*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập:
AimeeChỉnh sửa:
Kiến Tự Như Ngộ“Hay mình đi xem phim đi.” Lộc An nói: “Trước kia… tôi toàn xem một mình.”
Tiêu Viễn không ý kiến, chỉ cần có thể ở bên Lộc An thì làm gì cũng được.
Tiêu Viễn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim bình thường, anh toàn đến rạp tư nhân thôi.
Hai người đi đến bên đường, bắt một chiếc taxi, bảo bác tài đến rạp chiếu phim gần nhất.
Hệ thống sưởi trong xe rất tốt, Tiêu Viễn uể oải dựa vào lưng ghế, vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện với Lộc An: “Dạo này có gì hay ho không?”
Điện thoại đột nhiên reo lên.
Là tin nhắn của Phạm Bạch, nó nói uống say, bị bạn cầm nhầm điện thoại.
Tiêu Viễn nhướng mày.
“Anh thích phim gì?” Lộc An hỏi.
“Gì cũng được.” Tiêu Viễn quay đầu cười với hắn, tạm ném chuyện của Phạm Bạch ra sau đầu.
Lộc An suy nghĩ một lúc: “Vậy tùy duyên đi. Tới đó chiếu gì thì xem nấy.”
Tiêu Viễn nhe răng vui vẻ: “Vậy đi.”
Lộc An quay đầu nhìn anh không nói gì.
Tiêu Viễn vẫn cứ cười.
“Đồ ngốc.” Lộc An bất lực thở dài.
Đến lúc xuống xe, mặt Tiêu Viễn vẫn tươi rói.
Lộc An tặc lưỡi: “Tôi nói này, anh có thể bình thường một chút không?”
“Tôi vui mà.” Tiêu Viễn cười hì hì: “Đây là lần đầu bọn mình đi chơi đó.”
“Rồi sao nữa, anh định chụp tấm hình làm kỷ niệm hả?” Lộc An quay người vừa nói vừa đi vào rạp.
“Anh mới nhắc tôi rồi đó.” Tiêu Viễn vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp một tấm ngay đối diện cửa rạp phim, kèm với bóng lưng nghênh ngang của Lộc An.
“Đẹp trai quá.”
Tiêu Viễn thầm khen ngợi, lại bổ sung một câu.
Của mình đó.
Anh vui sướng ngắm tấm ảnh.
“Nhanh nào.” Lộc An ở đằng trước thúc giục anh.
“Tới đây tới đây.” Tiêu Viễn đi nhanh tới cùng hắn sóng vai bước đi.
Hôm nay là ngày nghỉ thứ ba của Tết Nguyên Đán.
Rạp phim vắng hoe, chắc là buổi chiều sẽ có nhiều người hơn. Dù sao trong kỳ nghỉ cũng chẳng mấy ai dậy sớm như họ.
Trong sảnh đang phát đi phát lại video quảng cáo của các phim nổi tiếng gần đây.
Nhân viên bán vé ngáp dài nhìn hai người với vẻ thờ ơ.
Tiêu Viễn nhìn màn hình điện tử, đang chuẩn bị chiếu một bộ phim hài.
Lại quay đầu thảo luận với Lộc An, không ai có ý kiến gì, thế là mua luôn.
Lộc An nhìn khu bán đồ ăn vặt gần đó, hỏi: “Muốn mua gì ăn không?”
“Cũng được.” Tiểu Viễn cầm vé đi theo hắn đến khu bán đồ ăn vặt.
Lúc này, vì ít người xem phim nên nhân viên không làm bắp rang, chỉ có đồ uống, hamburger và khoai tây chiên.
Tiêu Viễn mua hai cái hamburger, hai phần khoai tây chiên, thêm hai hộp sữa bò nóng.
Hai người xách đồ vào rạp, bên trong đã có người ngồi, một nam một nữ, Tiêu Viễn còn ngửi thấy mùi mì thịt bò.
“Mang đồ ăn vào đây được hả?” Anh thấp giọng hỏi bên tai Lộc An.
“Chắc là sáng sớm không ai canh?” Trong lúc nói chuyện, Lộc An đã tìm được chỗ ngồi, cách hai hàng ngay phía sau cặp kia.
Tiêu Viễn ngồi xuống theo hắn.
Mấy phút sau đèn tắt, phim bắt đầu.
Sau một đoạn nhạc dài.
Một cái mặt quỷ nhợt nhạt bất ngờ phóng to trên màn hình, kèm theo đó là những tiếng hét kinh hoàng vang vọng cả rạp.
“Đù má!” Tiêu Viễn kêu thành tiếng, đồng thời nhảy dựng lên theo phản xạ, thiếu chút ném luôn cả hộp sữa trong tay.
Lộc An cũng hết hồn, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Cái mặt quỷ vẫn còn trên màn hình, nét mặt méo xệch, dữ tợn.
“Con mẹ nó không phải phim hài hả?” Tiêu Viễn thấp giọng hỏi Lộc An: “Chuyện gì đây?”
Lộc An nhíu mày, lại nhìn cuống vé: “Trên đây ghi là phim hài mà.”
Lúc này, cái mặt quỷ trên màn hình dần thu nhỏ lại, cuối cùng định hình thành một bức tranh.
Âm nhạc cũng biến thành giai điệu thoải mái và vui vẻ, bầu không khí kinh dị vừa rồi đã trôi sạch.
Cả hai ngẩn người rồi quay lại nhìn màn hình.
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Ông đạo diễn này đổi nghề từ phim kinh dị đúng không?”
Lộc An buồn cười nhìn anh: “Anh sợ à?”
Tiêu Viễn nhướng mày hừ một tiếng: “Đây chả sợ gì.”
Lộc An nhếch mép một cái, không nói nữa.
Ngoại trừ cảnh mở đầu, về cơ bản không có gì đáng sợ, cả bộ phim rất đứng đắn, không quá hài mà cũng không quá khó xem.
Chỉ là cặp đôi phía trước cứ chốc chốc là lại ôm nhau, khiến Tiêu Viễn và Lộc An có cảm giác họ là hai cái bóng đèn.
Đệch, rõ ràng là hai cặp tình nhân, tại sao phải cảm thấy mình là bóng đèn chứ?
Tiêu Viễn tự hỏi trong lòng, đảo mắt nhìn Lộc An.
Lộc An đến gần anh, thấp giọng nói: “Rạp chiếu phim có camera đấy.”
“…”
Đôi kia hôn hít một lúc mới nhớ ra chốn này vẫn còn người khác, cô gái quay đầu ngó ra sau.
Tiêu Viễn và Lộc An thức thời dựa vào ghế, giả vờ ngủ.
Đầu cả hai dựa vào ghế đối diện với nhau rồi cùng cười rộ lên, mãi mà ko dừng được.
“Tôi thấy bọn mình tinh ý quá rồi.” Tiêu Viễn nói: “Rõ ràng là hai cặp, mà tôi cứ cảm giác mình là cái bóng đèn.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Lộc An đáp.
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Chỉ tại ít người thôi, nếu đông thì đã không chú ý đến họ rồi. Sớm biết vậy mình đặt vé ngồi trước họ cho xong.”
Lộc An cười cười, không nói gì, chỉ thò tay phải vào túi áo Tiêu Viễn, nắm lấy tay trái của anh.
Tim Tiêu Viễn đập thình thịch, hô hấp cũng tăng tốc, anh hít vào một hơi: “Anh nói ở đây có camera mà?”
“Tôi cũng có làm gì đâu.” Lộc An vẫn cười, nhưng ngón tay trong túi quần lại lướt qua ngón tay của Tiêu Viễn, mười ngón siết chặt.
Tiêu Viễn thoáng ngừng thở, cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, mặt như bị xoa đến nóng ran.
Tuy nhiên, rạp phim rất tối, không thể nhìn rõ nét mặt của anh.
Tiêu Viễn hơi siết tay, nắm lại tay Lộc An.
Cả hai giữ nguyên như thế, mắt vẫn dán vào màn hình nhưng lòng đã loạn cào cào lên, chẳng biết đã bay tới nước nào rồi.
Tay Lộc An lớn hơn tay anh, ngón tay còn có vết chai thô ráp.
Ngón tay Tiêu Viễn bị vết chai cọ nhè nhẹ, cảm thấy đầu ngón tay mình tê tê nhột nhột.
Trái tim như bị lông chim nhẹ nhàng cào qua, ngay cả hơi thở cũng vội theo.
Tiêu Viễn nuốt nước bọt, kéo vạt áo xuống.
Lộc An quay sang nhìn anh cười.
Tiêu Viễn xấu hổ lườm hắn một cái, rồi quay đầu xem phim.
Cho đến khi phim kết thúc, hai người vẫn giữ nguyên tư thế này.
Cuối cùng thì phim nói về cái gì, Tiêu Viễn hoàn toàn không xem, cứ như vậy đi vào cõi thần tiên.
Lộc An rút tay về chà vào quần: “Toàn là mồ hôi, tay chua hết cả rồi.”
Tiêu Viễn thở dài nhìn hắn: “Thế mà không biết đường rút về?”
Lộc An nhếch khóe miệng: “Thì tôi muốn nắm tay anh mà.”
Tiêu Viễn tặc lưỡi không nói gì.
“Đi thôi.” Lộc An nhúc nhích cổ tay.
Tiêu Viễn đáp một tiếng, lúc đứng dậy còn kéo kéo quần.
Cả hai sóng vai đi ra khỏi rạp phim, gió lạnh thỏi đến, Tiêu Viễn vô thức rụt cổ lại.
“Đói rồi.” Tiêu Viễn chợt nói.
Lộc An quay đầu nhìn anh: “Muốn ăn gì?”
Tiêu Viễn suy nghĩ một chút: “Gì cũng được.”
“Lẩu nhé?” Lộc An suy tư hồi lâu.
Tiêu Viễn hơi do dự, hai ngày nay anh ăn rất nhiều lẩu rồi, còn ăn nữa sẽ bốc hỏa mất.
Anh suy nghĩ một chốc: “Hay ăn thịt nướng đi.”
Lộc An không phản đối, bèn dẫn anh đi ăn đồ nướng.