[Chỉ số tình yêu của Thời Ngọc 100%]
Chỉ số hắc hóa là 99,99%... Lăng Châu chớp mắt nhìn, chắc chắn rằng mình đã không nhìn nhầm.
Cậu nhìn vào chỉ số hắc hóa lên đến quá mức của Thời Ngọc, rồi lại vào nét mặt hiền lành lịch sự của người đàn ông này, đột nhiên cảm thấy bản thân có thể sống đến bây giờ thực sự là nhờ vào sự phù hộ của chỉ số tình yêu.
Sau khi Thời Ngọc rời khỏi, Lăng Châu bật dậy khỏi giường không chút do dự, cậu đi đến cửa sổ ở tầng bốn.
[Chủ nhân, ở đây không phải là thế giới ảo! Xin hãy hành động cẩn trọng!]
Lăng Châu nhìn ngắm biển hoa hồng yêu kiều bên ngoài cửa sổ, đoán chắc rằng nếu bản thân nhảy xuống đó sẽ thực sự trở thành con ma phong lưu "chết dưới lùm hoa".
"Tiểu Hoàng, cậu nói thử xem Thời Ngọc có giết tôi không?" Lăng Châu nắm vào lan can, muốn nhảy lại không dám nhảy.
Hệ thống không thể trả lời được câu hỏi của Lăng Châu. Thời Ngọc có tác phong làm việc vượt ra ngoài tầm suy nghĩ của người thường, nên không thể dự đoán bằng bất kỳ dữ liệu nào.
Lăng Châu thất vọng ngồi trên lan can của bệ cửa sổ và nói: "Tôi từng nghe Thời Khánh Niên kể rằng khi Thời Ngọc mười mấy tuổi có nuôi một con thú cưng nhỏ."
"Anh ta rất thích con vật nhỏ đó, ngày nào cũng tự tay chăm sóc cho nó." Lăng Châu từ từ nhớ lại lời mà khi ấy Thời Khánh Niên từng nói với cậu.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy bản thân chính là con thú cưng ấy.
Lăng Châu: "Nhưng mà đột nhiên có một ngày, Thời Ngọc đã tự tay kết liễu cuộc đời của nó."
'Cậu có biết tại sao không?"
Hệ thống run lên vì sợ hãi.
Lăng Châu cười đau khổ nói: "Bởi vì Thời Ngọc phát hiện rằng mình đã quá yêu thích nó. Anh ta không cho phép bản thân mình quá chìm đắm trong bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, cho nên đã đích thân kết thúc mối quan hệ này."
Tình yêu và thù hận trong Thời Ngọc vô cùng cực đoan. Lăng Châu không muốn đón nhận, cũng không dám đón nhận thứ tình cảm cực đoan thế này.
"Tôi muốn cầu nguyện." Lăng Châu lấy lông vũ của hệ thống ra.
Tạm biệt nhé, một trăm vạn.
Tạm biệt nhé, cuộc sống của kẻ giàu sang.
Lăng Châu đưa ra điều ước đầu tiên với lông vũ: "Tôi muốn có được một thiết bị liên lạc có thể đi xuyên qua mạng lưới tín hiệu viễn thông của nhà họ Thời."
Chiếc lông vũ màu vàng kim bỗng lóe sáng.
Sau đó, một chiếc điện thoại di động không hề bắt mắt đã xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Châu.
Cậu soạn xong tin nhắn, kế đến —
Tiếp theo sau cậu phát hiện ra rằng mình không nhớ được số điện thoại của ba người kia...
Thực ra muốn tìm kiếm số điện thoại của những người đàn ông kia cũng rất đơn giản, chỉ việc bảo hệ thống truy xuất thông tin ra là được.
Khổ nỗi năng lượng hệ thống vừa nãy mới kiểm tra xong các chỉ số của Thời Ngọc nên đã bị ảnh hưởng, lúc này nó bơ phờ bủn rủn đứng trên vai của Lăng Châu, với bộ dạng như sắp phải ngủ nghỉ vậy.
Lăng Châu nắm lấy vị cứu tinh cuối cùng mà lắc lư nói: "Tiểu Hoàng, hãy mau tìm kiếm số điện thoại của họ dùm tôi đi."
Hệ thống [Chủ nhân, cậu ngủ với họ nhiều lần như vậy, thế mà ngay cả số điện thoại cũng không biết à, hu hu hu—]
Lăng Châu: "..." Có phải hệ thống đã bắt đầu trở nên hư hỏng rồi không?
[Chủ nhân, năng lượng hiện tại của tôi bị nhiễu loạn, phải một lúc nữa mới tìm được. 】
Lăng Châu cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu nói: "Cậu hãy tranh thủ đi." Đoán chừng, cho dù Thời Ngọc có hận cậu cũng sẽ không vội giải quyết cậu ngay lập tức.
Nói không chừng là sẽ từ từ hành hạ cậu... Lăng Châu đột nhiên nhớ đến cái ôm ấm áp của thầy Bùi.
Lăng Châu không chờ đợi vô ích ở trong phòng nữa, cậu dự định đi loanh quanh trong nhà, biết đâu lại có thể tìm được lối ra.
Nhà họ Thời vẫn tĩnh lặng như mọi khi, hay nói cách khác, thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.
Kể từ khi Thời Ngọc trở thành người nắm quyền nói một không hai của nhà họ Thời, và mọi người đã chứng kiến qua những thủ đoạn tàn độc của anh ta, thì không còn ai dám đối đầu với anh ta nữa.
Ngay cả dì Trương đó giờ luôn thân thiết với hai anh em nhà họ Thời, cũng không dám tùy tiện lên lầu tìm Lăng Châu.
Dì Trương vừa nhìn thấy Lăng Châu đi xuống lầu, đã lập tức vừa lau nước mắt vừa chạy tới ôm Lăng Châu nhìn qua nhìn lại. Thấy Lăng Châu vẫn yên ổn không bị gì, bà ấy mới từ từ ngừng rơi nước mắt.
"Tiểu Châu à, cậu làm cho mọi người sợ chết đi được. Thế nào rồi, bây giờ trong người còn cảm thấy không khỏe không?"
Lăng Châu vỗ vào tay của dì Trương mỉm cười an ủi nói: "Dì Trương, tôi không sao cả." Cậu nhìn sang những người giúp việc xung quanh đang không dám ngẩng đầu lên, mà cảm thấy khó hiểu rồi hỏi: "Họ bị làm sao thế này?"
Trước đây cho dù nhà họ Thời có quản giáo nghiêm khắc đến đâu, thì những người giúp việc trong nhà cũng không mang dáng vẻ rụt rè sợ sệt thế này.
"Ôi, thì là cậu chủ cả ấy... Cậu ta không thích trong nhà quá ồn ào." Dì Trương do dự rồi cuối cùng cũng không dám nói thêm điều gì.
Trong thời gian Lăng Châu bị thương, Thời Ngọc đã điên cuồng loại bỏ số nhân viên trong nội bộ của nhà họ Thời.
Hết người này đến người khác bị điều tra ra là tai mắt của người khác, Thời Ngọc giải quyết gọn gàng sạch sẽ tất cả không chừa một ai.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây, nhưng cùng với thời gian Lăng Châu hôn mê càng lâu, thì tính tình của Thời Ngọc cũng càng trở nên vui buồn bất thường.
Kẻ trên người dưới của nhà họ Thời không biết có bao nhiêu người vô tội đã bị trút giận vô cớ.
Thời Ngọc y như biến thành một người khác vậy— Không, hay nói đúng hơn là anh ta đã lộ rõ bộ mặt thật được che giấu từ lâu của mình.
Những thủ đoạn tàn bạo ấy đã khiến cho kẻ thù của anh ta phải khiếp sợ, và cũng khiến cho những người xung quanh mình bàng hoàng lo lắng.
Dì Trương nhìn Lăng Châu thở dài nói: "May mà cậu đã trở về, đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ cả có hơi vui mừng."
Điều mà dì Trương không biết đó là bà ấy càng nói thì lại càng khiến cho Lăng Châu sợ tên diêm vương sống đó hơn.
Dì Trương kéo lấy tay của Lăng Châu nói: "Đi nào, dì Trương có làm món sườn xào chua ngọt với cả cơm niêu mà cậu thích ăn nhất đó, đi ăn cơm thôi nào."
