"Phải rồi, hôm nay Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn sẽ đến đây đó, các anh có thể ra về." Lăng Châu cắn lấy một miếng bánh mì, vừa ăn vừa lạnh lùng nhìn hai người họ.
Theo như thỏa thuận, hôm nay Lăng Châu sẽ ở cùng với hai người kia. Hơn nữa, Lăng Châu cũng đã lên kế hoạch cho mọi thứ —— cậu phải khiến những người này dành mọi sự chú ý trên người đối phương, để không làm tổn thương đến những người xung quanh.
Lăng Châu: "Đi cẩn thận, không tiễn nhé."
Cố Thành Diệu kéo lê cánh tay bị thương của mình, mặc dù ngoài miệng anh không nói, nhưng từ đôi môi có hơi tái nhợt của anh, Lăng Châu vẫn có thể nhận thấy được người đàn ông này bị thương khá nặng.
"Giám đốc Cố, đến bệnh viện khám đi." Lăng Châu nói với Cố Thành Diệu: "Không cần phải lo cho em đâu."
Cố Thành Diệu mím môi nhìn Lăng Châu, trong mắt tràn đầy nỗi lo lắng.
"Em không sao." Lăng Châu vẫy tay, ý nói vết thương trên tay của mình không hề nghiêm trọng. Cậu bắt buộc phải để hai người họ rời đi trước, nếu lát nữa Nghiêm Sương Tẫn và Thời Ngọc đến, đoán chừng sẽ lại là một trận ẩu đả khác thôi.
Cố Thành Diệu đang định nói điều gì, nhưng lại bị tiếng điện thoại reo đột ngột cắt ngang.
Có vẻ như Nghiêm Sương Tẫn đã đánh cắp hồ sơ trong công ty anh một cách khá thuận lợi.
"Anh cứ đi đi." Lăng Châu chậm rãi cào vào mặt bàn nói: "Nếu còn không đi, công ty anh bay màu mất."
Cố Thành Diệu bỗng khựng lại, cuối cùng chỉ vào Bùi Tư Niên nói: "Anh, rời khỏi đây với tôi."
Anh không yên tâm khi để Bùi Tư Niên ở lại đây.
Bất kể những gì Lăng Châu nói là thật hay giả, thì con người như Bùi Tư Niên đây cũng thật sự nguy hiểm hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Bùi Tư Niên chỉ nhìn Lăng Châu, như thể anh rất tôn trọng ý kiến của Lăng Châu vậy.
"Bùi Tư Niên, anh cũng đi đi." Lăng Châu chống cằm nói với hai người họ: "Em muốn được ở yên tĩnh một lát."
Cậu phải nghĩ xem lát nữa sẽ phải làm sao khiến cho Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn đánh nhau.
Bùi Tư Niên lau đi vết máu trên khóe môi và chậm rãi nói với vẻ hơi yếu ớt: "Tiểu Châu, có chuyện gì cứ liên lạc với anh bất cứ lúc nào."
"Còn nữa." Bùi Tư Niên nói: "Anh sẽ không khiến em phải khó xử đâu, em yên tâm."
"Ừm." Lăng Châu gật đầu, nhưng trong lòng không tin một chữ nào. Cậu chỉ hy vọng Bùi Tư Niên có thể an phận một chút, ít nhất là đừng có vừa quay đầu đi thì lại bắt người khắp nơi làm thí nghiệm.
Lăng Châu dõi mắt nhìn hai người họ lần lượt rời đi. Sau đó cậu ngả người ra sau lưng ghế khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Châu cố ý khơi mào cuộc tranh chấp đối đầu giữa bốn người đàn ông, cố gắng khiến họ cắn xé lẫn nhau, để ngăn họ làm tổn hại đến những người xung quanh.
Trước mắt cũng coi như có tác dụng. Không phải Cố Thành Diệu bị gãy xương, còn Bùi Tư Niên thì ho ra máu sao —— Tin chắc cả hai người họ đều phải dừng lại một lúc.
Sau khi Cố Thành Diệu và Bùi Tư Niên ra khỏi phòng, họ không còn nói một lời nào, thậm chí còn chẳng trao cho nhau một cái nhìn thừa thải.
Trong bụng họ biết rất rõ kết cục cuối cùng giữa bốn người sẽ chỉ là người này sống người kia chết.
Vì vậy, mọi chuyện không cần phải nói nhiều.
Đột nhiên, Cố Thành Diệu nhận được một cuộc gọi đến. Nhân viên kỹ thuật đầu bên kia rất lo lắng, họ bị kẻ bí ẩn này tấn công bất ngờ đến nỗi không kịp trở tay.
"Đồ vô dụng." Cố Thành Diệu liếc nhìn Bùi Tư Niên đang ở bên cạnh với ánh mắt cảnh cáo, sau đó vội vàng chạy tới công ty.
Nhìn bóng dáng có hơi sốt ruột của Cố Thành Diệu, Bùi Tư Niên như đang suy ngẫm về điều gì đó.
Xem ra cái gọi là [dự án Lăng Châu] đã bị kẻ khác phát hiện rồi.
"Đồ ngu." Bùi Tư Niên mỉm cười khinh bỉ. Đã nghiên cứu lâu như vậy mà vẫn còn dừng lại trên người Lăng Châu.
Lăng Châu cùng lắm chỉ là người thúc đẩy toàn bộ vụ việc thôi, còn bí mật đằng sau kẻ thúc đẩy mới là sự tồn tại quan trọng nhất.
Bùi Tư Niên biết nhiều hẳn so với những người còn lại. Dựa vào chỉ số thông minh cực kỳ cao của mình, anh đã đi trước một bước mà nắm bắt được mấu chốt quan trọng —— Vị diện.
Chỉ là trước mắt anh vẫn còn chưa thể lần ra toàn bộ sự thật mà thôi. Tuy nhiên, với những thông tin này, anh đủ đối phó với những người còn lại.
Đối với Bùi Tư Niên mà nói, chứng cứ, âm mưu và bí mật của ba người này đều lộ ra thấy rõ.
Anh có thể dễ dàng nắm bắt được những hành động sau lưng họ. Vì vậy, đối với trận chiến này, Bùi Tư Niên nắm chắc phần thắng.
Nhưng mục đích của anh không phải để chiếm hữu Lăng Châu làm của riêng mà lí do anh muốn khiến cho những người còn lại biến mất, thật ra rất đơn giản —— Họ khiến cho Tiểu Châu của anh không được vui.
Bây giờ Lăng Châu giống như một con mồi bị những kẻ khó đối phó ấy đuổi theo.
Bùi Tư Niên không muốn mỗi ngày Lăng Châu đều phải sống trong sợ hãi.
Tiểu Châu của anh lẽ ra phải vô tư vô lo, hồn nhiên vui vẻ. Cậu có thể thoải mái tận hưởng sự tốt đẹp của thế giới này mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai hay bất cứ điều gì.
Nhưng sự xuất hiện của bọn họ đã đẩy Lăng Châu vào những tranh cãi không thể tránh khỏi.
Tiểu Châu của anh càng ngày càng cười ít đi, tiếng thở dài càng lúc càng nhiều hơn.
Bùi Tư Niên không muốn nhìn thấy Lăng Châu như thế.
Anh cần phải loại bỏ những kẻ chướng mắt đó từng người một.
Tuy rằng Lăng Châu không cho phép anh phá vỡ quy tắc của thế giới, nhưng trừ khử một vài tên rắc rối không thuộc về thế giới này thì cũng không được coi là giết người phạm pháp.
Hơn nữa, Lăng Châu thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều. Cậu biết tự bảo vệ mình bằng sự nhanh nhạy như loài động vật nhỏ.
Cũng biết đưa ra những thỏa thuận phù hợp để bảo vệ bản thân, nào là kẻ thù tiến thì ta lùi, khổ nhục kế, kế khiêu khích, đều được vận dụng rất tốt.
Điều này khiến cho Bùi Tư Niên khá yên tâm. Ít ra trước khi anh hoàn toàn loại bỏ những mối nguy hiểm kia, thì Lăng Châu vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Chỉ có điều Bùi Tư Niên không ngờ rằng giữa chừng lại gặp phải Tống Vũ.
Tống Vũ đang chạy xe đạp, cậu thiếu niên vừa mới trưởng thành trông rất trẻ trung năng động, trong gió xuân, sự vui tươi trên mặt trông càng thêm ngứa mắt hơn.
"Chú?" Nhìn thấy khóe miệng tái xanh và cả vết máu thoang thoảng trên khóe môi Bùi Tư Niên, Tống Vũ ngạc nhiên đến đơ ra tại chỗ.
"Ừm." Bùi Tư Niên khẽ nheo mắt lại khi nhìn thấy hộp quà trong giỏ xe của Tống Vũ.
"Cháu đang đi đâu đấy?" Bùi Tư Niên vô cùng dịu dàng, hầu như không hề có sự hung hăng nào như khi đối mặt với Cố Thành Diệu
Tống Vũ cũng không thể nhận ra được sự hung dữ bị đè nén dưới vẻ ngoài dịu dàng của người chú.
"Chú bị làm sao vậy?" Tống Vũ vẫn thường nhìn Bùi Tư Niên với một con mắt khác. Dù sao từ nhỏ cậu ta đã nghe những người lớn khen ngợi Bùi Tư Niên, nói rằng trong nhà có được một nhân vật tầm cỡ.
Bùi Tư Niên thản nhiên cười nói: "Không sao cả, không cẩn thận bị ngã ấy mà. Cháu đang đi đâu thế?"
Tống Vũ gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Thì mẹ cháu đó, cứ bắt cháu phải mang quà đến tặng cho Lăng Châu."
"Chậc chậc, không phải chỉ là một giáo viên dạy kèm thôi sao? Đúng là phiền toái." Tống Vũ vừa nói đến đây, thì vành tai của cậu ta đỏ bừng lên, để lộ ra tâm tư thầm kín của mình.
Tất nhiên, cách che đậy vụng về như vậy của Tống Vũ không thể thoát khỏi con mắt của Bùi Tư Niên.
"Tống Vũ, cháu không nên quấy rầy Lăng Châu." Càng không nên có suy nghĩ với cậu ấy.
Tống Vũ ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Cháu chỉ là tiện đường thôi mà. Hơn nữa lần trước thầy còn rủ cháu cùng đi ra ngoài chơi với thầy nữa, cháu đã đồng ý rồi, thầy đâu thể nào nuốt lời chứ."
Tống Vũ không hề che đậy vẻ đắc ý hiện ra trong mắt mình: "Đúng vậy, lúc đầu cháu cũng không muốn đi đâu, nhưng mà thầy cũng đã năn nỉ cháu rồi, thôi thì cháu cũng không thể không nể mặt thầy."
Bùi Tư Niên: "Tống Vũ, cháu thích Lăng Châu." Anh dùng giọng điệu khẳng định để nói.
Tống Vũ hoảng sợ mở to mắt ra, theo bản năng cậu mở miệng phủ nhận: "Thầy là con trai mà! Lại còn là giáo viên của cháu nữa, cháu, làm sao mà cháu có thể..."
"Cậu ấy đã có bạn trai rồi." Trong mắt của Bùi Tư Niên hiện lên sự thâm độc, anh không hề nể tình mà thẳng thừng dập tắt tình cảm trai trẻ của đối phương.
Lúc đầu Tống Vũ sửng sốt một hồi, sau đó là bị bao phủ bởi nỗi thất vọng không tên.
"Thầy, sao lại có thể..." Tống Vũ gượng gạo vặn lấy tay lái xe đạp nói: "Không phải thầy ở một mình sao? Ngày thường cũng đâu thấy thầy qua lại với người đàn ông nào, không thể..."
Bùi Tư Niên: "Tống Vũ, đầu tiên cháu vẫn còn là học sinh, khoan hãy nói đến xu hướng tính dục, nhưng hành vi yêu đương sớm đã là sai rồi. Hơn nữa, việc Lăng Châu có bạn trai là sự thật, chú hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ, đừng trở thành một kẻ thứ ba đáng xấu hổ — Hơn nữa cậu ấy không thể nào thích cháu."
Tống Vũ cúi đầu xuống không nói một lời.
Ngay khi Bùi Tư Niên tưởng rằng mọi thứ đều được giải quyết xong, đột nhiên Tống Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt đỏ rực.
"Chú ơi, cháu chỉ là thích thầy thôi mà, cháu đâu có làm gì sai."
Bùi Tư Niên cau mày lại không tán thành.
"Cháu còn có việc, cháu đi trước đây ạ." Tống Vũ đạp xe đi với thái độ cố chấp không nghe lọt tai.
Bùi Tư Niên nhìn bóng dáng của cậu trai trẻ đạp xe đi về phía xa kia và như đang suy nghĩ điều gì.
Tại sao, cứ luôn có người ba lần bốn lượt cố muốn thách thức giới hạn của anh vậy?
Bùi Tư Niên hơi phiền não giữa việc nên tuân theo quy tắc hay nghe theo trái tim mình.
——
Đùng!
Quả bom màu hồng đánh trúng máy cảm biến, sau đó tiếng thông báo vang lên: "Người chơi số hai đã bị loại."
Lăng Châu cởi mũ bảo hiểm ra lau đi mồ hôi trên mặt.
"Lăng Châu bị loại nhanh như vậy à, không giống với cậu chút nào." Ông chủ tiệm trò chơi sinh tồn rất thân với Lăng Châu, ông không khỏi trêu chọc cậu: "Không có tiền thưởng thì không còn cuốn hút cậu nữa sao?"
Lăng Châu chỉ mỉm cười, tình hình chiến đấu bên trong rất hỗn loạn.
Một Thời Ngọc, một Nghiêm Sương Tẫn và còn có một Tống Vũ đến tham gia vào cuộc vui nhưng lại mang tâm trạng không được tốt cho lắm.
Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn đều ước gì muốn dồn đối phương vào chỗ chết, Lăng Châu suy đi nghĩ kỹ, thôi thì cứ dẫn họ đến đấu trường chuyên nghiệp để đánh nhau luôn cho xong.
Thế là thỏa mãn được bản tính hiếu chiến của họ.
"Bạn cậu chơi cũng nghiêm túc lắm." Ông chủ nói: "Có phải vừa rồi suýt chút nữa đã đánh nhau thật không?" Ông tận mắt chứng kiến hai người bạn của Lăng Châu tung ra đòn đánh thật.
Nếu không phải có máy ghi hình giám sát, cộng với việc khuyên ngăn kịp thời, thì ông chủ đoán chừng hai người đó đã đánh nhau thật rồi.
"Không sao đâu ạ, hai người họ là như vậy đấy." Lăng Châu thầm nghĩ, đánh nhau mới tốt. Tốt nhất là có kết cục như Cố Thành Diệu và Bùi Tư Niên luôn đi ——đánh nhau xong rồi thì tự ai nấy đi khám bác sĩ, chứ đừng ra ngoài làm hại người khác nữa.
Có lẽ bởi vì cảm nhận được ước nguyện mãnh liệt của Lăng Châu, chưa được bao lâu, ông chủ lại vội vã chạy tới nói: "Lăng Châu, hai người —— không, ba người bạn kia của cậu thật sự đánh nhau rồi kìa."
Lăng Châu ung dung thong thả uống một ngụm nước, cậu vừa lau mồ hôi vừa nói: "Yên tâm đi, nếu có làm hư thiết bị của ông thì họ chắc chắn sẽ bồi thường thôi."
Lăng Châu lại nói thêm: "Họ đều rất giàu có, bao nhiêu cũng đền được."
Với ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ, Lăng Châu chậm rãi vặn chặt nắp chai, rồi đến tư thế ném bóng.
Tạch, chai nước rỗng rơi chính xác vào trong thùng rác cách đó không xa.
"Phải rồi, nơi này của ông có thiếu người không?" Lăng Châu nói: "Gần đây tôi đang tìm việc làm."
Ông chủ: "Một sinh viên đại học như cậu không đi làm gia sư mà đến đây làm gì? Cậu không biết làm việc ở đây vất vả thế nào đâu."
"Không." Lăng Châu khá thích loại trò chơi với hình thức nhập vai này, cậu nói: "Nếu như ông cần người thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm."
Ông chủ còn chưa kịp nói thêm gì, thì nhân viên đã vội vã chạy đến.
"Sao vậy?"
Nhân viên: "Hai vị khách đó đánh nhau dữ lắm, những người vào đó khuyên ngăn cũng không giải quyết nổi."
Nghe vậy, ông chủ chắp tay về phía Lăng Châu nói: "Ông tổ ơi, mau khuyên ngăn đám bạn của cậu dùm đi."
"Nơi này của ông chắc cũng mở được nhiều năm rồi nhỉ?" Lăng Châu đảo mắt nhìn xung quanh một vài thiết bị cũ kỹ.
Ông chủ: "Hả?"
Lăng Châu cười gian xảo nói: "Ông cứ để họ đánh nhau đi. Lát nữa bảo họ chi tiền tu sửa cho ông."
Ông chủ: "..." Cậu trai trẻ, đó không phải là cách kiếm tiền đâu.
Lại qua một lúc sau, Lăng Châu nhìn thử đồng hồ, cảm thấy cũng kha khá rồi — Nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ gây ra thương vong cho nhân viên.
Thế là Lăng Châu từ từ đứng dậy và đi về phía đấu trường.
Những người bên ngoài sân chơi đều đã được sơ tán sạch sẽ, nhưng bên trong đấu trường vẫn có thể nghe rõ tiếng đánh nhau.
Nghe âm thanh thì hình như còn dùng đến vũ khí nữa.
Lăng Châu lấy loa phóng thanh ra, đứng ở trước cửa hô to về phía bên trong: "Em đói bụng rồi, đi ăn thôi nào."
Qua một lúc sau, vẫn không có động tĩnh gì, Lăng Châu lại hét to: "Em đi trước đây."
Nói xong, Lăng Châu khoanh tay ung dung tự tại bước ra ngoài. Ông chủ bên cạnh lo lắng kêu lên: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Lăng Châu, cậu khuyên ngăn đi chứ!"
Ngay khi Lăng Châu sắp đến lối ra, một chàng trai trẻ đột nhiên lao tới.
Người này mặc bộ đồ thể thao, gương mặt sạch sẽ giờ lại bầm tím cả ra, trông vô cùng bê bết.
Lăng Châu liếc nhìn Tống Vũ một cái, nhưng không hề bộc lộ bất cứ sự thương hại nào.
Rõ ràng đã dặn cậu ta là đừng có tới quấy rầy mình rồi, nhưng tên nhóc này không biết nổi cơn gì mà cứ bám riết lấy cậu không tha.
Hai người họ nhìn nhau. Lăng Châu thấy được sự nhếch nhác từ trong mắt Tống Vũ, nhưng Tống Vũ chỉ có thể nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt Lăng Châu.
"Tống Vũ." Lăng Châu đột nhiên lên tiếng: "Cảm giác bị đánh như thế nào?"
Tống Vũ không ngờ rằng Lăng Châu đó giờ luôn hiền dịu lại đột nhiên thay đổi tính cách. Cậu ta cúi đầu thất vọng, lần đầu tiên trong đời phải chịu uất ức đến như vậy.
"Chả sao." Tống Vũ giận hờn nói: "Hay thầy thử mà xem." Cậu ta không hiểu nổi, rõ ràng khi ở nhà dạy kèm, Lăng Châu còn ra vẻ như một thầy giáo tốt có tính kiên nhẫn cao cơ mà.
Nhưng trong nháy mắt, Lăng Châu lại chẳng thèm nhìn thẳng vào cậu ta.
Chẳng lẽ giữa họ thật sự chỉ có thể là thầy trò của nhau sao —— Không, điều tàn nhẫn hơn là giữa họ chỉ là mối quan hệ tiền bạc của thầy trò dạy kèm thôi.
Lăng Châu: "Khó chịu lắm chứ gì." Cậu nhìn hai người đàn ông đi về phía mình mà cười nói: "Thích một người mình không nên thích là tự chuốc lấy khổ."
Tống Vũ còn chưa kịp ngạc nhiên, Lăng Châu đã nhẹ nhàng đánh tan cơn mộng tưởng của cậu ta mà nói: "Tống Vũ, em thích thầy đúng không?"
Lăng Châu: "Em không cần phải vội vàng phủ nhận đâu." Cậu mỉm cười vẫy tay với hai người cách đó không xa, rồi nói: "Nhưng điều mà em cần biết chính là giữa chúng ta vốn không thể nào."
Lăng Châu dứt khoát nói: "Có nhìn thấy hai người đàn ông đó không? Họ cũng thích thầy đó, mà còn là rất thích nữa."
"Em, em không giống với bọn họ đâu..."
"Đúng vậy, đúng là không giống nhau." Lăng Châu mỉm cười tàn nhẫn nói "Họ đều từng lên giường với thầy, ngủ với thầy. Còn em thì sẽ mãi mãi không thể nào."
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Vũ từ màu đỏ hồng chuyển sang màu trắng bệt, Lăng Châu biết rằng mình đã đạt được mục đích rồi.
"Cậu bé, trước khi em thích người khác, em đều không nghiêm túc tìm hiểu đối phương là người như thế nào sao?" Lăng Châu xoa đầu của cậu ta nói: "Thật sự xin lỗi, thầy không có thời gian dành cho em, mong em đừng đến làm phiền thầy nữa, được chứ?"
Lăng Châu đã thành công chọc tức Tống Vũ đến nỗi nghiến cả răng, sau khi đối phương bỏ lại một câu "Ai mà thích thể loại cặn bã như thầy chứ!" thì bỏ chạy ra xa cùng với trái tim vỡ vụn của một thiếu niên trai trẻ.
Nhìn bóng dáng hoang mang của Tống Vũ, Lăng Châu chỉ hy vọng cậu ta có thể tự lo cho bản thân mình, đừng bị cuốn vào mớ hỗn độn này nữa.
"Hai người các anh bắt nạt một đứa nhóc thì có nghĩa lý gì?" Lăng Châu chỉ trích hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của hai người họ.
Thời Ngọc gỡ miếng bông gạc trên cánh tay ra cho Lăng Châu xem rồi nói: "Tiểu Châu, cậu ta cũng đã bắt nạt anh mà."
Nghĩ đến hành vi hung tàn sơ hở là nhốt người khác lại để dạy bảo của Thời Ngọc, Lăng Châu nghiêm túc đưa ra câu trả lời của mình: "Thời Ngọc, không phải anh từng nói rằng sẽ làm một người tốt sao? Đây là cách anh thay đổi bản thân đó à?"
Thời Ngọc bỗng sững người, quả nhiên, Tiểu Châu vẫn đã phát hiện ra việc anh ta giải quyết Vương Kỳ. Hôm đó sau khi Vương Kỳ trốn thoát ra ngoài, Thời Ngọc phát hiện ra có điều gì đó bất thường.
Thì ra là Lăng Châu đã giải cứu cậu ta.
Thời Ngọc: "Anh chỉ là muốn trừng phạt cậu ta một chút."
"Thời Ngọc, hành động này của anh sẽ chỉ khiến cho em càng rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn thôi." Lăng Châu đe dọa anh ta: "Anh tiêu diệt được một kẻ thù, thì sẽ tạo ra càng nhiều kẻ thù khác. Cuối cùng những mũi dao của họ đều chỉ hướng về phía em."
Thời Ngọc mím môi không nói gì.
Nhưng Lăng Châu biết rằng người đàn ông này chắc chắn không thể nào bị thuyết phục bởi dăm ba câu nói của mình.
May mà ít ra đối phương cũng đã không còn thể hiện ý định muốn đối phó với Tống Vũ nữa.
"Thôi được rồi, cậu có nói nhiều đến mấy với loại người này thì hắn cũng sẽ không hiểu được suy nghĩ của người bình thường đâu." Nghiêm Sương Tẫn tiến lên phía trước, đưa đồ uống trong tay cho Lăng Châu.
Nghiêm Sương Tẫn: "Không phải bảo là đói bụng sao, muốn ăn cái gì?"
Ánh mắt của Lăng Châu đảo qua đảo lại giữa hai người họ, cậu có hơi không chắc chắn.
Tiếp theo sau, không phải cả hai người họ đều bị trọng thương sau đó trở về ở yên trong nhà sao?
Sao mà hai người này đều như muốn chiến đến giây phút cuối cùng vậy?
Nhưng mà, có vẻ như trong thời gian ngắn cả hai đều sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Lăng Châu cảm thấy ý định để họ tàn sát lẫn nhau vẫn là đúng đắn.
Mặc dù trên người của hai người họ đều tỏa ra sát khí mãnh liệt, nhưng Lăng Châu vẫn quyết định lấp đầy dạ dày của mình đã.
Trời cao đất rộng, ăn cơm là trên hết.
Đúng lúc quán bún nhỏ bên đường rất hút khách, nước lèo vừa trắng lại đậm đặc, nhìn đã biết được hầm với xương vô cùng ngấm vị.
Lăng Châu tùy ý tìm một chỗ ngồi, bảo ông chủ cho ba bát mì trắng.
Nghiêm Sương Tẫn vừa ngồi xuống đã rút khăn giấy ra liên tục lau mặt bàn. Là một chàng công tử ăn sung mặc sướng, có lẽ cậu ta chưa bao giờ ăn ở những hàng quán ven đường thế này.
Nghiêm Sương Tẫn liếc nhìn Lăng Châu vui vẻ hài lòng, tay đang lau bàn bỗng dừng lại.
Không biết vì sao đột nhiên trong lòng cậu hơi khó chịu.
Nếu không phải tại Thời Ngọc, thì từ nhỏ Lăng Châu cũng đã không bị buộc phải sống cô đơn ở ngoài. Trong những năm đó, Lăng Châu đã chịu mọi đau khổ, tất cả đều là do người anh trai phản diện này.
Đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Sương Tẫn nhìn xuyên qua cơ thể Thời Ngọc.
Còn Thời Ngọc cũng không biết đang suy nghĩ về điều gì, kể từ vừa nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lăng Châu với ánh mắt u ám.
"Nếu anh ăn không quen thì có thể cút đi." Nghiêm Sương Tẫn nói mà không hề khách sáo.
Thậm chí Thời Ngọc không hề cử động, anh bật cười chế nhạo: "Người mà tay chân lúng túng là cậu thì có, cậu Nghiêm à."
"Tiểu Châu của chúng ta thích những món ăn nóng hổi giản dị, cậu ở bên cậu ấy lâu như vậy mà ngay cả thứ này cũng không biết vậy?"
Nghiêm Sương Tẫn: "Nóng hổi giản dị ư? Nói nghe hay nhỉ. Nếu không phải nhờ có anh, thì Lăng Châu có phải miễn cưỡng đến một nơi tồi tàn như vậy để ăn không?"
Đầu bếp cắt mì ở bên cạnh: "..."
Lăng Châu đang vui vẻ chờ đợi để được ăn mì: "..."
Thời Ngọc cười khẩy nói: "Xem ra cậu đúng là không hiểu Lăng Châu." Người em trai này của anh ta đó giờ không phải là kẻ ham hư danh.
Cậu thích những ngày tháng bình dị thanh thản, thích đông người, thích những con người trong sáng tốt bụng.
Nhưng đây đều là những thứ mà Thời Ngọc có đóng giả thế nào cũng không được.
Những gì Thời Ngọc có chẳng qua chỉ là số của cải không đếm xuể —— Sợ là Lăng Châu vốn dĩ không thèm để mắt đến những thứ này.
Lúc đầu, Lăng Châu thà chết cũng vẫn chịu tham gia vào cuộc chiến trong gia đình hào môn. Trước kia Thời Ngọc nhận định rằng Lăng Châu là vì thích anh ta, nhưng bây giờ anh ta không dám chắc.
Có lẽ Tiểu Châu của anh ta sinh ra đã không thích tranh đấu, mà cậu chỉ là đang dùng cách của mình để bảo vệ lương tâm và giới hạn của mình thôi.
Thời Ngọc nhìn Lăng Châu sâu lắng, ngay cả dáng vẻ khi đối phương vùi đầu vào ăn mì cũng đáng yêu đến vậy.
"Đệch mợ, anh đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó để nhìn cậu ấy." —— Trong mắt Nghiêm Sương Tẫn, ánh mắt si tình của Thời Ngọc phải nói là u ám cố chấp.
Vừa nghĩ đến việc tên này đang thích Lăng Châu, đồng thời cũng muốn giết hại Lăng Châu, là Nghiêm Sương Tẫn lại ước gì được tiễn anh ta về tây phương cực lạc.
Tên biến thái nào lại muốn giết chết người mình yêu sâu đậm chứ?
"Trùng hợp thật, tôi cũng vậy." Nghiêm Sương Tẫn nghiến răng, vừa rồi ở sân chơi đáng lẽ cậu nên bẻ gãy tay của anh ta mới phải.
Thấy hai người họ đều đang bắt đầu mất kiểm soát, Lăng Châu chùi miệng rồi bưng bát mì của mình lên tránh bị liên lụy.
Nghiêm Sương Tẫn tung một cú đấm lên bàn trước nói: "Nếu anh còn có một chút lương tâm thì phải biết rằng Lăng Châu vốn dĩ không muốn nhìn thấy anh!"
Thì đó, thì đó... Lăng Châu vừa hút lấy sợi mì vừa âm thầm hùa theo.
Thời Ngọc chế nhạo: "Cậu có tư cách gì để nói những lời này? Ít ra tôi cũng là anh trai của Lăng Châu, còn cậu thì sao, một kẻ thứ ba ư —— hay là ngay cả kẻ thứ ba cũng không bằng."
Toi rồi, theo như tính khí cộc cằn đó của Nghiêm Sương Tẫn, anh ta nói ra câu này thì chắc chắn không bị giết cũng sẽ bị thương. Lăng Châu quay đầu lại nhìn nét mặt của Nghiêm Sương Tẫn.
