Khi trở lại phòng bệnh, Lộc An đã ăn xong. Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Chẳng đợi tôi ăn cùng.”

“Tôi ăn chậm mà.” Lộc An nhe răng cười: “Anh nói gì với nó thế?”

“Tôi nói nếu cần tôi có thể tìm việc cho cậu ta.” Tiêu Viễn sờ mũi: “May mà tìm được, dù sao công việc đó cũng khá ổn định.”

Lộc An mỉm cười: “Anh làm như vậy tôi cũng không ngạc nhiên.”

“Chậc.” Tiêu Viễn nhướng mày, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh: “Anh nói nghe như hiểu tôi lắm vậy.”

“Tối anh còn ở đây không?” Lộc An đổi chủ đề.

Tiêu Viễn ậm ừ, không tỏ rõ ý kiến.

“Vậy thì ít nhất cũng kê thêm cái giường chứ, không thì anh ngủ ở đâu?” Lộc An nghiêng đầu nhìn anh.

Tiêu Viễn suy nghĩ một chút, thấy vậy cũng có lý, chẳng những cần thêm giường, mà đồ vệ sinh cá nhân và quần áo anh cũng không đem theo. Nếu về nhất định sẽ lười đi, mua ở siêu thị dưới lầu là được rồi.

Anh thở dài: “Tôi ra ngoài một lát.”

Lộc An đáp một tiếng.

Tiểu Viên đến trạm y tá nói chuyện kê thêm giường. Cô y tá phàn nàn: “Sao lúc nãy đổi phòng không nói luôn.”

“Lúc nãy tôi quên mất, cảm ơn người đẹp.” Tiêu Viễn cười toe toét với cô y tá, chọc cho người ta đỏ bừng mặt.

Siêu thị gần bệnh viện rất đông người, cũng khá lớn. Tiêu Viễn mua những thứ cần thiết, nhân tiện mua cho Lộc An chai nước súc miệng. Hiện tại hắn chỉ có một tay một chân, đánh răng cũng là vấn đề.

Cuối cùng khi tính tiền, không chỉ mua những đồ dùng sinh hoạt mà còn lỉnh kỉnh thêm mấy túi đồ ăn vặt, người biết sẽ nghĩ là đi thăm bệnh, người không biết thì cho là đi du lịch.

Khi anh trở lại, phòng bệnh đã có thêm một chiếc giường: “Thế này nhìn giống phòng tiêu chuẩn[1] ở khách sạn nhỏ ha.”

[1] Phòng có 2 giường.

“Giường ở khách sạn thoải mái hơn nhiều.” Lộc An nhìn anh từ cửa đi vào: “Uầy, anh mua nhiều đồ ăn thế, bộ anh xem đây là đi nghỉ dưỡng à?”

Tiêu Viễn toàn mua những gì mình thích ăn, chẳng hạn như khoai tây chiên và que cay.

Anh cười hì hì: “Không phải tôi không cho anh ăn, mà vấn đề là anh phải ăn kiêng, tôi còn mua nước súc miệng cho anh nữa nè, chu đáo quá phải không?”

“Chân thành cảm ơn ngài đây luôn.” Lộc An liếc anh một cái, sau đó tiếp tục xem TV.

Tiêu Viễn đặt đồ lên bàn, ném mấy gói đồ ăn lên giường mình, rồi đặt hộp sữa cạnh gối Lộc An: “Sữa thì vẫn uống được.”

Lộc An không khách sáo nhận đồ, dùng răng xé ống hút, cắm ống hút, bỏ vào miệng uống, động tác gọn gàng, lưu loát.

“Chậc.” Tiêu Viễn ngây người nhìn: “Anh dùng một tay vẫn ngon ơ nhỉ.”

“Tôi còn có thể cởi nút áo bằng một tay đấy.” Lộc An uống một ngụm sữa.

Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Muốn tôi khen ngài không?”

“Khen đi.”

Tiêu Viễn vui vẻ nói: “Da mặt ngày càng dày.”

“Ngày mai thuê xe lăn đi, tôi nằm đây cả ngày chắc chết mất.” Lộc An nói.

“Giờ hết khách sáo với tôi rồi à?”

Lộc An quay đầu nhìn anh: “Thì chính anh nói, không cho anh tiêu tiền, anh sẽ thấy áy náy mà.”

“…” Tiêu Viễn ngây người một lát, sau đó đành cam chịu số phận: “Vâng vâng vâng, thưa ngài, ngày mai tôi sẽ thuê xe lăn cho ngài ạ.”

Đến giờ đi ngủ, Tiêu Viễn rửa mặt xong lại dùng khăn tay ướt lau mặt cho Lộc An.

“Anh nhẹ tay thôi, ui, da tôi muốn tróc ra rồi này.” Lộc An lầm bầm phàn nàn.

Tiêu Viễn nhíu mày: “Nhẹ lắm rồi.”

“Trên mặt tôi còn có vết thương mà.” Lộc An thở dài: “Vốn hai ngày mới kết vảy, anh lau như thế thì ít nhất năm ngày mới lành.”

“Có cái cớt ấy.” Tiêu Viễn nói: “Vốn là một tuần mới kết vảy.”

Tuy nói vậy nhưng anh vẫn buông khăn xuống, lại cầm khăn giấy ướt lên giúp hắn lau mặt từng chút một, cẩn thận tránh vết thương.

Anh chưa từng chăm sóc bất cứ ai, vừa mới làm Lộc An đau còn hơi áy náy: “Vừa rồi tôi đã làm anh đau, xin lỗi nhé.”

“Lần sau chú ý là được.” Lộc An không bận tâm.

“…” Tiêu Viễn cảm thấy hai câu đối thoại này hơi là lạ, nhất là lúc cô nam quả nam thế này.

Khi ở gần Lộc An, anh có thể thấy rõ hàng mi dày và đôi lông mày đứt đoạn của hắn, môi của Lộc An không còn nứt nẻ như lúc sáng, mà hồng hào khiến người ta muốn hôn một cái.

“…”

Tiêu Viễn cảm thấy cổ họng hơi khô, anh nuốt nước bọt, quay đầu không dám nhìn nữa: “Xong rồi.”

Anh lại giúp Lộc An lau tay, lòng bàn tay Lộc An lớn hơn anh một chút, khớp xương rõ ràng thấy được gân xanh hơi nhô lên, đầu ngón tay còn có vết chai.

Làm xong mọi việc, Tiêu Viễn lên giường nằm, vừa ăn vừa xem TV với Lộc An.

Đây là lần đầu tiên anh ngủ cùng tên này, nghĩ lại cũng hơi kích động.

Về phần TV chiếu cái gì, anh hoàn toàn không xem, chỉ thấy nam chính rất đẹp trai, nhưng không đẹp trai bằng Lộc An.

Ngày hôm sau, điều đầu tiên Tiêu Viễn làm sau khi thức dậy là tìm một chiếc xe lăn. Bởi vì mới sáng sớm Lộc An đã ầm ĩ đòi đi vệ sinh, lại còn là đi nặng.

Khi anh đẩy xe lăn đưa hắn vào toilet, con hàng này lại bảo hết mắc rồi.

“…” Tiêu Viễn rất muốn đánh người, anh chỉ vào cái mặt đang buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý chơi tôi hả.”

Lộc An cười xin lỗi: “Không, lúc nãy tôi mắc thật, nhưng anh đi lâu quá, nên tôi nhịn đến hết mắc luôn rồi.”

“…”

Tiêu Viễn đẩy hắn trở lại phòng bệnh, đang định đỡ hắn lên giường, tên này lại trở mặt: “Sáng sớm… Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

“Vậy anh không ăn sáng à?”

“Anh đẩy tôi ra ngoài đi, để tôi ở vườn hoa rồi anh đi mua đồ ăn, tôi chờ anh ở đó.” Lộc An vừa nói vừa nhìn Tiêu Viễn đầy mong đợi.

Nói thật thì Tiêu Viễn còn muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng ánh mắt chờ mong của tên này khiến anh không thể từ chối, chỉ có thể cam chịu số phận.

Vườn hoa ở bệnh viện rất đông người, rất nhiều bệnh nhân nội trú đang tản bộ ở đây, trên người họ đều mặc áo bệnh nhân, thoạt nhìn giống như giờ hóng gió ở bệnh viện tâm thần.

Tiêu Viễn đẩy Lộc An đến ngồi cạnh bàn đá, hỏi hắn muốn ăn gì, sau đó xoay người ra ngoài mua bữa sáng.

Chỗ bán đồ ăn sáng cũng rất đông, trong bán kính năm cây số xung quanh bệnh viện cũng đông đúc không kém.

Lộc An muốn ăn mì, nhưng chỗ bán mì còn phải xếp hàng. Tiêu Viễn đã khó ở từ lúc thức dậy, nhưng anh không thể từ chối yêu cầu của Lộc An nên đành phải kiên nhẫn xếp hàng.

Khi đến lượt anh, cơn giận lúc thức dậy đã tiêu gần hết, lại cảm thấy hơi đói, bèn gọi hai phần mì thịt bò.

Khi trở lại vườn hoa, Lộc An đang buồn chán nói chuyện với một bông hoa, vừa thấy anh đến liền ngậm miệng.

“Nói tiếp đi, tôi không nghe rõ anh nói gì đâu.” Tiêu Viễn đặt mì lên bàn đá, mở ra cho hắn.

Lộc An rất đói, lúc mở hộp mì ra, hắn dùng một tay kết hợp với miệng tách đôi đũa ra, còn chưa đợi Tiêu Viễn ngồi xuống đã bắt đầu húp mì.

Tiêu Viễn từ tốn mở hộp mì của mình ra ăn.

“Hồi bé khi rảnh rỗi tôi thường thích tự giải trí như vậy.” Lộc An vừa húp mì vừa nói nên hơi khó nghe, nhưng Tiêu Viễn vẫn nghe rõ.

Tiêu Viễn hồi tưởng: “Khi còn nhỏ, không có ai chơi với tôi thì tôi sẽ đi tìm anh hai, anh hai tốt lắm.”

“Vậy sao anh lại dọn ngoài một mình?”

“Tôi trốn khỏi nhà đấy.” Tiêu Viễn đáp: “Lúc đó anh hai đang đi công tác, nhưng anh ấy có gửi tiền cho tôi.”

Lộc An vẫn đang húp mì: “Nhìn anh là biết được cưng từ bé, thế mà còn bỏ nhà đi bụi.”

“… Từ nhỏ đến lớn, cha luôn muốn kiểm soát tôi, lần này cha ép tôi kết hôn, nên tôi trốn luôn…”

Lộc An ngẩng đầu lên từ hộp mì: “Ép cưới? Chẳng phải thời này người ta khuyến khích tự do yêu đương sao?”

“Cũng không phải ép buộc.” Tiêu Viễn thở dài: “Đều vì lợi ích cả.”

Lộc An ồ lên một tiếng, rồi lại cúi đầu húp mì tiếp.

Nhìn vẻ mặt hắn, Tiêu Viễn đoán hắn không hiểu, nhưng anh cũng lười giải thích, nhắc tới là thấy bực mình.

Tiêu Viễn ăn rất nhanh, anh ăn xong rồi đợi Lộc An, sau đó ném hộp mì của cả hai vào thùng rác.

Vứt rác xong, Tiêu Viễn quay lại hỏi hắn: “Ngồi một lát hay là về?”

“Ngồi thêm chút nữa đi, anh đẩy tôi đi một lúc được không?” Lộc An cười toe toét với anh.

Tiêu Viễn đi tới, chậm rãi đẩy xe lăn tản bộ trên đường. Anh chưa đẩy xe lăn bao giờ, bánh xe cứ lăn sang một bên, chốc chốc là lăn đến giữa đường, anh lại đẩy về một bên.

“Anh không đi thẳng được à?” Lộc An chọc anh.

Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Đi một mình thì không sao, chẳng phải do ngài đây che mất tầm mắt của tôi sao?”

Tuy Lộc An quay lưng về phía anh, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn.

Cảm giác này rất ấm áp, Tiêu Viễn cúi đầu có thể thấy rõ tóc trên đỉnh đầu hắn, cúi người là có thể hôn lên tóc hắn.

Kể từ khi Lộc An bị thương, hai người đã nhiều lần tiếp xúc thân mật, ngay cả khi Lộc An đi vệ sinh cũng phải nghiêng người dựa vào anh.

Cảm giác được người mình thích ỷ lại rất tuyệt. Hơn nữa quan hệ giữa anh và Lộc An mấy ngày nay rõ ràng đã gần hơn rất nhiều, giờ đã biết chọc ghẹo anh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play