"Thời... anh hai đâu rồi?" Lăng Châu hỏi một cách thăm dò.
Dì Trương cười bảo: "Anh hai của cậu đang ngồi đợi để cùng dùng bữa với cậu đó. Mau đi thôi nào, cơm nước nguội cả rồi."
Lăng Châu bỗng chốc chẳng còn muốn ăn nữa.
Cũng may là Thời Ngọc có vẻ biết rằng Lăng Châu kiêng dè với mình, nên trên bàn ăn, hai người họ cũng được xem là không làm phiền lẫn nhau.
Lăng Châu dần thích nghi một hồi, rồi mới yên tâm gặm miếng xương sườn.
Sau bữa cơm, đầu bếp bưng lên một đĩa tráng miệng.
Trông có vẻ cũng bình thường, lại còn có hơi thô sơ nữa. Lăng Châu được Bùi Tư Niên chăm sóc kỹ lưỡng đến nổi kén ăn, cậu nhìn xong cũng không có ý định ăn.
Nhưng dì Trương ở bên cạnh đã ra hiệu cho cậu nếm thử.
Lăng Châu không thể không nể mặt của Dì Trương, nên đã gắp một đũa để ăn.
"Không ngon." Lăng Châu thành thật nói.
Trong lúc ấy, phòng ăn vốn đang yên lặng nay lại càng yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
Thời Ngọc cầm khăn tay lên lau miệng, mỉm cười hỏi: "Không hợp với khẩu vị của em à?"
Lăng Châu: "Trông không đẹp mắt, mùi vị cũng không đủ ngọt." Cậu có hơi nhớ đến món xoài ngàn lớp, tiramisu, bánh nếp của thầy Bùi...
"Vậy à, lần sau anh sẽ cho thêm nhiều đường hơn."
Lăng Châu: "Vấn đề không nằm ở việc thêm đường, mà chỉ đơn giản là không ngon thôi—" Cậu đang nói thì bỗng nhiên dừng lại.
Đây là tự tay Thời Ngọc làm sao?
Thời Ngọc đang lên cơn gì vậy? Anh ta là cậu chủ cả mười ngón tay không từng làm việc nhà, đoán chắc cả đời này đều chưa từng vào trong bếp cơ mà.
Lăng Châu nói xấu bị bắt tại trận, nên có chút ngượng ngùng, cậu cố gắng vớt vát: "Không biết làm thì đừng có mà miễn cưỡng."
Thời Ngọc bật cười nói: "Trước đây anh đã từng nói dối em rằng bánh ngọt trong bếp là do tự tay anh làm, nếu đã lỡ nói khoác rồi thì phải làm cho bằng được."
Anh ta đang cố gắng tiếp cận theo chiều hướng mà Lăng Châu yêu thích —— nhưng lại không biết rằng điều này sẽ chỉ đẩy Lăng Châu ra xa hơn thôi.
Thời Ngọc đúng thật là một tên điên. Lăng Châu lẩm bẩm nói: "Thế mà lúc trước anh lại còn giả vờ làm người tốt cơ đấy."
"Hiện giờ anh cũng đang cố gắng để trở thành thế kia đây."
Lăng Châu cười khẩy nói: "Thời Ngọc, anh có từng nghe qua câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời không?" Thật lòng mà nói, trừ khi là Thời Ngọc đầu thai trở lại, bằng không bản tính xấu xa từ trong người của anh ta sẽ không thể thay đổi được.
Nhưng Thời Ngọc lại trông có vẻ như rất chắc chắn mà nói: "Anh sẽ trở thành người như em yêu thích."
"Tiểu Châu." Anh ta nhếch khóe miệng lên, nở ra một nụ cười dịu dàng nói: "Anh có thể trở thành bất cứ dáng vẻ nào mà em thích."
Sao có cảm giác ớn lạnh sống lưng thế này... Lăng Châu đứng dậy, không còn định nói nhảm gì thêm với anh ta nữa.
Bây giờ cậu chỉ mong sao cho hệ thống mau chóng tìm ra được số điện thoại của bất kỳ ai để cậu được trốn thoát ra ngoài.
Nhưng một ngày trôi qua, rồi thêm một ngày nữa trôi qua, hệ thống vẫn không có động tĩnh gì.
Lăng Châu sốt ruột ngồi chờ trên đống lửa. Ngày nào cậu cũng bị đôi mắt trông có vẻ dịu dàng vô hại kia của Thời Ngọc nhìn chằm chằm, khiến cho khắp người đều không được thoải mái.
"Tiểu Hoàng, đã tìm ra được chưa?"
Hệ thống trả lời một cách chậm chạp [Sắp, sắp tìm được rồi ạ...]
Vậy thì tốt. Lăng Châu khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, không biết giờ đây tình hình ở ngoài kia thế nào.
Phải biết rằng trong mắt của Bùi Tư Niên, Lăng Châu lại dứt áo ra đi. May là Bùi Tư Niên có tính nết tốt, có lẽ sẽ không quá tức giận.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu Châu, em đã ngủ chưa?"
Lăng Châu ngước mắt nhìn xem mấy giờ, đã là nửa đêm một giờ rồi, Thời Ngọc tìm cậu để làm gì nhỉ?
Theo bản năng, Lăng Châu siết chặt áo ngủ của mình. Cậu đi tới mở cửa, thì nhìn thấy trên tay của Thời Ngọc đang bưng một chiếc đĩa nhỏ xinh xắn, còn mang cả một chai rượu vang đến nữa.
"Anh có làm bữa tối này."
Nghĩ đến chỉ số hắc hóa cao chót vót của Thời Ngọc, Lăng Châu đành đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Hai người ngồi trên tấm thảm mềm mại như thường lệ. Chỉ là trước đây Lăng Châu vừa ăn vừa trò chuyện với Thời Ngọc, nhưng hiện tại, thậm chí Lăng Châu còn chẳng muốn ăn.
Thời Ngọc dùng nĩa đâm một miếng bánh kem rồi đưa cho Lăng Châu.
Lăng Châu nếm thử và thành thật nói: "Thường thôi."
"Vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng hơn."
Thấy Thời Ngọc bình tĩnh ăn nốt phần bánh tráng miệng còn sót lại, Đột nhiên Lăng Châu có hơi khó hiểu: Thời Ngọc tốn bao công sức đưa mình trở về nhà chỉ vì muốn làm món tráng miệng cho mình ăn thôi sao?
Cậu nhớ lại khi còn ở trong vị diện, Thời Ngọc đã hung tàn đến cỡ nào, lại còn cưỡng bức cậu nữa...
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Dưới màn đêm, con ngươi của người đàn ông này phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, trông vô cùng dịu dàng.
Lăng Châu: "Đang nghĩ đến việc lúc trước anh từng cưỡng bức em."
"Vậy là..." Thời Ngọc tối sầm mặt lại một cách khó hiểu:
"Bởi vì anh cưỡng bức em, cho nên em mới ghét bỏ anh."
Anh ta như đang vừa mới học được cách ứng xử đúng đắn với ai đó, cố gắng tìm hiểu cảm xúc của đối phương, hiểu thấu hỷ nộ ái ố của người khác.
Lăng Châu gật đầu, nhân cơ hội đưa ra ý kiến: "Thực ra chỉ cần là anh vứt bỏ đi những... ý nghĩ xấu xa kia. Và chúng ta đơn thuần làm anh em với nhau, thì em sẽ có thể chấp nhận."
"Nhưng mà biết làm sao đây, anh không thể làm được." Thời Ngọc nghiêm túc ngẫm nghĩ, trông có vẻ rất phiền não.
Anh ta nói: "Không có một người anh trai nào lại muốn lên giường với em trai của mình cả."
*
Tác giả có điều muốn nói:
Châu Châu: Vẫn là thầy Bùi tốt hơn T-T
Sau khi nhìn thấy chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên, Châu Châu: Vẫn là giám đốc Cố tốt hơn =3=
Sau khi nhìn thấy chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu, Châu Châu: Vẫn là cậu bạn Nghiêm tốt hơn...
Cuối cùng, Châu Châu: Khóa chặt con tim lại luôn:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT