*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập:
AimeeChỉnh sửa:
Kiến Tự Như NgộLộc An chọn một quán lẩu ăn tối, 6 giờ chiều, hắn đóng cửa siêu thị, cùng Tiêu Viễn đến quán lẩu.
Mùa đông giờ này trời đã tối, lại lúc tan tầm nên đường xá khá đông đúc.
Nhất là con đường chật hẹp ở khu dân cư Phú Dương này, xe ô tô con ép xe điện, xe điện thì ép xe đạp.
Người đi bộ len lỏi vào khoảng trống giữa các loại xe, khiến ô tô còn không nhanh bằng đi bộ.
Tiêu Viễn sợ đông người quá sẽ đè trúng tay Lộc An, vì vậy luôn chú ý hai bên trái phải hắn, thỉnh thoảng lại đẩy nhẹ Lộc An một cái.
“Tôi không sao, có phải thủy tinh đâu.” Lộc An quay đầu nhìn anh, mỉm cười bất đắc dĩ.
Tiêu Viễn cau mày: “Còn chưa khỏi hẳn mà, đông người quá, chắc là phải tới trễ rồi.”
“Trễ thì mình ăn bữa khuya luôn.” Lộc An cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại: “Bọn thằng Chuột đến rồi.”
…
Quán lẩu nằm trên con phố cạnh khu dân cư Phú Dương, trước quán ngồi chật ních người, xem ra còn phải xếp hàng mới được ăn.
Nhìn từ xa, Tiêu Viễn không thấy bọn thằng Chuột trong đám đông, lúc đến gần hơn mới thấy ba người đang dựa vào tường hút thuốc, cứ như sắp đi đánh nhau.
“Anh Lộc.” Tiểu Hắc đứng thẳng người dậy, hớn hở vẫy tay với họ: “… Anh Tiêu.”
Lộc An chào hỏi họ: “Đủ hết cả chưa?”
Tiêu Viễn cũng gật đầu với cả ba.
Triệu Tinh đứng dậy, ném điếu thuốc trong tay đi: “Chờ mấy cậu thôi đấy.”
Thằng Chuột khẽ mỉm cười với họ, không nói gì.
Lộc An hất cằm về phía cửa tiệm: “Vậy đi thôi, tôi đặt phòng rồi.”
Cả đám nhấc chân bước vào tiệm.
Mặt tiền quán khá nhỏ, biển hiệu chỉ có một chữ “Lẩu” màu đen trên nền trắng.
Cửa quán cũng rất hẹp, hai người đi song song sẽ hơi chật.
“Cái tiệm nhỏ xíu vậy mà có phòng riêng luôn à.” Tiêu Viễn lầu bầu một câu.
“Anh Tiêu, người ta đến đây ăn nhiều lắm, mùi vị cũng ngon.” Thằng Chuột giải thích.
Lộc An ngạc nhiên quay sang nhìn nó một cái.
Bên trong trang trí rất đơn giản, vật trang trí duy nhất là mấy chiếc đèn lồng treo trên bức tường trắng.
Họ vừa bước vào cửa, một người phục vụ đã đi tới, hỏi: “Các anh đi mấy người ạ?”
Lộc An đáp: “Năm, đã đặt trước rồi.” Sau đó đọc số điện thoại cho người phục vụ.
Sau khi xác nhận thông tin, người phục vụ dẫn họ lên lầu.
Dưới lầu chỉ có sáu cái bàn nhỏ, chỗ nhỏ nhưng lại đông người, đi lại đều phải va chạm nhau.
Cầu thang chỉ rộng một mét, năm người đi theo người phục vụ lên lầu như xếp hàng.
Tiêu Viễn cũng chú ý đến thằng Chuột, quay đầu nhìn nó.
Thằng Chuột ra hiệu OK, anh mỉm cười hiểu ý rồi quay đầu lại.
Lầu hai rộng rãi hơn rất nhiều, bàn bên ngoài chật kín, ồn ào chẳng khác gì ngoài chợ.
Tiêu Viễn còn nghe thấy có người đang gọi rượu.
Người phục vụ dẫn mọi người vào phòng riêng.
Phòng riêng được ngăn cách bởi một tấm bảng trắng, Tiêu Viễn cảm thấy chỉ cần gõ nhẹ một cái là tấm bảng này ngã luôn.
Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn còn đó, nhưng đã nhỏ bớt.
Sau khi mọi người ngồi xuống, phục vụ mời mọi người gọi món.
“Một lẩu uyên ương.” Tiêu Viễn nói với người phục vụ.
Những người khác không có ý kiến, đều tự gọi hai món ăn rồi chờ người ta dọn lên.
Người phục vụ cầm menu đi ra, trong lúc chờ món còn vào châm trà một lần.
Tiểu Hắc kêu lên: “Rượu đâu? Ai mà uống trà chứ?”
Người phục vụ xấu hổ cười: “Xin lỗi, tôi mang ra ngay đây.”
“Lộc An chưa uống rượu được phải không?” Triệu Tinh hỏi, đoạn rót cho hắn tách trà.
Lộc An nhận tách trà: “Cảm ơn anh Triệu.”
Sau mười phút, phục vụ bưng nồi ra, đặt lên bàn rồi bật bếp.
Đến khi nồi phát ra tiếng xèo xèo và bốc hơi nghi ngút thì món ăn cũng lên kha khá rồi.
Tiểu Hắc rót rượu, nâng ly nói: “Cụng ly nào, chúc mừng anh Lộc đã khỏi bệnh.”
Trong phòng đầy mùi lẩu và khói trắng, rất có không khí.
Mấy người khác cũng rót đầy ly, Tiêu Viễn bảo phục vụ mang thêm hộp sữa cho Lộc An.
“Cảm ơn.” Lộc An cười nhìn anh, sau đó cúi đầu nhận hộp sữa từ tay anh.
Các đốt ngón tay của Tiêu Viễn rất rõ ràng, ngón tay cũng thon dài ra dáng, rất đẹp.
Lộc An ngây người nhìn chằm chằm cái tay này một lát, nhưng hắn tỉnh lại rất nhanh, nói đùa với mọi người: “Lát mấy người say hết rồi, tôi không kéo về nổi đâu.”
“Ý anh là thế đó, dzô anh em êy.” Triệu Tinh cũng nâng ly.
Cả bọn cùng nâng ly.
Tiếng ly va chạm phát ra âm thanh giòn giã.
Tất cả nốc một hơi cạn ly.
Rượu vừa vào bụng, mặt Tiêu Viễn lập tức đỏ bừng.
Lộc An ngó thấy hơi buồn cười.
Tiểu Hắc và thằng Chuột liếc mắt nhau, lại rót một ly, nói với Tiêu Viễn: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã giúp bọn em tìm được việc làm, ly này kính anh ạ.”
Tiêu Viễn không từ chối, rót đầy rượu, cụng ly với cả hai, rồi một hơi nốc cạn.
Khi anh đặt ly rượu xuống, còn chưa cầm đũa lên.
Tiểu Hắc lại rót ly nữa cho Tiêu Viễn: “Anh Tiêu, ly này là để xin lỗi anh, trước đây em thật sự có lỗi.”
Tiêu Viễn liếm khóe miệng, suy tư hồi lâu: “Hai đứa muốn chuốc rượu tôi à?”
Lộc An giả đò che miệng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Triệu Tinh và thằng Chuột nhìn bọn họ, rồi đồng loạt uống một hớp rượu.
Tiểu Hắc gãi đầu, ho khan hai tiếng: “Vậy thì anh Tiêu, em sai rồi, anh muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Viễn nhe răng, nhưng vẫn rót rượu, bưng lên uống.
“Cừ đấy.” Tiểu Hắc cười toe toét, khen một câu.
“Được rồi, cho thức ăn vào trước đi, nồi đã nấu nửa ngày rồi.” Lộc An bảo.
Mọi người lại bắt đầu gắp thức ăn vào nồi.
Thằng Chuột hơi mắc cỡ, gắp mấy món chay vào nồi rồi chờ ăn, Tiêu Viễn thì đổ luôn cả đĩa thịt bò vào.
“Tuyệt!” Tiểu Hắc hét lên.
Tiêu Viễn giật mình vì âm thanh đột ngột.
Anh cười mắng: “Tuyệt cái đếch, làm gì mà la làng lên thế?”
Tiểu Hắc cười khà khà: “Làm vậy cho có không khí á anh.”
Lộc An không nhịn được bật cười ha hả.
Tiêu Viễn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Lộc An như muốn nói gì đó.
Nhưng khi thấy hắn, anh lại không nói nữa.
Góc nghiêng mang nụ cười của Lộc An trông rất dịu dàng.
Ánh đèn vàng ấm áp soi sáng khuôn mặt hắn hiện lên một vầng sáng màu vàng nhạt, nhìn rõ cả lớp lông tơ mỏng.
Giờ phút này, hàng lông mày đứt kia khiến người ta có một ảo giác trìu mến.
Nhịp tim của Tiêu Viễn chợt tăng tốc dữ dội, anh hơi mất tự nhiên nhấp thêm một ngụm rượu.
Rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn Lộc An.
Lộc An dường như nhận thấy điều gì đó, cũng quay lại nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Viễn chớp mắt, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Từ khóe mắt thấy người bên cạnh còn đang nhìn mình, Tiêu Viễn hơi ngượng, cũng không biết là ai kêu lên một câu “đồ ăn chín rồi”.
Mọi người bắt đầu gắp thức ăn, Lộc An cũng dời mắt đi chỗ khác.
Tiêu Viễn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dùng bữa.
Sức ăn của đàn ông đều rất lớn, nhất là còn có hai thanh niên choai choai mới lớn.
Cả bàn đồ ăn bị họ quét sạch, ngay cả bình rượu cũng muốn nhai luôn.
Ngoại trừ Triệu Tinh và Lộc An, ba người còn lại đều đã hơi chếnh choáng.
Ra khỏi quán lẩu gặp phải gió lạnh khiến ai nấy đều run rẩy, tất cả đồng loạt kéo chặt áo khoác.
Tiêu Viễn chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, anh lắc lắc đầu, híp mắt, loạng choạng bước đi, suýt chút nữa đụng đổ thùng rác bên đường.
May là Triệu Tinh kịp thời tóm được anh, kéo tay áo anh, nói: “Cậu say rồi à?”
Tiêu Viễn xua tay, lắc đầu, muốn nói nhưng vừa mở miệng đã ợ lên một hơi đầy mùi rượu.
“Trời đất, cái mùi này…” Triệu Tinh dở khóc dở cười.
“Để em, lúc nãy còn bình thường lắm mà.” Lộc An vừa nói vừa đi tới đỡ Tiêu Viễn bằng tay phải.
Đoạn quay sang dọa dẫm anh: “Không được ói, anh mà ói là tôi ném anh xuống đất đấy!”
Tiêu Viễn mở to hai mắt trừng hắn, mùi rượu nồng nặc, mặt đỏ như tôm bóc vỏ.
Lộc An tặc lưỡi: “Nghe có hiểu không đó?”
Tiêu Viễn vẫn trừng hắn.
Triệu Tinh ở phía sau nhìn mà buồn cười.
“Đi nhanh nào, về nhà thôi.” Lộc An ôm eo Tiêu Viễn, đẩy anh về phía trước.
Tiêu Viễn không chỉ có vẻ ngoài gầy gò mà vòng eo cũng thon gọn, có thể ôm bằng một tay. Bình thường thấy người này ăn rất nhiều, thế mà chẳng có miếng thịt nào.
Lộc An vô thức bóp bóp, lại còn mềm.
“…”
Hết chương 19.