Cạm Bẫy Trói Buộc

Chương 6


3 tuần


“Nếu em muốn đi! Thì ngày mai, xắp xếp đồ đạc, tôi kêu người lấy xe chở em qua đó!" Tạ Hoắc Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tiêu Đào, động tác ân cần như đang chăm sóc người vợ bé nhỏ của mình vậy

Cô ngớ cả người ra, vẫn không tin vào những gì tai mình nghe thấy: “Nơi nó, không phải là anh không thích nơi nó ồn ào sao? Em qua rồi làm phá hỏng hết không gian riêng tư của anh thì sao?”

Tạ Hoắc Phong cười khẩy một cái sau đó, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Nơi đó, yên tĩnh quá cũng chán! Tôi cũng muốn có người tạo cho tôi niềm vui, hưng phấn mỗi ngày!” 

Nói rồi, hắn hôn lấy đôi môi hồng hào, nhỏ xinh của cô. Động tác hôn, thật không nhẹ nhàng chút nào cả dường như hắn chỉ hận là không thể nuốt trọn hết đôi môi của cô vào miệng. Cũng đúng! Đã lâu như vậy rồi, hắn chưa chạm vào cô nên hôm nay, nhất định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô

Nữa đêm…

Tiêu Đào lê thân thể nhức mỏi của mình dậy, cô liếc mắt sang bên phía giường thì không còn bóng dáng của tên Tạ Hoắc Phong ấy ở đó nữa rồi. Cũng đúng! Hắn thường không có thói quen sẽ ngủ cùng bất kì cô gái nào sau khi xong việc 

Cô cuối người xuống gầm giường, loi từ trong đó ra chiếc hộp. Mở ra bên trong, vẫn là chiếc điện thoại dùng để liên lạc ấy. Ngón tay, cô liền ấn vào số trong danh bạ được lưu duy nhất trong chiếc điện thoại. Lập tức! Đầu dây bên kia đã có phản hồi

“Báo cáo đi!” Vẫn là giọng nói của người đàn ông trung niên ấy

“Chú Cửu à! Ngay mai, cháu có thể được đến Hoa Mộng! Cháu vẫn không hiểu sao hắn lại cho phép cháu rời Lạc Thần để đến đó nữa? Nhưng mà, cháu vẫn sẽ không quên nhiệm vụ vẫn sẽ điều tra tận tình, để bắt hắn ra trước pháp luật!"

“Cháu đừng nên quá lơ là, hắn để cháu đi như vậy mà không có lí do, chắc chắn có thể là mưu đồ hoặc xui rủi hơn là chúng ta đã bị lộ. Cho nên, cháu nhớ cảnh giác với hắn! Không được lộ bất kì sơ hở nào. Ngủ ngon!” không kịp để cô trả lời, đầu dây bên kia đã tắt máy ngang

Hiện giờ, trong căn phòng chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ. Tiêu Đào mệt mỏi nằm xuống, cặp mắt long lanh nhìn ra phía cửa sổ. Nếu nhìn sâu vào đôi mắt ấy, có thể cảm nhận được một nỗi buồn không thể nói thành lời: “mẹ à, cha à cả anh nữa Tiêu Vũ Hàn! Mọi người ở trên có nhớ con không? Chứ con ở đây thật sự mệt mỏi, thật sự rất nhớ mọi người rồi!”

Sáng sớm hôm sau….

Rầm! Rầm! Tiếng đập cửa làm phá tan bầu không khí yên bình buổi sáng sớm. Tiêu Đào thật sự quá mệt mỏi khi sáng nào cũng bị làm phiền như vậy rồi! Cô đặt chân xuống giường, xỏ vào chân đôi dép đi trong phòng rồi đi lại phía cửa. Vừa mở cửa, đã nhận ngay một tràn tra khảo của mấy con đàn bà lắm mồm

“Nè! Cô bỏ bùa mê gì cho anh Tạ mà ảnh lại dắt cô qua Hoa Mộng!”

“Cô đó! Đúng! Chính cô, hôm qua, anh Tạ vừa về cô đã nói gì với ảnh mà bây giờ, mới sáng nay người ta đã loi Tiên tỉ của chúng tôi ra khỏi Lạc Thần bắt cô ấy dọn sạch sẽ đồ đạc rời đi! Cô đúng là ác quỷ đội lốt thiên thần mà!”

“Mộc Du Dinh chị xem, không dạy dỗ cô ta, cô ta có thể leo lên đầu chị ngồi luôn đó!” 

“Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút đi mà hỏi Tạ Hoắc Phong đấy? Mới sáng sớm, đến tìm tôi làm loạng? Tôi cũng chỉ là thuận theo xắp xếp của anh ta, chứ không có quyền quyết định!” Tiêu Đào thật sự sắp chịu không nổi nữa mà muốn vung đấm, cho mấy con nhỏ lắm mồm này câm hết miệng lại

Mộc Du Dinh nghe được câu này mà phì cười: “sắp xếp của ảnh? Cũng không có dụ cô được đến Hoa Mộng! Nói xem là do con hồ ly tinh cô dụ dỗ ảnh chứ gì?” 

Tiêu Đào thật sự sắp bị làm cho tức chết rồi: “Ấu trĩ! Các người cũng chỉ là gái điếm, học sinh thiếu tiền cần người bao nuôi, còn nữa gái trong Doạ Sắc? Cũng đều thân phận thấp kém như nhau mà đòi đạp nhau xuống để lấy đà bay lên cao à? Tôi nói cho các cô nghe, nếu có bản lĩnh ở đây làm loạn thì hãy có bãn lĩnh mà leo núi đi! Tạ Hoắc Phong chính là ngọn núi mà các cô cần leo, cần chinh phục đấy! Tôi đây, sắp về đích rồi!” 

Sau khi quăng cho mấy cô nàng suốt ngày chỉ giỏi ồn ào, quơ chân múa tay đó, cô liền đóng sầm cửa lại mặc kệ cho mấy cô ta cứ in ỏi làm ầm ngoài kia

“Một đám ấu trĩ, đợi đến lúc tên Tạ Hoắc Phong đấy bị bắt ra pháp trường, tôi xem mấy người còn sống nỗi hay không!” Nén cổ tức giận, Tiêu Đào bước lại chỗ chiếc điện thoại bàn cạnh giường, ấn số gọi điện 

“Linh Lan em đang đâu rồi, mau lên phòng phụ chị dọn dẹp đồ đạc” 

Mặc kệ những cô gái ngoài kia cứ lắm mồm chửi rủa Tiêu Đào và Linh Lan vẫn chỉ chú tăm dọn dẹp cho xong đồ đạc để rời đi

“Oa! Chị à! Linh Lan thật nể chị đó! Em thật không thể nhìn ra là ông chủ Tạ yêu thương chị đến vậy, chị xem cái cô Tiên Tung hôm trước gây loạn, bây giờ, đã bị đuổi đi!” 

“Chị thật không hiểu, từ bao giờ em đã học thói nhiều chuyện như mấy cô trong Lạc Thần rồi hả?” Tiêu Đào thở dài

“Em xin lỗi! Em lại lắm lời rồi! Mà chị à, Linh Lan vẫn có chuyện muốn hỏi!” Linh Lan cắn môi, không biết nên hỏi hay không

Động tác gấp quần áo của Tiêu Đào cũng chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn Linh Lan, gật đầu một cái tỏ vẻ có thể cho cô ấy hỏi

Linh Lan nhìn ra được ngụ ý cũng buộc miệng hỏi: “Em đi theo chị lâu như vậy, mà em cũng chưa từng biết chị xuất thân từ đâu và vì sao lại theo ông chủ Tạ vậy ạ?” 

Nghe được câu hỏi này, Tiêu Đào không biết nên vui hay nên buồn cũng chỉ biết cười khẩy một cái rồi trả lời: “Linh Lan, đợi sang được bên Hoa Mộng chị sẽ giải đáp cho em thắc mắc!”

 

 

Hết chương 6……


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play