Chu Viễn mơ một giấc mơ rất đáng sợ, anh mơ không thấy Khưu Bạch đâu, thay vào đó là “Khưu Bạch” trước kia.
Anh bị dọa sợ, mơ mơ màng màng tỉnh lại khỏi giấc mơ, giang tay kéo người bên cạnh vào lòng, như vậy mới có thể khiến anh dễ chịu hơn chút.
Ai ngờ đến khi người bên cạnh bị anh làm tỉnh lại, gương mặt hoảng sợ mở mắt ra nhìn anh: “Anh, anh là Chu Viễn?”
Cậu ta nhìn cơ thể trần trụi của mình, trông thấy Chu Viễn cũng trần như nhộng, trong miệng phát ra tiếng gào thét chói tai: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta lại như thế này?!”
Chu Viễn giật mình sững sờ một lúc, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, từ trong hàm răng nhả ra mấy chữ: “Cậu, là, Khưu, Bạch?”
“Nói nhảm! Không phải tôi chẳng lẽ là anh?” Cậu ta cực kỳ lo lắng tìm quần áo tròng lên người mình, miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Sao lại nằm cùng một ổ chăn với một thằng đàn ông cơ chứ, còn không mặc quần áo, thật mẹ nó xúi quẩy!” 
Cậu ta mặc quần áo tử tế xong định đi, Chu Viễn vươn tay ngăn cậu ta lại, giọng điệu lạnh lẽo: “Cậu không thể đi.” Anh chưa biết Khưu Bạch đã đi đâu, sao có thể để cậu ta rời đi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play