“Bịch” một tiếng, rất nhiều chai lọ gia vị được thả xuống quầy thu ngân.
Tay trái Lộc An băng bột, tay phải thành thạo quét mã hàng hóa, sau đó xé bao đưa cho khách hàng đối diện: “Phiền anh tự bỏ vào, tay của tôi không tiện.”
“Còn chưa khỏi à.” Vị khách vừa hỏi vừa nhét đồ vào bao.
“Ngày mốt là tháo bột được rồi.” Lộc An cười nói: “Đi thong thả.”
Màn cửa bị vén lên, một trận gió ập vào trán, Lộc An kéo áo khoác: “Lạnh thật đấy.”
Hắn ngồi sau quầy thu ngân một lát, một bàn tay vén màn, cơn gió lạnh thổi vào, đó là Tiêu Viễn, trên tay anh còn cầm một dĩa cơm.
Bụng Lộc An kêu lên hai tiếng.
“Lạnh thật đấy.” Tiêu Viễn đặt cơm lên quầy, xoa xoa tay, thở ra mấy hơi.
“Đã bảo anh mặc nhiều quần áo hơn mà, anh chỉ cần đẹp không cần ấm à.” Lộc An bưng cơm, bắt đầu ăn.
Tiêu Viễn ra sau quầy ngồi, bật lò sưởi lên hong tay, hơi nóng lập tức tỏa ra, tay anh đã ấm hơn rất nhiều: “Này, ngồi một mình không thấy lạnh hả? Còn không bật lò sưởi.”
“Không sao, mới tháng mấy đâu.”
“Ngày mốt không bán à?” Tiêu Viễn quay đầu hỏi hắn.
Lộc An vừa ăn vừa nói: “Phải bán chứ, tôi nhờ anh Triệu trông giúp nửa buổi rồi.”
Tiêu Viễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhìn chằm chằm Lộc An ăn cơm.
Chờ hắn ăn xong, Tiêu Viễn lại đứng dậy, dọn bao đựng bỏ vào thùng rác, sau đó lấy ly nước ấm cho hắn.
“Tối mốt tôi mời anh ăn tối.” Lộc An nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này.”
Tiêu Viễn sờ mũi, hơi ngượng ngùng: “Anh khách sáo quá, tôi đã nói chờ anh khỏe sẽ mời anh với đám Tiểu Hắc ăn cơm mà.”
“Vậy thì gọi đến luôn đi, trong khoảng thời gian này anh đã chi quá nhiều tiền rồi, cho tiền anh lại không cần, sao có thể để anh trả thêm nữa.”
Tiêu Viễn gật đầu, không bận tâm lắm.
“Ngày mốt anh dậy sớm một chút.” Lộc An ngẩng đầu nhìn anh: “Buổi chiều anh Triệu Tinh có việc, chúng ta chỉ có nửa ngày thôi.”
“… À, được.”
Tiêu Viễn vẫn ngồi trong siêu thị, khi có khách hàng sẽ giúp thu tiền, khi không có khách hàng, thì anh chỉ ngồi đó trò chuyện với Lộc An.
Mấy ngày nay vẫn diễn ra như vậy, trong thời gian này Tiêu Viễn chăm sóc Lộc An rất tốt, ngoại trừ bữa sáng, nhưng anh đều đưa cơm đúng giờ.
Đến tối thì giúp hắn đóng cửa siêu thị, rồi cùng về.
Đôi khi Tiêu Viễn định đưa cơm trưa rồi về nhà ngủ một giấc, nhưng sau khi từ bệnh viện trở về, anh phát hiện chìa khóa cửa đơn nguyên của mình đã mất.
Bởi vậy chỉ có ra mà không thể vào.
Buổi tối, Tiêu Dương gọi điện nói muốn chuyển tiền cho Tiêu Viễn.
“Không cần đâu, em chưa chưa dùng hết.” Tiêu Viễn từ chối.
Tháng này, Tiêu Dương đã nhiều lần nhắc đến việc chuyển tiền, nhưng đều bị từ chối.
“Em không cần thì thôi, đến Tết Nguyên Đán nhất định phải ra ngoài, lâu rồi anh em mình chưa cùng ăn cơm.” Giọng Tiêu Dương trên điện thoại không tốt lắm.
Tiêu Viễn lẩm bẩm: “Em biết rồi, mới có mấy ngày mà.”
“…”
Sự thật đã chứng minh, Lộc An nhắc nhở Tiêu Viễn dậy sớm là rất chính xác, hắn đã ăn xong bữa sáng mà Tiêu Viễn còn chưa xuống.
Tiêu Viễn rất thích nằm lì trên giường, hắn có thể nhìn ra từ việc anh không đưa cơm sáng.
Lúc Lộc An đang cầm điện thoại nhíu mày suy nghĩ có nên gọi điện thoại nhắc nhở người ta không thì màn cửa bị kéo ra.
Gió lạnh thổi thẳng vào khiến hắn hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy sảng khoái như nhai cool air
[1].
Người bước vào là thằng Chuột.
Từ khi bà nó xuất viện, nó và Tiểu Hắc nghe theo sắp xếp của Tiêu Viễn, đến làm nhân viên vật tư ở một công ty bảo vệ, giúp căn tin mua rau và giao hàng đều đặn mỗi ngày, lương tháng ba ngàn.
“Hôm nay không đi làm à?” Lộc An nhìn nó từ ngoài cửa đi vào.
Chuột cười chất phác, đi tới trước mặt hắn, lấy ra một phong thư từ trong túi quần: “Anh Lộc, tiền đến rồi, anh đếm đi.”
Lộc An kinh ngạc cầm phong thư, còn rất dày: “Gom nhanh thế?”
Chuột gãi đầu: “Dạ, công ty cho tạm ứng lương trước.”
“Không sợ mày chạy mất à?” Lộc An lấy ra một xấp tiền, đếm cẩn thận.
“Không đâu, bản sao chứng minh thư và hồ sơ đều ở đó mà.”
Lộc An chưa bao giờ làm việc trong công ty, nên nghe hắn nói thế cũng không thắc mắc, hắn đếm tiền, vừa đủ ba mươi ngàn, sau đó lấy giấy nợ ra xé nó trước mặt thằng Chuột: “Rồi, hết nợ nhé.”
“Được rồi.” Chuột vừa nói vừa đi ra ngoài: “Vậy em đi đây, Tiểu Hắc còn chờ em đi làm.”
“Tiêu Viễn nói với tụi bây chưa, tối nay chúng ta cùng ăn tối!” Lộc An nhìn người đi xa, hô một tiếng.
“Nói rồi!” Giọng chuột từ bên ngoài vọng vào, rất nhỏ nhưng vừa đủ nghe rõ.
Thằng Chuột đi được một lúc thì Tiêu Viễn khoác áo lông đen, đội mũ len bước vào, cả người quấn kín mít, không nhìn kỹ còn không thấy được con mắt.
Lộc An thấy mà tức cười: “Trời đất, anh có cần phải vậy không? Quấn kín đến mức tôi chẳng thấy mắt anh đâu luôn.”
Tiêu Viễn kéo khẩu trang xuống, giấu mái tóc lòa xòa trước trán vào trong mũ.
Bây giờ mắt và lông mày của anh đã lộ ra ngoài, anh mang khẩu trang nên giọng hơi ù ù: “Bên ngoài lạnh quá, anh nên mặc quần áo dày hơn đi.”
“Tôi có mỗi một tay, mặc không tiện.” Lộc An nói: “Lúc xuống tôi thấy vẫn ổn, không lạnh lắm.”
Tiêu Viễn cười cười, không nói thêm gì nữa, mấy phút sau Triệu Tinh cũng tới, ba người chào hỏi nhau, còn nói buổi tối cùng ăn cơm.
Lộc An và Tiêu Viễn rời khỏi siêu thị.
Gió lạnh thấu xương thổi vào mặt, làm Lộc An rùng mình: “Ui, lạnh quá.”
“Ngài không chịu được lạnh sao?” Tiêu Viễn tặc lưỡi.
“Tôi chịu lạnh và thời tiết lạnh đâu có mâu thuẫn gì với nhau.”
“Không mâu thuẫn hả?” Tiểu Viễn đi tới đằng trước, nghe hắn nói liền quay đầu, vừa nhìn hắn vừa đi thụt lùi.
“Mâu thuẫn không?” Lộc An cũng nhìn anh chằm chằm.
Hai người nhìn nhau một hồi thì bật cười.
“Trông có ngố không chứ.” Tiêu Viễn nói.
Lộc An gật đầu: “Hai thằng ngố.”
Hai thằng ngố đi đến đường cái bên ngoài, Tiêu Viễn giơ tay chặn một chiếc taxi, chạy xe hướng bệnh viện.
Hai người ngồi trong xe, máy sưởi trong xe làm họ buồn ngủ.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm cây cối và người đi đường vút qua bên ngoài: “Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi, anh có kế hoạch gì không?”
“Tôi tính đi giao hàng, ngày lễ giá cao.”
“Anh mới tháo bột mà đã dùng sức rồi?” Tiêu Viễn quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Mấy đồ nhỏ thôi, đồ ăn và tài liệu các loại đó.” Lộc An cười cười: “Vẫn còn tay phải mà, một tay là đủ rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì đã đến bệnh viện rồi, Tiêu Viễn đi đăng ký giúp hắn, may là hôm nay không đông lắm, đợi một chút là đến Lộc An.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng vết thương, xác nhận có thể tháo bột rồi dùng kìm cắt thạch cao cắt từng lớp một vị trí được cố định ra…
Tiêu Viễn nhíu mày, sau đó nhìn nét mặt của Lộc An, vẻ mặt hắn rất tự nhiên, hẳn là không đau.
“Đơn thuốc tôi kê lúc trước có thể bôi lên đó để thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ máu ứ. Ngày thường chườm nóng một lát, trong thời gian ngắn không nên dùng sức quá mạnh, có thể vận động vừa phải.” Bác sĩ căn dặn như đang xử lý công việc.
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Việc đầu tiên Lộc An làm sau khi tháo bột là đút tay vào trong ống tay áo, hắn cảm thán: “Cảm giác được quần áo thật là tốt.”
“Anh đã nhớ lời bác sĩ chưa?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.” Lộc An cười với anh: “Anh còn quan tâm hơn cả tôi.”
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Tôi vì ai đây?”
“Vì tôi, vì tôi.” Lộc An cười toe toét, sau đó vô cùng chân thành nhìn Tiêu Viễn, hai bước đi tới ôm lấy anh: “Cảm ơn anh nhiều.”
Tiêu Viễn bị hắn ôm đột ngột nên sửng sốt, tim nhảy đến cổ họng.
Anh lúng túng nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Lộc An.
Cảm giác man mát trên áo lông lan đến lòng bàn tay, anh nhận ra tay mình đổ rất nhiều mồ hôi.
Đầu anh đặt trên cổ Lộc An, cho dù hắn mặc quần áo dày, Tiểu Viễn vẫn có thể ngửi thấy mùi chanh.
Đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngứa, giống như bị một chiếc lông vũ cào nhẹ.
Anh còn chưa kịp nghĩ linh tinh, sức nặng trên người đã biến mất.
Tiêu Viễn hoàn hồn, nhận ra Lộc An đã buông mình ra rồi.
Lộc An xoa xoa mũ của Tiểu Viễn: “Về thôi, tối nay mời mọi người ăn cơm.”
Hết chương 18[1] câu gốc là “吃炫迈” = ăn huyền mại: Huyền mại (Stride) là một loại kẹo cao su ở bên TQ. Nó có câu quảng cáo “ăn huyền mại, không thể dừng được”. Sau đó được chế ra sử dụng nhiều, như kiểu “hôm nay ở nhà chơi game như ăn huyền mại, không dứt ra được”. Mà mình thấy singum Cool Air có vẻ gần gũi hơn, mà cool air cũng có câu quảng cáo “Sảng khoái tinh thần, sảng khoái lái xe” đó, nên mình thay