Nhưng điều mà Nghiêm Sương Tẫn quan tâm không phải là đây. Cậu túm lấy cổ áo Thời Ngọc, hai mắt đỏ ngầu nói: "Anh trai ư? Anh mà cũng xứng sao?"
Chủ đề này có hơi nguy hiểm, Lăng Châu bưng tô mì còn to hơn cả khuôn mặt mình mà tiến thoái lưỡng nan.
Những lời nói tiếp theo của Nghiêm Sương Tẫn khiến cho Lăng Châu bỗng chốc chẳng còn hứng ăn.
"Có người anh trai nào lại ra tay giết hại em trai của mình hả? Mẹ kiếp, anh cũng xứng làm anh trai sao? Anh là tên giết người!"
"Mày nói cái gì?" Thời Ngọc dùng tay bóp ngược lấy tay của Nghiêm Sương Tẫn, lạnh lùng nói: "Tao ra tay giết hại Lăng Châu? Nghiêm Sương Tẫn, cho dù mày có ngu ngốc thì cũng đừng nên ngu ngốc đến mức vậy chứ——"
Thời Ngọc: "Lúc Lăng Châu vì tao mà suýt mất đi nửa mạng sống, thì mày ở đâu? Đúng vậy, mày cũng chỉ là thứ đồ chơi mà em ấy chơi chán liền vứt sang một bên thôi—— một món đồ chơi nhỏ, làm sao lại hiểu được quan hệ giữa tụi tao chứ?"
"Cậu ấy vì anh mà suýt mất đi nửa mạng sống ư? Tôi thấy đầu óc anh không bình thường nên bắt đầu hoang tưởng rồi!" Khi Nghiêm Sương Tẫn nhớ đến dáng vẻ ngã xuống trong vũng máu của Lăng Châu, cậu ta chỉ mong Thời Ngọc cũng lập tức bị đâm vài nhát dao.
Nghiêm Sương Tẫn: "Là anh suýt chút nữa khiến cậu ấy mất đi nửa mạng sống thì có! Cậu chủ Thời, nếu như anh còn có một chút nhân tính, thì hãy nên đi tự thú chứ không phải còn ở chỗ này —— "
"Đủ rồi!" Lăng Châu đột nhiên đứng dậy.
Nhưng đã quá muộn. Hai người cực kỳ thông minh kia làm sao không thể phát hiện điều kỳ lạ trong lời nói của đối phương chứ.
Nghiêm Sương Tẫn cho rằng Thời Ngọc đã cho người hành hung.
Còn Thời Ngọc thì lại khăng khăng rằng Lăng Châu đã vì mình mà bị thương đến nhập viện.
Khổ nỗi là Lăng Châu chỉ nhập viện có mỗi một lần.
Trong mắt của Cố Thành Diệu thì đó là vì chặn xe dùm anh.
Trong mắt của Nghiêm Sương Tẫn lại là bị kẻ đòi nợ đuổi giết.
Trong mắt của Thời Ngọc, đó là một trận chiến gây cấn ly kỳ trong gia đình giàu có...
Nếu như đó là những sai sót hay những sơ hở khác, Lăng Châu còn có thể che đậy chúng bằng khả năng dựng chuyện tuyệt vời của mình.
Nhưng đối với nút thắt lớn trước mắt này đây, Lăng Châu chỉ có thể bó tay buông thả.
"Thôi được, có gì phải tranh đâu chứ." Tay chân của Lăng Châu lạnh cả lên, nhưng không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Lăng Châu lại ngồi xuống dưới ánh mắt mãnh liệt của hai người.
"Có muốn hỏi cái gì thì đợi em ăn xong đã." Lăng Châu cầm đũa lên.
Lúc này, hệ thống ngủ nghỉ trong nhiều giờ cứ như bị một sức mạnh nào đó kích thích, rồi bỗng chốc tỉnh dậy.
[Cảnh báo, cảnh báo! Chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc 100%!]
[Chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn 100%]
Lăng Châu thêm một ít giấm vào bát mì.
Trước khi thế giới bị hủy diệt, ít ra cậu cũng phải ăn cho no rồi hãy lên đường.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Nghiêm Sương Tẫn, Thời Ngọc, Bùi Tư Niên: Sắp nhận ra sự tồn tại của vị diện
Giám đốc Cố: [Dự án Lăng Châu] Tiến độ 10%... (Kết cục của kẻ nghiện công việc khi trở thành kẻ si tình)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT