Nghe tiếng gọi ngoài cửa của Dung Nhiễm, Diệp Vân Lan nhăn mày lại, tay nắm chén thuốc đột nhiên siết chặt.
Mạch máu xanh ẩn hiện dưới mu bàn tay tái nhợt, đầu ngón tay y run nhẹ một cái gần như không thể phát hiện ra được.
y có phản ứng như vậy, cũng không phải vì Dung Nhiễm đến, mà là vì "Sư tôn" trong miệng đối phương.
Sư tôn Dung Nhiễm, tông chủ Thiên Tông, Tê Vân Quân, chính là đương kim tiên đạo chí tôn, chủ tu vô tình đạo, thanh danh khiến thế nhân kính sợ.
Người đó cũng là nỗi ám ảnh to lớn trong kiếp trước của y.
Nếu có khả năng, cả đời này Diệp Vân Lan đều không muốn gặp lại nam nhân kia một lần nào nữa.
Hạ Lan Trạch đã đi qua mở cửa.
Ngoài cửa, Dung Nhiễm như cũ mặc một bộ thanh y, trên mặt mỉm cười, nhìn thấy người mở cửa là Hạ Lan Trạch, thần sắc có vài phần kinh ngạc, "Hạ Lan sư huynh cũng ở trong phòng A Lan sao?"
Hạ Lan Trạch ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngữ khí cũng không thân thiện, "Ta cho rằng Dung sư đệ đã nhớ kỹ lời nhắc nhở lần trước của ta —— đến chỗ ở của người khác, trước tiên cần thông báo cho chủ nhân một tiếng là lễ nghi tối thiểu."
"Thật sự xin lỗi." Dung Nhiễm áy náy nói, "Chỉ là, ta thật vất vả mới cầu được sư tôn chữa thương cho A Lan, trong lúc nhất thời quá mức kinh hỉ, mới gấp không chờ nổi muốn gọi A Lan qua, quên mất việc phải thông báo một tiếng cho sư huynh."
"—— sư huynh quan tâm thân thể A Lan như thế, chắc cũng có thể hiểu mà bỏ qua cho thất lễ nho nhỏ này của ta phải không?"
Hắn nói tình ý chân thành, Hạ Lan Trạch không phản bác được, đành phải hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, ngươi vào đi."
Dung Nhiễm hướng Hạ Lan Trạch mỉm cười, liền lướt qua hắn đi vào trong phòng.
Hắn nhìn quét qua phòng một vòng, ánh mắt dừng lại trên mấy cành hồng mai cắm trong bình bên cửa sổ một lát rồi mới đi vào nội thất, nhìn thấy một người đang cúi đầu uống thuốc trên giường hàn ngọc.
Dung Nhiễm cũng không cảm nhận được khác thường của Diệp Vân Lan, hắn đến gần, ngữ khí cực kì quan tâm, nói: "A Lan đang uống thuốc sao...... vậy chờ ngươi uống xong, sư huynh sẽ mang ngươi đi chữa thương."
Diệp Vân Lan chỉ cúi đầu nhìn chén thuốc, nói: "Ta không đi."
Tươi cười trên mặt Dung Nhiễm cứng đờ, hoàn toàn không đoán được Diệp Vân Lan sẽ cự tuyệt.
"Vì sao không đi?" Hắn thả nhẹ thanh âm, "Tuy nói hiện giờ thương thế của ngươi đã bình phục rất nhiều, những cũng chỉ là tạm thời, thần hỏa tinh phách nếu không được giải quyết, tích lũy lâu dần rồi sớm hay muộn cũng sẽ khiến cho thân thể của ngươi không có cách nào chịu được, lúc đó mới chữa trị thì cũng đã muộn."
"A Lan, trước kia ngươi nghe lời sư huynh nhất," hắn nắm lấy tay Diệp Vân Lan, "Lúc này, lại nghe sư huynh thêm một lần nữa, theo sư huynh đi chữa thương, có được không?"
Hắn muốn kéo Diệp Vân Lan đứng dậy, Diệp Vân Lan lại bỗng nhiên hất tay hắn ra.
Chén thuốc rơi xuống đất, phát ra thanh âm vỡ nát.
"Ta không đi." Diệp Vân Lan gằn từng chữ một mà lặp lại. Thanh âm y khàn khàn, mang theo ý tứ cự tuyệt mãnh liệt, đôi mắt hẹp dài hướng lên làm lộ ra sắc bén không giống với dĩ vãng.
Dung Nhiễm ngơ ngẩn, trước kia hắn chưa từng gặp qua bộ dạng Diệp Vân Lan kháng cự như thế này.
Hạ Lan Trạch ở một bên càng thêm kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Vân Lan đối với mọi việc chung quanh vẫn luôn rất đạm mạc, phảng phất thế gian này không có thứ gì đáng giá để y lưu luyến, cái chết cũng không có gì đáng sợ, bảo y uống thuốc y liền uống, bảo y nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, giống một người không có dục vọng. Rất đẹp, đẹp đến vắng lặng xa cách.
Nhưng lúc này, vẻ đẹp kia lại phảng phất có chút thay đổi. Dù là bộ dạng giận dữ cự tuyệt vẫn khiến người không rời được mắt.
Làm người nhịn không được...... Muốn nhìn thêm càng nhiều biểu tình khác của y.
Hạ Lan Trạch đi lên trước, cùng Dung Nhiễm khuyên nhủ:
"Diệp sư đệ, Tê Vân Quân không để ý tới việc trần tục lâu rồi, hắn chịu đáp ứng ra tay chữa thương cho ngươi đã là hiếm có, ngươi không nên bỏ lỡ cơ hội lần này."
Lần thứ hai nghe được cái danh hào quen thuộc kia, đầu Diệp Vân Lan cảm thấy đau đớn.
Ánh sáng âm u trong Phù Đồ tháp ở Kiếp trước, xoay tròn quanh những bậc thang, còn có vô số thần thái khác nhau của tượng phật trên mặt tường...... Bỗng nhiên toàn bộ vọt vào trong đầu y.
Đời trước y sống hơn ba trăm năm. Nhưng trong đó lại có tới một trăm năm là ở trong tháp Phù Đồ. Mà người đem y trấn áp ở dưới tháp, chính là tiên đạo chí tôn, danh chấn thiên hạ, Tê Vân Quân.
Ngực Diệp Vân Lan đau buốt. Đã vậy Dung Nhiễm cùng Hạ Lan Trạch còn ở một bên ngươi một câu ta một câu khuyên y, y chỉ cảm thấy ầm ĩ phiền lòng, lặp lại nói: "Ta không......" chưa nói hết câu, cả người đã ho khan kịch liệt.
Hơi thở cực nóng của Thần hỏa tinh phách từ ngực tràn ra, quét qua kinh mạch rách nát.
Đau nhức thấm qua mỗi tầng máu thịt, máu từ bên môi không ngừng trào ra.
Y nghe thấy thanh âm Dung Nhiễm cùng Hạ Lan Trạch kinh hoảng thất thố. Ý thức lại ngày càng mơ hồ.
Y ngất đi.
…..

Diệp Vân Lan bị nhốt ở trong mộng.
y cảm giác thân thể mình lặp lại một lần lại một lần ngã xuống, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, một khi chạm đất thì xương cốt cũng sẽ gãy lìa.
y tê liệt ngã trên mặt đất.
Trong ánh sáng tối tăm, thần phật phủ khắp các vách tường đều đang nhìn chăm chú vào y. Bọn họ ở trong bóng tối, biểu tình hoặc thương hại hoặc từ bi, hoặc giận dữ, hoặc trào phúng, tuy thần thái khác nhau, nhưng mà ánh vào đồng tử của y, đều chậm rãi trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Chỉ có một điểm nhỏ bé xa tít bên trên là tỏa ra ánh sáng yếu ớt đến đáng thương.
y giơ tay muốn bắt lấy, lại trước sau không thể chạm đến.
Không biết qua bao lâu, y mang theo một thân mồ hôi lạnh mà tỉnh lại.
y phát hiện mình đang nằm trên một vật thể mềm mại, tầm nhìn hướng lên phía trên, là khung đỉnh làm bằng bạch ngọc tỏa ra tiên khí mờ mịt.
Tâm mạch nơi có chứa thần hỏa tinh phách bị một cổ linh lực cường đại không thuộc về y trấn áp, hơi thở nóng rực đã không còn len lỏi ra bên ngoài, kinh mạch trong cơ thể lại vẫn ẩn ẩn đau.
y miễn cưỡng đứng dậy, tóc đen từ đầu vai chảy xuống, cúi đầu nhìn, y phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mây .
…..cũng không phải pháp khí phỏng theo đám mây luyện thành mà là một đám mây thật sự bị thu lại biến thành một chiếc giường mây.
Điều này rõ ràng chỉ có tiên nhân đã siêu thoát khỏi lục giới mới có thể làm được. Toàn bộ Thiên Tông, người có tu vi như vậy, chỉ có một người. Tê Vân Quân.
Nơi đây là động phủ của Tê Vân Quân, Vân Thiên cung.
Tâm Diệp Vân Lan trầm xuống.
Y giãy giụa muốn từ trên giường mây đi xuống, cả người lại đau nhức vô lực, bên tai bỗng nhiên nghe được một đạo thanh âm lạnh lẽo của nam nhân: "Ngươi tỉnh?"
Diệp Vân Lan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình một nam nhân cao lớn đứng ngoài của cung.
Áo choàng bạch y, tóc bạc buộc cao, một gương mặt thanh tuấn hờ hững giống như tiên nhân vô dục vô cầu.
Diệp Vân Lan theo bản năng duỗi tay muốn rút kiếm, lại kinh ngạc phát hiện Khuyết Ảnh Kiếm không có ở bên người.
Tê Vân Quân cất bước đi vào trong điện, tiếng bước chân của hắn không nhanh không chậm, cả người phảng phất như đã dung nhập hoàn mỹ vào bên trong ánh sáng của trời đất , không chê vào đâu được.
Đối phương đi đến, cái bóng của hắn bao phủ lấy y.
Cánh tay trên giường mây bỗng nhiên bị đối phương bắt lấy. Ngón tay Tê Vân Quân thon dài ấn lên mạch đập của y, linh lực lạnh băng đâm vào trong cơ thể của y tùy ý kiểm tra.
bỗng nhiên cả người Diệp Vân Lan run rẩy.
"Buông ta ra ——!"
Y muốn ném tay nam nhân này ra, nhưng mà lúc này chênh lệch tu vi giữa bọn họ giống như trời với đất. Lấy thực lực hiện tại của y cùng với thân thể bị thương nặng ốm yếu này không có khả năng đối chọi được với hắn.
Ở trong tay không có kiếm, lại dưới tình huống không thể vận dụng cấm thuật, y căn bản không tránh thoát được đối phương.
Tê Vân Quân bỗng nhiên nói: "Ngươi sợ ta?"
Diệp Vân Lan nặng nề nhìn chằm chằm cánh tay Tê Vân Quân đang nắm lấy mạch đập trên tay y.
—— chính là cánh tay này, chém ra kiếm khí, đem y từ trên đỉnh tháp Phù Đồ đánh rơi xuống.
999 tầng Phù Đồ tháp, y từ tầng thứ nhất hướng lên trên bò, không biết lặp lại bao nhiêu lần, cũng quên mất mình rốt cuộc bị kiếm khí của đối phương đánh rơi bao nhiêu lần.
y bị nhốt trong bóng tối, không muốn lại bị cầm tù tra tấn đến nổi điên, y từng không màng tất cả muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, cũng từng quỳ trên mặt đất khẩn cầu đối phương thả y ra ngoài, nhưng mà thứ nhận được, lại vĩnh viễn chỉ có một câu lạnh lùng của đối phương.
" Ma niệm của ngươi chưa tiêu, phải tự mình phản tỉnh."
Một lần phản tỉnh này, chính là suốt một trăm năm.
Cho dù sống lại một đời, khoảnh khắc Diệp Vân Lan nhìn thấy người nam nhân này, cảm xúc vẫn như cũ khó mà bình tĩnh được, linh lực trong kinh mạch không thể ngăn chặn mà cuồn cuộn.
Thần hỏa tinh phách bị dẫn động, y bỗng dưng lại phun ra một ngụm máu.
Tê Vân Quân nói: "Đừng nhúc nhích."
Tu vi Lột phàm cảnh như nước biển áp chế xuống, linh lực kích động trong kinh mạch y tức khắc bị đình trệ.
Một cổ linh lực băng hàn mãnh liệt từ cánh tay vận chuyển lại đây, rót vào trong tâm mạch của y, ngăn chặn xao động của thần hỏa tinh phách, lại chảy xuôi qua kinh mạch rách nát của y, giảm bớt sự bỏng rát đau đớn.
Cổ linh lực này tuy xa lạ, lại bởi vì đều là linh lực hệ băng nên cũng không khiến thân thể của y bài xích.
Thương thế vừa có nguy cơ tái phát được trấn áp xuống nhưng trong lòng Diệp Vân Lan chỉ càng buồn bực, y ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Tê Vân Quân, gằn từng chữ một nói: "Để ta đi."
Một khắc y cũng không muốn ở lại đây.
Tê Vân Quân rũ mắt nhìn người trên giường mây. Bạch y hỗn độn, tóc đen rối tung cũng không giấu được vẻ tái nhợt bệnh tật.
Vậy mà cặp mắt nhìn về phía hắn kia lại vẫn như cũ tuyệt đẹp, lông mi run rẩy, hốc mắt phiếm đỏ cùng nốt chu sa lệ chí ở đuôi mắt.
Hắn tu vô tình đạo, trong lòng chỉ có trời đất, không có thương sinh. Nhưng dung sắc người trước mắt lại phảng phất đã siêu thoát khỏi trần tục, trời đất linh tú tựa hồ toàn bộ trút xuống trên người đối phương, hắn nhìn phía trời đất, lại khó mà bỏ qua người trước mắt này.
Tê Vân Quân không buông tay Diệp Vân Lan ra.
Hắn nhàn nhạt nói: "Vì sao lại sợ ta?"
Diệp Vân Lan không đáp, chỉ nói: "Để ta rời khỏi đây."
"Là thân truyền đồ đệ của ta đem ngươi đến, cầu xin ta chữa thương cho ngươi." Tê Vân Quân nói, "Ta thiếu của hắn một phần nhân quả, việc đã đáp ứng nhất định sẽ làm được."
"Ta không cần." Diệp Vân Lan nói, "Ta bất quá chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Tông, sống hay chết đều không đáng để Tiên Tôn lo lắng. Huống chi thương thế của ta, vốn là việc của mình ta, không có quan hệ gì với Dung sư huynh, cũng không có quan hệ gì với Tiên Tôn."
Sắc mặt Tê Vân Quân lãnh đạm.
Nếu là ngày thường, lúc hắn nghe được lời cự tuyệt như vậy đã sớm phất tay áo rời đi.
Hắn là tông chủ Thiên Tông, là chí tôn của tiên đạo, không có nhiều thời gian hao phí với một việc vô vị. Nhưng hắn lại nghĩ tới đệ tử thân truyền ở trước mặt hắn tha thiết khẩn cầu. Cúi đầu, thấy sắc mặt người trước mắt tái nhợt. Như tuyết đêm trên đầu cành bạch mai phiêu diêu run rẩy, như gió mát ánh trăng, khiến người ta không rời được mắt.
"Theo như lời ngươi nói, thương thế của ngươi, là việc của mình ngươi. Vậy ta chữa thương cho ngươi, cũng là chuyện của mình ta."
Tê Vân Quân chăm chú nhìn Diệp Vân Lan.
"Không có quan hệ gì với ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play