*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Aimee

Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ



Tiêu Viễn còn tưởng mình sẽ mất ngủ, không ngờ cả đêm không mộng mị, sáng sớm tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.

Lúc đánh răng trong phòng tắm lại hồi tưởng chuyện xảy ra đêm qua.

Tuy còn hơi bỡ ngỡ nhưng về cơ bản thì đã chấp nhận rồi, mà còn nhanh chóng thích nghi với thân phận mới – bạn trai của Lộc An.

Bạn trai của Lộc An.

Anh lẩm nhẩm câu này mấy lần.

Lúc súc miệng, miệng vẫn còn toe toét làm nước chảy tùm lum.

Lúc chuẩn bị ra ngoài muốn mở tủ lấy áo khoác, Tiêu Viễn nhất thời ngẩn người, không biết nên mặc cái gì.

Anh tặc lưỡi.

Mình bệnh rồi, mắc gì băn khoăn ba cái chuyện này chứ.

Nhắm mắt chọn bừa cái áo khoác dày mặc vào.

Soi gương xoay một vòng.

Đẹp trai ghê.

Tiêu Viễn ra khỏi phòng ngủ, cầm lấy chìa khóa trên bàn, nghĩ nghĩ một lúc, lại tìm dây buộc tóc xâu hai chiếc chìa khóa lại với nhau, cột vào ốp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm cả buổi.

Xấu ghê.

Nhưng khi nghĩ đến việc gặp Lộc An thì lại quên mất điều nhỏ nhặt này.

Anh cất điện thoại đi rồi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa chung, gió lạnh tạt vào mặt làm anh hắt xì, Tiêu Viễn rụt cổ kéo kín quần áo.

Đường xá vắng vẻ, lúc đi ngang thùng rác còn thấy con chó hoang đang bới rác.

Đến siêu thị, anh đưa tay vén rèm lên.

Hơi ấm từ lò sưởi tức thì khiến Tiêu Viễn hít sâu mấy hơi, rồi mới khoan khoái phun ra một câu: “Thoải mái quá.”

“Hôm nay sớm thế.” Lộc An đang ngồi sau quầy thu ngân sưởi ấm, thấy anh vào liền ngước nhìn.

Tiêu Viễn cười với hắn, bước đến ngồi cạnh hắn.

Ngồi xuống mới thấy một tô miến bò trên quầy thu ngân.

“Mau ăn nhanh đi, không là nó đông lại đấy.” Lộc An chỉ vào tô miến bò trên quầy.

Tiêu Viễn đáp một tiếng rồi đứng dậy, bưng tô lại ngồi xuống cạnh Lộc An: “Ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Sao không đợi tôi ăn cùng.” Tiêu Viễn khuấy đũa hai vòng, vẫn ổn, chưa bị khô.

Lộc An gãi đầu: “Tôi quên mất, ăn một nửa mới nhớ ra.”

Tiêu Viễn ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc, không nhịn được cười: “Quên chờ tôi à.”

“Quên thật mà.” Lộc An cười toe toét: “Sau này nhất định sẽ nhớ.”

Tiêu Viễn nhe răng, không nói gì tiếp tục ăn miến.

Sợi miến ngâm lâu trong nước lèo, khi ăn rất mềm, dùng đũa gắp nhẹ là đứt ngay.

Nhưng mà cũng rất ngon, Tiêu Viễn ăn thấy mùi vị không tệ.

Ăn xong, Tiêu Viễn xách rác đi vứt rồi ngồi sưởi ấm cùng Lộc An, mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi cũng chưa biết nên nói gì.

Lộc An ho khan hai tiếng, lấy trong túi ra một món đồ nhỏ đưa cho Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn khó hiểu nhận đồ, cầm trong tay xem, hóa ra là một sợi dây đỏ.

Anh ngạc nhiên nhìn Lộc An: “Anh thắt cái này à?”

Lộc An hơi mắc cỡ gật đầu: “Tối hôm qua về không ngủ được nên tìm hướng dẫn.”

Tiêu Viễn cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trong tay, ngón tay cẩn thận vuốt ve, loại dây đỏ này rất phổ biến.

Chính là dùng dây đỏ đan thành dây tay với các thắt nút giống nhau.

Hồi còn đi học, nhiều nữ sinh thắt cái này cho bạn trai đeo tay lắm.

Chỉ là không ngờ Lộc An cũng có sở thích này, anh còn thấy chút màu đen từ kẽ hở của nút thắt.

“Màu đen này là tóc hở?” Tiêu Viễn lại ngẩng đầu nhìn Lộc An.

