Tiên quân. Diệp Vân Lan nhấm nuốt cái từ này, loại xưng hô này đối với y mà nói, thật là có chút hiếm lạ.
Kiếp trước y bị đổ oan là giết hại đồng môn, mỗi người đều mắng y là phản đồ của tông môn, đồ vô sỉ, sau khi y bị luyện thành lô đỉnh đưa vào Ma môn, thế nhân lại gọi y là chó săn của Ma Tôn, là bại hoại là nỗi nhục của tiên môn.
Mãi cho đến khi kiếm pháp của y đại thành, không còn ai dám chỉ vào mũi y mắng những lời ô ngôn uế ngữ nữa, nhưng mà ở sau lưng y, mọi người vẫn như cũ trộm gọi y là "Quỷ la sát".
La sát là ác quỷ. Trong truyền thuyết, nam la sát có dung mạo cực kỳ xấu, thích ăn thịt người, bị mọi người chán ghét vô cùng.
Không còn ai gọi y những cái biệt danh như "Tiên quân" , từ ngữ tốt đẹp như vậy.
...... Không. Diệp Vân Lan bỗng nhiên nhớ tới, kỳ thật vẫn có. Kiếp trước y bị thần hỏa làm bỏng, có thói quen mặc hắc y để che lấp vết sẹo do bỏng gây ra, nhưng mà cố tình Ma Tôn kia, lại cực kỳ thích y mặc bạch y, thời điểm chọc ghẹo y sẽ hỏi y từng tiếng khàn khàn, "Tiên trưởng, ngươi sung sướng không?"
Nhưng mà, lời âu yếm ái muội nói trong lúc làm mấy chuyện giường chiếu, chung quy là không được tính.
Diệp Vân Lan đứng ở trong phòng, rũ mắt nhìn thiếu niên, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: "Đêm khuya ngươi lẻn vào đây, ở trước cửa sổ nhìn trộm ta là có mục đích gì."
"Ta có vấn đề," thiếu niên tựa hồ rất ít khi nói chuyện, thanh âm khàn khàn, đọc từng chữ một cực kỳ chậm, "Muốn...... Tiên quân giúp giải đáp."
Có thể vòng qua cấm chế do Hạ Lan Trạch bố trí mà không bị phát hiện, khuya khoắt đứng ở trước cửa sổ rình coi y, chỉ vì hỏi một vấn đề?
Diệp Vân Lan cũng không tin, nhíu mày nói: "Ngươi hỏi đi."
Thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn y, gương mặt tuấn mỹ kia rõ ràng là mang theo lệ khí hung ác mà nham hiểm, lúc này con ngươi lại đong đầy hồn nhiên cùng chờ mong, hỏi: " Trước đó tiên quân.... Vì sao lại cứu ta?"
Cứu hắn?
Diệp Vân Lan nhớ tới, lúc ấy thần hỏa trong bí cảnh mất khống chế, khi y rời đi, thật sự tiện tay cứu không ít người, thiếu niên có lẽ là một trong số đó.
Vì thế nhàn nhạt nói: "Tiện tay cứu người, cũng không cần nguyên nhân."
Thiếu niên nhấp môi, nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Tiên quân nói dối."
Diệp Vân Lan nhíu mày, lại nghe thiếu niên rầu rĩ nói: "Làm gì có ai tiện tay cứu người...... Lại đem tính mạng của mình cũng thêm vào."
Thiếu niên dừng một chút, nói giọng khàn khàn, "Thời điểm máu của tiên quân dừng ở trên người ta......."
Diệp Vân Lan ngẩn ra, "...... Là ngươi."
y ở trong bí cảnh cứu không ít người, nhưng bởi vậy mà bị thương thì chỉ có một.
Là lúc y sắp rời khỏi bí cảnh, ngẫu nhiên nhìn thấy một thiếu niên. Y nhớ tới cảnh tượng lúc ấy. Trong liệt hỏa rực rỡ như nắng ngày hè, thiếu niên ngã trong vũng máu, rõ ràng thân thể đã bị trọng thương, lại vẫn như cũ dùng đôi tay gian nan bò tới phía trước, năm ngón tay cào trên mặt đất để lại máu tươi đầm đìa, thân thể kéo ra một đường máu uốn lượn.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của y, thiếu niên bỗng nhiên nghiêng đầu hướng y nhìn lại.
Gương mặt kia bị máu cùng nước bùn làm bẩn, đôi mắt đen trầm tĩnh không chứa chút mong đợi cùng khẩn cầu nào, chỉ có ảnh ngược của ánh lửa đầy trời .
Ánh mắt kia, khiến cho Diệp Vân Lan bỗng nhớ tới kiếp trước của chính mình.
Nửa đời trước của y, từng vô số lần cầu cứu với người khác...... sau đó một lần lại một lần bị lừa gạt, bị vứt bỏ như giày rách.
Sau đó, rốt cuộc y cũng học được cách trầm mặc. Chỉ là ngẫu nhiên, y cũng sẽ nghĩ, nếu lúc ban đầu có người chịu thật lòng đưa tay ra vì y, những việc phát sinh về sau, hết thảy có phải sẽ hoàn toàn không giống như vậy nữa.
y xả thân đi cứu thiếu niên đang giãy giụa trên mặt đất, thật giống như vượt qua mấy trăm năm thời gian, tự đi cứu mình thời còn là thiếu niên.
Thần hỏa tinh phách biến thành hỏa phượng hoàng đâm vào thân thể của y, tất cả kinh mạch trong cơ thể rách nát. Máu từ bên môi ngăn không được mà chảy xuống, y cũng không để ý.
Sống hay chết, từ rất lâu về trước cũng đã không còn là thứ mà y chấp nhất.
Thiếu niên đứng ở bên cửa sổ vẫn còn bướng bỉnh nhìn y.
Diệp Vân Lan trầm mặc một lát, lại mở miệng: "Nếu thật sự phải nói nguyên do, ước chừng là bởi vì, ta cảm thấy ngươi cùng ta có chút giống nhau."
"Giống?" Thiếu niên nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
Diệp Vân Lan lại không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta đã trả lời vấn đề của ngươi, ngươi nên rời đi rồi."
"Không," thiếu niên lắc đầu, "Ta còn có một vấn đề."
Diệp Vân Lan: "Nói."
Thiếu niên nghiêm túc nói: "Tiên quân, ngươi đã cứu ta, ta phải làm sao...... Mới có thể báo đáp ngươi?"
"...... Ta không cần báo đáp." mặt mày Diệp Vân Lan bỗng nhiên hiện ra một loại mệt mỏi cùng lạnh nhạt, y cúi người nhìn ra cửa sổ, duỗi tay đóng cửa lại, "Cứu người là việc của ta, bị thương cũng là việc của ta, không có quan hệ với bất kì ai. Ta không biết ngươi làm thế nào để tiến vào được đây, nhưng ta khuyên ngươi nhân lúc còn chưa bị người khác phát hiện, nhanh rời đi đi."
Ống tay áo lại bỗng nhiên bị thiếu niên túm chặt.
"Không ai có thể phát hiện." Thiếu niên nói, "Trước khi ta tiến vào đã tra xét qua, hiện tại chung quanh chỉ có tiên quân...... Một người."
Diệp Vân Lan vốn định ném tay của thiếu niên ra, ánh mắt lại bỗng nhiên chạm đến vết thương chồng chất trên ngón tay của hắn, còn có móng tay vặn vẹo đứt gãy.
Đại bộ phận miệng vết thương đã kết vảy, nhưng vẫn có vẻ dữ tợn như cũ.
Thiếu niên túm ống tay áo của y thật sự rất chặt, còn khiến máu đọng lại dính lên trên vạt áo trắng thuần một vết đỏ sậm.
Giống như chu sa bị nghiền nát trên giấy Tuyên Thành. Cực kì chói mắt.
"Tiên quân, nói cho ta biết...... Ngài muốn cái gì?"
Thiếu niên bất khuất hỏi y.
Bởi vì tư thế, khoảng cách bọn họ lúc này rất gần, Diệp Vân Lan thậm chí có thể thấy rõ mỗi sợi lông mi nhẹ nhàng run rẩy của thiếu niên.
"...... Ngươi có thể cho ta cái gì?" Hồi lâu sau, Diệp Vân Lan nói.
"Tất cả." Thiếu niên không chút do dự mở miệng.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mây trên trời tan đi, để lộ ra ánh trăng sáng.
Ánh trăng trút xuống đầu vai thon gầy của thiếu niên. Cặp mắt kia, ở dưới ánh trăng càng thêm kiên định.
y nghiêm túc lặp lại: "Ta có thể cho tiên quân...... tất cả."
thanh âm của Diệp Vân Lan vẫn lãnh đạm như cũ: "Bao gồm cả mạng của ngươi?"
Thiếu niên gật đầu, "Bao gồm cả mạng của ta."
"...... Ta muốn mạng ngươi làm cái gì." Diệp Vân Lan bỗng nhiên dời ánh mắt đi.
y đứng thẳng người nhìn phương xa, tóc đen tung bay, mặt mày tựa như ngưng tụ băng tuyết trên núi.
"nếu Ngươi muốn báo đáp, hãy giúp ta hái một bông Tuyết Trản Hoa mang lại đây đi."
Tuyết Trản Hoa nằm trong tuyết, độ ấm hơi cao thì sẽ lập tức tàn.
Mà nay đã là đầu mùa xuân, khí hậu Thanh Vân Sơn ấm áp, băng tuyết đã sớm tan đi, nơi nào có thể tìm được Tuyết Trản Hoa. Mà dù tìm được, cũng không có cách nào mang nó hoàn hảo về cho y.
Diệp Vân Lan nói như thế, bất quá là muốn khiến cho thiếu niên đánh mất ý niệm báo ơn mà thôi.
Bây giờ y đã không còn muốn có chút liên quan nào với người khác, nếu không bị thương nặng, cả người vô lực, y cũng không muốn ứng phó với Hạ Lan Trạch luôn muốn giữ y lại, chỉ muốn một mình một người, tìm một nơi hẻo lánh, bình bình thường thường vượt qua cả đời.
Nhưng mà ngoài dự kiến của y, thiếu niên không do dự, liền trực tiếp đáp một tiếng: "Được."
Mày Diệp Vân Lan nhướng lên, lại thấy thiếu niên chăm chú nhìn y, nói: "Tiên quân, chờ ta."
Dứt lời, thiếu niên cuối cùng cũng buông ống tay áo của y ra, quay đầu liền đi.
Thân ảnh hắn giống như một con sói mạnh mẽ, rất nhanh đã biến mất ở mặt tường cuối viện.
Diệp Vân Lan cúi đầu nhìn ống tay áo bị túm nhăn, bên trên còn lưu lại vết máu đỏ sẫm của thiếu niên.
y trầm mặc hồi lâu mới đóng cửa sổ lại.

Ngày thứ hai.
Diệp Vân Lan buông quyển sách, thổi tắt đèn, đi vào nội thất, lấy Khuyết Ảnh Kiếm qua, lẳng lặng ngồi ở trên giường chà lau.
Cửa sổ cũng không đóng. Ánh trăng gió mát tiến vào trong phòng, ánh lên người.
y lau xong kiếm, nghiêng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nhìn hồi lâu thiếu niên cũng không có tới, đúng như y đoán.
y xuống giường đem cửa sổ đóng lại, nằm ở trên giường nhắm mắt.
Như có như không có gió thổi qua, trong mộng hỗn loạn, y trước sau ngủ không an ổn.
......
Lại qua mấy ngày.
Diệp Vân Lan cầm quyển sách dựa vào trên giường lật xem, bỗng nhiên nghe thấy cửa sổ bị gõ .
y đóng lại quyển sách trên tay, trầm mặc một lát, có chút ngoài ý muốn.
y vốn tưởng rằng thiếu niên đã biết khó mà lui, sẽ không đến nữa.
Diệp Vân Lan đứng dậy mở cửa sổ.
Mới vừa mở ra một khe hở, tay y liền bị người khác bắt lấy.
Nhiệt độ cơ thể y vốn thấp hơn so với người thường, nhưng cái tay đang bắt lấy tay y lại càng thêm lạnh đến dọa người.
"Tiên quân." y nghe được thanh âm khàn khàn của thiếu niên, "Tuyết Trản
hoa...... Ta mang đến rồi."
Diệp Vân Lan từ cửa sổ thấy được đôi mắt của đối phương như con sói, sâu kín tỏa ra ánh sáng khiến y hơi giật mình.
y bất động thanh sắc mà tránh khỏi cái tay kia, mở cửa sổ ra, nhàn nhạt nói: "Ngươi vào đi."
Thiếu niên xoay người nhảy vào trong phòng.
Trên người hắn vẫn là một thân quần áo cũ nát lúc trước, lúc này lại có từng giọt từng giọt nước chảy xuống.
Nước trên mặt đất, có hơi lạnh tản ra.
Diệp Vân Lan nhìn thiếu niên thật cẩn thận lấy ra một đóa hoa từ trong quần áo ướt đẫm, đưa đến trước mặt y.
Đóa hoa thuần trắng trong suốt, hình dáng tuyệt đẹp, có mười hai cánh hoa, tụ lại thành một bông, mỗi một mảnh lại tựa như được băng tuyết ngưng tụ mà thành.
Là Tuyết Trản Hoa.
Diệp Vân Lan cúi đầu một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi tới Vọng Vân Phong?"
Nhìn tiết trời bây giờ, trên Thanh Vân Sơn sẽ không có tuyết, chỉ trừ một chỗ, Vọng Vân Phong, nơi bế quan của tông chủ Thiên Tông.
Vọng Vân Phong hàng năm giá lạnh, bên trong có cấm chế rất mạnh, ngày thường không có đệ tử nào có gan tới gần.
Thiếu niên gật đầu.
Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, "Tuyết Trản Hoa rời khỏi băng tuyết rất nhanh sẽ tan, ngươi làm thế nào đem nó mang lại đây?"
"Ta thử mấy lần đầu...... Thật sự đều héo." Thiếu niên nói, "Sau đó, ta nghĩ ra một biện pháp."
"Ta nghe nói...... Thanh Nhai Phong có hàn tuyền, nước trong hàn tuyền tụ băng ngưng phách, dù ở dưới mặt trời chói chang, hàn khí cũng sẽ không tiêu tán."
"Cho nên trước khi ta hái hoa thì đi đến hàn tuyền ngâm mình nửa ngày, lại đem hoa giấu ở trong lòng ngực, như vậy, hoa sẽ không bị héo trên đường đi tới đây."
Thiếu niên nói, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nụ cười này khiến khí thế hung ác nham hiểm từa hồ sinh ra đã có trên người hắn phai nhạt đi rất nhiều, nhìn qua, ngược lại rất giống một con sói con, lông bị ướt xù xù đang cầu khen ngợi.
Hắn nói: "Tiên quân, Tuyết Trản Hoa...... Có đẹp không?"
Diệp Vân Lan không nghĩ tới thiếu niên sẽ nghĩ ra biện pháp như vậy.
y nhận lấy đóa Tuyết Trản Hoa kia, đầu ngón tay khẽ vuốt một mảnh cánh hoa, cánh hoa kia run rẩy một chút chậm rãi hóa thành nước, theo lòng bàn tay của y chảy xuống.
Lại qua một hồi, đóa Tuyết Trản Hoa mà thiếu niên cực cực khổ khổ mang tới này liền tan hết ở trong lòng bàn tay của y.
Trên mặt thiếu niên không có chút thần sắc mất mát nào, hắn thậm chí không nhìn đến Tuyết Trản Hoa kia dù chỉ một cái liếc mắt, mà chỉ ngẩng mặt, nói: "Tiên quân nếu còn muốn ngắm hoa, ta có thể...... giúp tiên quân đi hái."
Thiếu niên kéo kéo ống tay áo của y, "Cho nên...... Về sau, ta còn có thể tiếp tục đến đây nhìn tiên quân không?"
lần này Diệp Vân Lan trầm mặc hồi lâu mới giơ tay, sờ sờ đầu thiếu niên.
Tóc thiếu niên ướt át lạnh băng, y lại mơ hồ cảm giác được vài phần mềm mại.
Có lẽ không phải là tóc mềm mại, mà là lòng y mềm.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Vân Lan hỏi.
Thiếu niên nói: "Thẩm Thù."
Thẩm Thù.
kiếp trước Diệp Vân Lan đối với cái tên này cũng không có ấn tượng gì.
Ước chừng là bởi vì...... Kiếp trước Thẩm Thù, cũng không được người khác cứu ra khỏi bí cảnh.
Thẩm Thù là vì mình mới có thể sống sót.
Diệp Vân Lan nghĩ vậy, đầu quả tim bỗng nhiên hơi hơi run lên một cái.
"Hàn tuyền nhập cốt, dễ sinh phong hàn. Hôm nay ngươi trở về thay quần áo trước đi," y nói, "Về sau, cũng không cần mang Tuyết Trản Hoa tới đây nữa."
Tay thiếu niên cầm ống tay áo của y bỗng nhiên nắm chặt.
Diệp Vân Lan quay đầu đi, mím môi, tiếp tục nói: "...... Tuyết Trản Hoa yếu ớt khó trồng, cực kỳ dễ tàn, kỳ thật ta cũng không quá thích. Về sau nếu ngươi lại tới, thì mang những loài hoa khác cho ta đi."
…..

Hạ Lan Trạch bưng chén thuốc vào nhà, hắn ngửi thấy một mùi hoa rất nhạt.
Nhìn thấy Diệp Vân Lan lưng về phía hắn đứng ở bên cửa sổ, giống như đang đùa nghịch thứ gì, một đầu tóc đen như thác nước buông xuống, thân hình gầy ốm, rõ ràng người cũng không xa, nhìn lại tựa như mây khói, không chú ý một chút liền sẽ tiêu tán.
Hạ Lan Trạch đi đến phía sau y, chợt có xúc động muốn đem người này ôm chặt.
Hắn nhẹ giọng nói: "Diệp sư đệ, nên uống thuốc rồi."
Diệp Vân Lan nhàn nhạt "Ân" một tiếng, "Sư huynh đặt trên bàn đi, đợi lát nữa ta sẽ uống."
lúc này Hạ Lan Trạch mới chú ý tới, thứ Diệp Vân Lan đang đùa nghịch là mấy cành hồng mai cắm trong bình. Hồng mai kia tươi đẹp, đặt trên cánh tay tái nhợt như tuyết của y cùng với cần cổ thon dài, hàng mi như vũ. Người cùng hoa, đều là cảnh trí tuyệt đẹp.
Chỉ là, trong viện cũng không rồng hồng mai.
Hạ Lan Trạch nhăn mi lại, bỗng nhiên nói: "Dung sư đệ lại tới thăm ngươi sao?"
Diệp Vân Lan cũng không trả lời, chỉ rũ mắt cẩn thận đem mấy cành hồng mai đặt xuống.
Hạ Lan Trạch thấy y không đáp lại, như đã xác định suy đoán trong lòng, hắn trầm mặc một chút, nói: "Nếu Diệp sư đệ thích hoa cỏ, về sau lúc sư huynh tới thăm ngươi liền mang một chút lại đây. Sư đệ trường kỳ ở đây tĩnh dưỡng, ngày thường nếu có chút hoa cỏ giải buồn cũng là chuyện tốt."
Diệp Vân Lan lắc lắc đầu, "Không cần làm phiền sư huynh."
Đầu ngón tay của y từ trên hồng mai rời đi, bưng lên chén thuốc trên bàn, trở lại bên giường hàn ngọc ngồi xuống uống.
Theo ống tay áo đong đưa, tựa như có hương thơm tỏa ra.
Giống như hương hoa mai, lại giống như lãnh hương trên người Diệp Vân Lan, hương dược đắng trong chén, hòa quyện lại với nhau, khiến cho người khác có cảm giác say mê.
Hạ Lan Trạch dựa vào ven tường gian ngoài, cũng không theo Diệp Vân Lan đi vào nội thất.
Hắn gục đầu xuống, hít mấy hơi thật sâu. trước kia hắn chỉ biết sắc đẹp có thể khiến người ta thương nhớ đêm ngày, lại không biết ở chung lâu rồi, ngay cả một tia hương khí, cũng có thể gợi lên khao khát cùng không cam lòng trong tâm.
Hắn nhớ tới những lời khoe khoang mà Dung Nhiễm để lại trước khi rời đi, bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Chính lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm nhu hòa, "A Lan, ngươi tỉnh rồi sao? Nhanh mở cửa cho ta. Ta mang ngươi đi tìm sư tôn chữa thương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play