*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Aimee

Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ



Bác sĩ bảo Lộc An ăn chút gì đó thanh đạm, Tiêu Viễn nhìn tôm khô và rong biển nổi trên hoành thánh, cảm thấy Lộc An có hiểu lầm về đồ ăn thanh đạm rồi. Nhưng hắn muốn ăn thì Tiêu Viễn cũng vui vẻ mua cho hắn.

Lộc An uống ngụm canh cuối cùng, thoải mái thở dài một hơi.

Sau đó lại nằm xuống giường, cả chân tay đều bất động nên hắn chỉ có thể nằm thẳng, giữ một tư thế lâu khiến toàn thân đau nhức, nhất là lưng.

“Hay anh ngồi dậy đi, tôi đấm lưng cho nhé?” Tiêu Viễn đứng dậy đỡ hắn.

Lộc An rất phối hợp, chậm rãi ngồi dậy.

Tiêu Viễn dùng sức rất nhẹ, như sợ làm đau hắn. Lưng Lộc An cứng đờ, cái đụng chạm của Tiêu Viễn khiến toàn thân hắn ngứa ran, tựa như có chiếc lông vũ đang cù vào đầu trái tim hắn.

Lộc An không nhịn được, khẽ hừ một tiếng.

Tiêu Viễn nghe hắn hừ nhẹ, bèn dừng tay: “Sao vậy? Đau à?”

“Anh… mạnh tay một chút, ngứa lắm.” Giọng Lộc An run run, khiến lòng người ngứa ngáy.

“… À, được.” Tiêu Viễn mạnh tay hơn một chút, lực tay đều đều từ trên xuống dưới. Tuy anh chưa xoa bóp cho ai bao giờ, nhưng cũng từng được người ta xoa bóp cho. Anh bắt chước người ta ấn ấn trên lưng Lộc An.

Qua lớp vải, anh có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng trên lưng hắn, cũng có thể chạm vào khung xương gồ lên.

Cảm nhận phần lưng được xoa bóp, Lộc An thoải mái híp mắt, nhưng vừa nghĩ tới cái đụng chạm nhẹ như lông vũ ban nãy, trong lòng lại ngứa ngáy, như có rất nhiều con kiến bò qua thân thể…

Mãi đến khi Tiêu Viễn thật sự hết sức, ước chừng là nửa giờ sau, anh thở hổn hển: “Mệt chết tôi rồi, không làm nữa.”

Vừa nói, anh vừa ngồi xuống ghế, mệt lả thở hổn hển.

“Anh thiếu rèn luyện đấy.”

“Tay thì rèn luyện kiểu gì?” Tiêu Viễn đảo mắt trừng hắn.

“Thì là lực cánh tay, tập tay gì ấy…” Không biết Lộc An nghĩ tới cái gì mà nín cười đến khó chịu.

Tiêu Viễn vẫn nhìn hắn chằm chằm, chẳng biết hắn đang cười cái gì.

“Thôi được rồi, đừng trừng tôi nữa.” Lộc An nhoẻn miệng cười: “Anh còn chưa về à? Ngồi đây cả ngày rồi.”

“Tôi ở đây trông anh.”

“Tôi có phải trẻ con đâu, còn cần anh trông?”

Tiêu Viễn cụp mắt, nhỏ giọng rầu rĩ: “Tôi lo cho anh mà.”

Trái tim Lộc An bị những lời này lấp đầy, cảm giác như uống một ly 999, ấm áp và thân mật.

Nhìn thấy mái tóc xoăn của Tiêu Viễn gần trong gang tấc, hắn không nhịn được vươn tay xoa xoa.

Tóc Tiêu Viễn dày, sờ vào rất mềm mại, giống như con người anh vậy, thỉnh thoảng có thể sưởi ấm trái tim hắn.

Ngoại trừ Tiêu Dương, chưa có ai chạm vào tóc của Tiêu Viễn, mà bây giờ người chạm vào tóc anh lại là Lộc An.

Tiêu Viễn thấy hơi xấu hổ.

“Cảm ơn.” Lộc An chân thành nói.

Tiêu Viễn cười bảo: “Cảm ơn cái gì, nếu sau này tôi nằm trên giường, anh mà dám chạy, cẩn thận tôi đánh gãy chân anh đấy.”

Lộc An tặc lưỡi: “Ai lại rủa chính mình như anh không?”

Tiêu Viễn vui vẻ nhìn hắn.

Buổi chiều, phòng bệnh có thêm người, là một ông cụ và bà cụ.

Hai người vừa bước vào đã bắt đầu tán gẫu như ngoài chợ, gia đình sau lưng dặn dò ầm ĩ, Tiêu Viễn hơi bực dọc.

Anh liếc nhìn Lộc An trên giường bệnh, hắn cũng cau mày với nhóm người vừa bước vào.

Tiêu Viễn thở dài, ra ngoài tìm y tá nâng cấp lên phòng bệnh đơn.

Lộc An thấy anh ra ngoài rồi trở lại: “Anh đi đâu vậy?”

“Cái gì?” Tiếng nói của gia đình bên cạnh quá lớn, Tiêu Viễn hoàn toàn không nghe thấy Lộc An nói gì.

“…”

“Sao lại mua sữa cho cha? Bác sĩ dặn cha không được uống sữa mà.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Cha không uống thì tôi uống, tôi canh ở đây mấy ngày rồi, mấy người còn không cho tôi uống sữa hả?” Người đang nói là một người đàn ông trung niên, có vẻ đây là hai chị em.

“Ôi, tụi bây làm con như thế à, chỉ biết uống sữa một mình, không mua đồ ăn cho cha mày!” Ông cụ nằm trên giường quay đầu mắng hai bác trung niên.

“Cha, cha phải ăn kiêng mà! Cha quên lời bác sĩ dặn rồi chứ gì.”

“…”

Lộc An và Tiêu Viễn nghe bọn họ giằng co nửa ngày, nghe một hồi lại thấy rất thú vị.

Lát sau, y tá đẩy giường vào.

Lộc An thắc mắc: “Sao vậy?”

Y tá liếc anh một cái: “Không phải các anh muốn nâng cấp lên phòng bệnh đơn sao?”

“Tôi đâu …”

“Đúng đúng đúng, là chúng tôi.” Tiêu Viễn cắt ngang hắn, cười toe toét với Lộc An: “Tôi nói đấy.”

Lộc An mấp máy miệng, mãi đến khi vào phòng bệnh, y tá đi ra, mới nói: “Bao nhiêu tiền thế?”

“Không nhiều lắm.” Tiêu Viễn đi một vòng phòng bệnh, không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cửa sổ mở toang, gió bên ngoài thổi vào hơi lạnh. Trong phòng chỉ có thêm một cái bàn và hai ghế, ngay cả toilet cũng không có gì.

Anh bê một chiếc ghế đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh nhìn Lộc An: “Vết thương của anh là do tôi gây ra, tôi sẽ chi trả viện phí cho anh.”

“Tôi đã nói không liên quan đến anh mà.” Lộc An cau mày.

“Ầy, rồi rồi rồi, tôi sẵn lòng, tôi sẵn lòng chi trả cho anh mà, được không?”

“…” Lộc An thở dài: “Anh thật là, làm sao tôi trả ơn cho anh được đây…”

Tiêu Viễn nghiêm túc nhìn hắn: “Tôi nói thật, nếu anh không để tôi chăm sóc anh, tiêu một ít tiền cho anh, tôi sẽ áy náy lắm. Thằng khốn Hà Lãng kia nhắm vào tôi, nhưng nó không dám đụng vào tôi thôi.”

“Anh có chắc là tên đó không?”

“Tám, chín phần mười.”

Lộc An nhìn anh hồi lâu, thấy thái độ kiên định của anh thì cũng không nói thêm gì nữa.

Khoảng năm giờ chiều, có hai người đến thăm bệnh, một người là Triệu Tinh, người còn lại là một thanh niên Tiêu Viễn không quen. Cậu thanh niên này trông khá tinh tươm, là dạng công tử bột đây mà.

“Anh mang đồ ăn cho hai đứa đây.” Triệu Tinh đặt túi lên bàn, lại nhìn chân Lộc An: “Thế nào, nằm viện bao lâu?”

“Bác sĩ nói ít nhất phải hai tuần.” Tiêu Viễn đặt bàn nhỏ lên giường, bày đồ ăn ra: “Em đang định đi mua ít đồ ăn, anh đến vừa đúng lúc luôn.”

“Ăn lúc còn nóng đi.” Triệu Tinh ngồi xuống giường trống bên cạnh, nhìn người thanh niên ở cửa: “Chuột, vào đi chứ.”

Lúc này Tiêu Viễn mới quay đầu lại nhìn thanh niên có khuôn mặt công tử kia, hóa ra nó chính là thằng Chuột đã trộm máy tính của anh.

Thằng Chuột cầm túi trái cây trong tay, bước từng bước vào phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Viễn, nó không dám nhìn thẳng bởi vì cắn rứt lương tâm.

Thằng Chuột đặt trái cây lên bàn: “Anh Lộc, em đến thăm anh.”

“Cảm ơn.” Lộc An cười với nó: “Có ai trông bà nội mày không?”

“Có Tiểu Hắc ở đó rồi.” Thằng Chuột cúi đầu khẩy tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lộc An, nhưng không dám nhìn Tiêu Viễn.

“Cậu là Chuột à?” Tuy Lộc An đã giải thích với anh, nhưng nhìn thấy chính chủ, Tiêu Viễn vẫn không nhịn được châm chọc vài câu.

Anh vừa nói, bầu không khí trong phòng liền căng thẳng. Hai người còn lại đều biết đầu đuôi, lúc ấy Lộc An còn hỏi thăm Triệu Tinh tình hình thằng Chuột.

Triệu Tinh định đứng chắn trước người thằng Chuột, tránh cho nó bị đánh. Nhưng lại thấy Lộc An khẽ lắc đầu, anh ta đành thôi.

Thằng Chuột giật mình khi nghe giọng nói có chút giễu cợt của anh, nó chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Viễn, thấp giọng xin lỗi: “Em xin lỗi…”

“…” Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Viễn thực sự không thể mắng một đứa trẻ, hơn nữa người ta cũng xin lỗi rồi.

Anh xua tay, giọng dịu đi không ít: “Quên đi, quên đi, đã qua rồi.”

Thằng Chuột thở phào, xấu hổ gãi đầu: “Em sai rồi, sau này sẽ không tái phạm.”

Thấy thái độ chấn chỉnh của nó, nhận định của Tiêu Viễn về nó cũng bớt đi không ít. Anh vô thức nghĩ đến Hà Lãng, tuổi tác hai đứa này không chênh lệch bao nhiêu, nhưng thái độ thì quá khác biệt, anh không khỏi cảm thấy thằng nhóc này rất ngoan. Anh cười nói: “Ngồi đi, ăn trái cây này.”

Tiêu Viễn đưa quả táo cho nó, thằng Chuột ôm lấy như bảo bối, trong mắt đầy cảm kích: “Cảm ơn anh.”

Thấy quan hệ giữa hai người đã dịu đi, Triệu Tinh cũng yên lòng, tạm biệt bọn họ: “Anh đi trước, về tới lại gọi cho mấy đứa.”

Anh ta lại nhìn Tiêu Viễn: “Nhờ cậu chăm sóc nó nhé.”

“Đây là việc nên làm mà.” Tiêu Viễn cười toe toét, lộ ra một hàng răng trắng tinh.

Triệu Tinh không để ý đến ý nghĩa sâu xa của câu nói này, trực tiếp rời đi, nhưng Lộc An lại ghi nhớ câu nói này, hồi lâu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong đó.

Thằng Chuột ngồi một lúc rồi cũng về, bà nội còn ở trên lầu. Tiêu Viễn gói ít trái cây cho nó, đi vệ sinh rồi sẵn tiễn nó ra ngoài.

Thằng Chuột tuy nhát, nhưng đầu óc lanh lẹ: “Anh Tiêu, anh có điều gì muốn nói với em ạ?”

Đi đến cửa thang máy, hai người dừng lại, Tiêu Viễn nhìn nó: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.” Thằng Chuột gãi đầu khó hiểu.

“Bà cậu có đủ tiền không?”

Chuột gật đầu: “Đủ rồi ạ, anh Lộc cho em mượn.”

“Tôi có việc cần tìm người hỗ trợ, nếu cậu cần, tôi có thể sắp xếp công việc cho cậu.”

Thằng Chuột trố mắt ngạc nhiên, nó không tin lại có chuyện tốt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play