Lộc An gật đầu: “Nhét vào một chút thôi, chỉ có đoạn đó là có tóc à.”

Tiêu Viễn đáp một tiếng, đây là lần đầu tiên Lộc An tặng quà cho anh, còn rất có giá trị kỷ niệm.

Anh duỗi tay ra: “Đeo giúp tôi đi.”

Lộc An giúp Tiêu Viễn so chiều rộng cổ tay, dây có vẻ hơi dài.

Thắt thêm một nút đó đoạn cuối, cắt bỏ phần dài rồi dùng bật lửa đốt phần đuôi để sợi chỉ không bị bung ra.

Tiêu Viễn xoay cổ tay, sợi dây đỏ rất nổi bật, dù anh đã trắng sẵn rồi.

Vừa đẹp vừa đơn giản.

“Tôi chẳng có gì cho anh hết.” Tiêu Viễn nghĩ nghĩ: “Không thì sau này tôi cũng thắt cho anh một sợi nhé? Bọn mình mang vòng cặp.”

Lộc An nhướng mày: “Được, chỉ sợ anh không biết làm.”

Tiêu Viễn khẽ hừ một tiếng: “Đừng xem thường tôi nha.”

Lộc An rất vui, lại thấy chìa khóa treo trên điện thoại anh, tặc lưỡi: “Anh cũng thật là, ai lại móc chìa khóa vào điện thoại.”

“… Chủ yếu là hai cái chìa này nhỏ quá, dễ mất lắm.” Tiêu Viễn giải thích.

Lộc An thở dài, lấy trong tủ ra một móc chìa khóa mới đưa cho anh: “Anh tự xâu đi.”

Móc chìa khóa này còn đi kèm đồ bấm móng tay và cây ngoáy tai, rất cổ điển.

“Cái này xấu lắm.” Tiêu Viễn không chịu.

“Anh treo vào thắt lưng ấy, ai thèm cúi xuống nhìn anh chứ.”

“Hết nửa tủ đồ của tôi là quần âu, không có đỉa quần.”

“…” Lộc An quay đầu nhìn anh cạn lời.

Tiêu Viễn thấy hắn nhếch môi.

Một lúc sau, có người bước vào.

Là Lý Hàng và Lý Nhụy, hai chị em đang nói cười vui vẻ, thấy Lộc An theo thói quen lựa chọn quên đi chuyện ngày hôm qua.

Lý Hàng cười hê hê nói: “Anh Lộc, cơm nước gì chưa?”

Lý Nhụy thấy Lộc An cũng không còn kích động như trước, ngược lại nhìn Tiêu Viễn với hai mắt sáng rỡ, đi vài bước đã chạy đến cạnh anh cười híp mắt gọi: “Tiêu Viễn!”

Lộc An híp mắt nhìn Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn: “…”

“Tụi mình ra ngoài đi dạo nhé.” Lý Nhụy niềm nở mời anh.

Tiêu Viễn cười xã giao, khóe mắt thấy Lộc An nhíu mày, trong lòng thoáng chột dạ.

Tiêu Viễn vừa định nói, Lộc An đã dành trước: “Bên ngoài lạnh, đi một lúc là cảm lạnh đấy.”

Lý Nhụy ngập ngừng nhìn Tiêu Viễn gật đầu.

“Cũng đúng.” Lý Nhụy cười nói: “Cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”

Hôm qua Tiêu Viễn cho Lý Nhụy xem rất nhiều ảnh, một trong số đó là Phạm Bạch, sau đó cô nàng này đã yêu Phạm Bạch từ cái nhìn đầu tiên.

Vì tình yêu của mình, Tiêu Viễn buộc phải đâm người anh em của mình hai nhát, lập tức đẩy WeChat của Phạm Bạch qua.

Lý Nhụy mới vui một chút đã rầu rĩ, tủi thân nói: “Phạm Bạch xóa tôi rồi, tôi còn chưa nói gì mà.”

Tiêu Viễn nghe cô nói thế thì khó hiểu xoa mũi, lẩm bẩm: “Không phải chứ…”

“Còn chưa đến một tiếng đã bị xóa.” Lý Nhụy bĩu môi nói.

Tiêu Viễn hơi khó xử, nói trái lòng: “Hay là… tôi hỏi thăm giúp cô nhé?”

Hai mắt Lý Nhụy sáng bừng, gật đầu chờ mong.

“…”

Tiêu Viễn cười gượng, bất đắc dĩ lấy di động ra gọi điện.

Điện thoại được kết nối, giọng nói bên đầu dây kia rất gợi cảm, hiển nhiên không phải Phạm Bạch: “Ai đấy?”

Tiêu Viễn kinh ngạc nhướng mày: “Ai thế?”

“Đằng đó gọi mà lại hỏi đây á?” Giọng bên kia hơi mất kiên nhẫn.

“…”

Tiêu Viễn cau mày, có chút bực bội: “Tôi tìm Phạm Bạch.”

“…” Người bên kia hình như đang thấp giọng mắng cái gì mà “cầm nhầm rồi”.

“…”

“Ai đấy?” Một giọng nói khác vang lên trong điện thoại, hơi nhỏ, nghe như đang nói chuyện dưới chăn.

Nhưng Tiêu Viễn có thể dễ dàng nhận ra đó là giọng của Phạm Bạch.

“Tiên sư…” Tiêu Viễn chửi một tiếng, sau đó hét vào điện thoại: “Phạm Bạch!”

“Đệch.” Phạm Bạch ở bên kia lẩm bẩm một câu, sau đó cúp điện thoại.

“…”

Tiêu Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Ba người bên cạnh nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

“Phạm Bạch… ừm… bị nhốt ở nhà.” Tiêu Viễn đăn đo hồi lâu mới nói: “Nó thích gây sự, hôm qua đánh nhau với người ta nên bị nhốt.”

“À, thế thì…” Lý Nhụy cau mày: “Điện thoại cũng bị tịch thu hả?”

“Cũng không phải thế.” Tiêu Viễn giả đò xoa mũi: “Tiếc quá, để lần sau tôi tới nhà nó rồi nói chuyện của cô ha?”

Lý Nhụy thất vọng bĩu môi: “Vậy phải đợi bao lâu nữa…”

“Chị ơi, cái này người ta gọi là vô duyên đó.” Lý Hàng khá vui vẻ: “Chị đừng cố chấp nữa.”

Lý Nhụy tức giận đập vào đầu cậu ta.

“Oái, đừng đánh, đừng đánh.” Lý Hàng ôm đầu: “Tụi mình đến tìm anh Tiêu chơi game mà…”

Tiêu Viễn thở dài: “Anh có việc, không chơi.”

“Anh ơi, lâu lắm rồi anh không chơi game với em mà.” Lý Hàng túm lấy ống tay áo Tiêu Viễn, đau khổ cầu xin: “Em rớt bạch kim rồi anh ơi…”

Tiêu Viễn cạn lời nhìn trời.

Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, anh nhìn Lý Hàng nói: “Không thì anh đăng nhập tài khoản của em, tích điểm giúp em ha? Chờ nghỉ đông là có thể lên vương giả.”

Lý Hằng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó trịnh trọng gật đầu.

“Anh có một yêu cầu.” Tiêu Viễn nói: “Mai em về trường phải không?”

Lý Hàng không hiểu nên gật đầu.

“Ừ, vậy hôm nay em canh cửa hàng cho Lộc An nghỉ một ngày đi.”

“Chuyện nhỏ.” Lý Hàng không chút suy nghĩ đáp ứng: “Em với chị là hai người lận, anh yên tâm, cứ giao cho bọn này.”

Tiêu Viễn gật đầu, lấy điện thoại ra: “Em gửi tài khoản cho anh đi.”

Có cái gật đầu của Lý Hàng, Lộc An có thể lười biếng một ngày.

Cho đến khi cả hai rời khỏi siêu thị, Lộc An mới nhìn anh cười thật lâu: “Anh giỏi ghê nhỉ, giỏi bịp bợm ấy.”

Tiêu Viễn nhe răng cười.

“Rồi anh còn phải đánh game giùm nó?”

Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Có cứt ý. Tôi tìm cao thủ chơi cho nó, một ngày là lên à.”

“Không tốn tiền à?” Lộc An vừa đi vừa tán gẫu với anh.

Tiêu Viễn lấy di động ra nhắn cho ai đó: “Yên tâm, người quen mà, chuyện có chút éc, không lấy tiền đâu.”

“Phạm Bạch đó, đánh nhau thật sao?” Lộc An đột nhiên hỏi.

“Gạt họ thôi.” Tiêu Viễn cau mày: “Nhưng người nghe điện thoại là thằng nào ấy, cái thằng Phạm Bạch, chẳng biết làm trò quái gì nữa.”

Lộc An lại quay sang nhìn anh cười: “Anh bảo tôi nghỉ phép để làm gì?”

“Để cho anh nghỉ ngơi thêm một chút, tôi còn có thể làm gì đây?” Tiêu Viễn mất tự nhiên xoa mũi, nhìn chằm chằm xuống đường.

Lộc An nhếch khóe miệng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play