Rõ ràng thái độ của Tiêu Triết là đang lấy lòng người đàn ông anh tuấn kia. Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt người đàn ông càng đậm: “Sao lại hoảng hốt như vậy, chúng ta có thể được tính là người quen cũ mà!”
Giọng người đàn ông rất êm tai, hơn nữa làm cho người nghe cảm thấy như các loại hoa giống như thi nhau nở hiện ra trước mắt, nhưng Tiêu Triết lại thấy trước mắt toàn là màu máu. Hoa nở tựa hải đường, đỏ thắm ướt át nhưng lại có cảm giác cô quạnh, trơ trọi.
Thấy cô gái không nói tiếp, trong mắt người đàn ông có một tia kinh ngạc xẹt qua. Anh ta sải chân đi về phía cô gái. Răng Tiêu Triết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói không hồi hộp là giả, các ngón tay mảnh khảnh của cô đều đã siết chặt, móng tay cắm vào sâu lòng bàn tay, rất đau!
Điều này khiến Tiêu Triết biết đây không phải là mơ, bản thân không nhìn lầm. Cái xác đàn ông này thật sự sống! Chết tiệt, trước đó mình chết đi sống lại còn có thể hiểu được, dù sao cũng chỉ mới chết đi không lâu. Thế nhưng theo Tiêu Triết biết thi thể nam giới này đã ngâm trong bình giải phẫu gần mười năm, phải biết rằng là mười năm này chỉ tính từ lúc thi thể được gửi đến trường của bọn họ. Vậy lúc chưa đưa tới trường của bọn họ, người này đã chết từ bao giờ?
Chuyện này đã không thể tra rõ được nữa. Nhưng cô phải làm sao bây giờ?
Cùng lúc đó, ánh mắt dao động, đột nhiên tầm nhìn Tiêu Triết rơi xuống mặt đất. Người này lại còn có cả bóng.
Sao lại thế chứ, tại sao anh ta lại có bóng?
Trần La Y trong mắt Tiêu Triết nhướng mắt: “Tại sao không thể có bóng, đến cây gậy cũng có bóng. Huống chi bây giờ gã này không phải là một cây gậy, mà là một cái xác hàng thật giá thật, chỉ có ma mới không có bóng. Ai nói với cô xác không có bóng, đúng thật là không có thuởng thức, ngu ngốc.”
Thế nhưng lúc này Tiêu Triết cũng không có tâm trạng để tính toán với Trần La Y, bây giờ sự chấn động trong lòng cô còn chưa biến mất. Không tin thì đổi lại bạn xem, ban ngày còn là một thi thể trắng bệch, buổi tối lại thành một người “sống”. Tuy sống lại trông cũng ngon nghẻ đấy, nhưng kiểu gì cũng kích thích thị giác hơi ghê rồi.
Mà Tiêu Triết vẫn chưa hét ầm lên. Được, được, xem ra tố chất tâm lý của mình cũng không tồi.
Mà lúc này người đàn ông cũng đã đến bên cạnh Tiêu Triết, trên mặt anh ta là nụ cười thản nhiên. Không thể không nói người đàn ông này rất đẹp, nụ cười mê người, đôi mắt dịu dàng như nước, ba điểm này hợp lại khiến người ta khó nén nổi muốn vỗ thử khuôn mặt kia.
Nhưng bước chân Tiêu Triết lại lùi về sau mấy bước, trong mắt cô không có vẻ gì là bị mê hoặc mà chỉ có cảnh giác nồng đậm.
Lần đầu tiên gặp Trần La Y, đúng là Tiêu Triết cảm thấy tên quỷ này không đáng sợ chút nào mà còn đẹp như trăng trên trời, dù có thế nào cũng khiến người ta như nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
Thế nhưng người này, mẹ kiếp, tuy rằng trông cũng có vẻ là hoa mĩ nam đấy nhưng Tiêu Triết lại dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cảm giác này không vì gì cả, chỉ nổi lên như một loạt trực giác của dã thú khi gặp nguy hiểm.
Nhưng Tiêu Triết lùi về phía sau thì người đàn ông kia lại tiến lên mấy bước, đến nỗi Tiêu Triết có thể ngửi thấy rõ mùi Formalin trên người anh ta. Không sai, anh ta là một người chết, bây giờ anh ta cũng chỉ là một cái xác biết đi mà thôi.
“Tại sao lại sợ tôi?” Đôi môi tái nhợt của người đàn ông kia từ từ hé ra, đồng thời, trên mặt anh ta cũng xuất hiện một chút bi thương, đôi tay với những đường nét hoàn mỹ giao trước ngực.
Khóe miệng Tiêu Triết giật giật vài cái. Mẹ kiếp, tên này còn biết hai tay ôm ngực cau mày tỏ vẻ đau đớn.
Trần La Y, Trần La Y, con quỷ kia, đi ra làm bạn với bà đây! Tiêu Triết gào thét trong lòng. Mẹ nó, thời khắc mấu chốt thế này mà con quỷ Trần La Y cứ như bị tuột xích ấy.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, giọng Trần La Y vang lên trong đầu cô: “Tiểu Triết Triết, chuyện này đối với cô là chuyện tốt, cô có thể rèn luyện được tính dũng cảm!”
Luyện cái em gái anh! Tiêu Triết văng tục. Bây giờ cô mới phát hiện Trần La Y thực sự rất có tài, có tài khiến ngày nào cô cũng tức giơ chân: Tên khốn kiếp Trần La Y này mau ra đây giúp bà.
“Không được!” Trần La Y từ tốn nói: “Tôi đang tắm rửa, trên người không mặc gì hết, Tiểu Triết Triết muốn nhìn sao?”
Tiêu Triết cảm thấy thiếu chút nữa là mình phun ra một cục máu. Tắm, một con ma cũng cần tắm hả, cậu không sợ sẽ thành ma chết trôi sao: “Mẹ nó, nhìn thì nhìn, không phải bà đây chưa từng nhìn bao giờ, cái xác này bà đây chẳng những thấy mà còn sờ luôn rồi đấy!”
Đúng vậy cái xác đàn ông còn sống trước mặt đây, Tiêu Triết không những thấy mà còn sờ qua rồi.
Tiếng cười nhẹ của Trần La Y vang lên: “Không được, người ta sẽ ngượng đấy, với lại sau khi Tiểu Triết Triết nhìn cơ thể của tôi sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Mẹ kiếp! Mắt Tiêu Triết trợn trắng, rốt cuộc tên này có biết bây giờ là lúc nào không.
Mà lúc này thi thể đàn ông kia cũng đã đi đến bên cạnh Tiêu Triết, trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười thản nhiên, những ngón tay đẹp đẽ hướng về phía cằm Tiêu Triệt.
Lúc tay anh ta sắp chạm vào cằm Tiêu Triết, một bàn tay có khớp xương rõ ràng như trúc nắm chặt lấy cổ tay anh ta.
Tiêu Triết vỗ vỗ ngực, xưa nay cô sờ xác thì không sao nhưng nếu cô bị một cái xác sờ, óe… ngẫm lại cô chỉ cảm thấy rợn hết cả người.
Trong mắt xác bắt đầu xuất hiện một tia u tối, khóe môi anh ta cong lên, nhướn mày nhìn vào “người” đang nắm cổ tay mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT