Tuy sáng nay trường xảy ra chuyện lớn, nhưng phá án là việc của cảnh sát, sinh viên nên làm gì thì vẫn phải tiếp tục làm cái đó.
Lớp học giải phẫu vào buổi chiều vẫn tiếp tục.
Việc đầu tiên Tiêu Triết làm khi vào phòng giải phẫu là chạy về phía bể giải phẫu ngâm xác người đàn ông đẹp trai kia, quả nhiên thi thể vẫn ở trong đó.
Lúc nhìn thấy thi thể người đàn ông đó, Tiêu Triết lại thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Triết Triết, cô quan tâm cái xác đàn ông này đến thế à!” Tiếng trêu chọc của Trần La Y lại vang lên trong lòng.
“Không phải tôi quan tâm thi thể nam này, tôi chỉ đơn thuần muốn xem có phải đêm qua anh ta làm trò quỷ hay không thôi.” Tiêu Triết tiếp tục giao lưu với Trần La Y trong lòng.
“Có điều, không phải có rất nhiều bạn học của cô ở đây rất thích thi thể này ư? Sao cô lại không thích?” Trần La Y thấy hơi tò mò bèn hỏi. Trong mắt anh ấy thì việc thích một người đàn ông đẹp trai, khụ, khụ, khụ, được rồi, cho dù đó chỉ là một cái xác thì cũng là việc mà một cô gái bình thường nên làm. Nói về phương diện này, Tiểu Triết Triết đúng là hơi không giống một cô gái bình thường.
“Vì cái lông gì mà tôi phải đi thích một cái xác?” Tiêu Triết hỏi ngược lại: “Cho dù anh ta có đẹp trai đến trời long đất lở, bi thảm nhất trần gian thì cũng chẳng có nửa xu quan hệ với tôi. Đệch, vừa không thể ăn, vừa không thể ngủ, tôi đâu có mấy sở thích yêu xác chết lập dị đó!”
Không thể ăn, không thể ngủ… Trần La Y trợn trắng mắt. Đậu, đó là để cô nhìn thôi, ai bảo cô vừa ăn vừa ngủ đâu.
Mà lúc này Tiêu Triết lại nói tiếp: “Còn nữa nha, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh ta còn không đẹp bằng một nửa mình à?”
Không thể không nói những lời bóng gió này rất thích hợp để nịnh nọt con quỷ nào đó, vì thế trên mặt Trần La Y lộ ngay ra nụ cười tươi, sau đó lại bất chợt mặt dày hỏi một câu: “Tiểu Triết Triết, cô nói thật chứ?”
“Đương nhiên, đều là thật cả, hơn nữa còn thật hơn cả ngọc trai!” Tiêu Triết tiếp tục mặt không đỏ tâm không loạn mà bổ sung. Sau đó, khi Trần La Y muốn khiêm tốn vài câu thì anh ấy nghe thấy Tiêu Triết hỏi tiếp: “Tôi nói này Trần La Y, anh có nhận ra nơi này có gì khác thường không?”
Trần La Y hiểu rồi, vì cái lông gì mà hôm nay cô nàng này lại nịnh nọt mình, đậu, chẳng qua là chỉ muốn hỏi mình có nhìn ra gì khác lạ không thôi, vì thế Trần La Y trợn trắng mắt nói: “Không có gì hết, anh đây không nhận ra cái gì cổ quái hết!”
Hừ, hừ, hừ, bây giờ Trần La Y cũng hiểu rồi, kế sách mà cô nàng này dùng với mình căn bản chính là vừa đấm vừa xoa, cái kiểu không cần thì không xoa.
“Tiêu Triết!” Mà lúc này có một thiếu niên mỉm cười đi tới bên cạnh Tiêu Triết. Đầu tiên anh ta nhìn thoáng qua Tiêu Triết, sau đó ánh mắt lại rơi vào cái xác nam kia rồi mở miệng hỏi: “Tiêu Triết, cậu cũng thích xác đàn ông này à?”
“Không thích!” Tiêu Triết nói chắc: “Tôi không có chút hứng thú nào với thi thể.”
Thiếu niên nghe được lời này thì nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: “Thật sự không ngờ cậu lại có thể không thích cái xác nam giới này, lớp chúng ta có rất nhiều nữ sinh thích xác nam này lắm đấy.”
Đệch, có phải người này bị Trần La Y bám vào người không thế, vì cái lông gì mà nói y hệt như những gì Trần La Y vừa nói vậy.
Tiêu Triết sờ mũi, lòng hơi rối rắm.
“Nếu tôi muốn bám vào người ai đó thì cũng phải chọn một mỹ nam tuyệt thế!” Giọng nói rất là rắm thúi của Trần La Y vang lên trong lòng Tiêu Triết.
Tiêu Triết không chút khách khí mà ném một ngón giữa cho Trần La Y dưới đáy lòng. Anh nói xem, anh chỉ là một con ma mà thôi, không ngờ lại còn muốn một mỹ nam tuyệt thế gì đó, tuyệt thế cái em gái anh.
“Cô không phải là em gái của tôi sao?” Thật ra thằng nhóc Trần La Y này rất nhạy bén, đã cảm nhận được ý nghĩ của Tiêu Triết, vì thế anh ấy cười tủm tỉm lên tiếng.
“Cút!” Cho dù tính tình Tiêu Triết có tốt thì lúc này cũng nhịn không được mà văn tục. Thằng nhóc Trần La Y này một là thiếu mắng, hai là thiếu đánh. Nếu Tiêu Triết muốn đánh trúng Trần La Y thì khá khó, cho nên cứ mắng anh ấy là được.
“Ặc!” Còn cậu trai trẻ bên cạnh Tiêu Triết lại nhìn về phía Tiêu Triết với ánh mắt kỳ lạ. Anh ta cũng không rõ lắm, vừa rồi mình có nói gì đâu mà Tiêu Triết lại bảo mình cút.
“Ấy, ngại quá Lý Minh, không phải tôi nói cậu đâu!” Tiêu Triết cũng lập tức phát hiện ra ánh mắt của Lý Minh, vì thế cô vội giải thích một câu.
“Ồ, thế à." Tuy rằng trong lòng anh ta rất là tò mò, muốn biết Tiêu Triết đang mắng ai, nhưng nghĩ lại vẫn nên ngậm miệng thì hơn: “Tiêu Triết, hôm nay tan học cậu có rảnh không? Nếu cậu có thời gian thì mình muốn mời cậu đi xem phim.”
Lý Minh nói xong thì nhìn về phía Tiêu Triết với ánh mắt đầy mong đợi. Đối với người con gái xinh đẹp này, lúc vừa vào học anh ta đã rung động rồi.
Lúc anh ta biết anh ta và cô gái xinh đẹp này học cùng lớp, anh ta đã thầm vui sướng và kích động biết bao nhiêu, thật sự không có cách nào dùng từ ngữ để miêu tả.
Tiêu Triết cũng không ngờ Lý Minh lại chủ động mời mình đi phim, nhưng mà tối nay à?
Tiêu Triết suy nghĩ một lát vẫn lắc đầu rất quyết đoán: “Xin lỗi nha Lý Minh, tối nay tôi còn có chút việc.”
Trên mặt Lý Minh hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẻ mặt của anh ta nhanh chóng khôi phục như bình thường: “Không sao đâu, ngày mai cũng được mà.”
Tiêu Triết nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy ngày mai rồi nói sau nha, bây giờ tôi vẫn chưa chắc ngày mai tôi có rảnh không nữa.”
“Được!” Lý Minh gật đầu, khởi đầu như thế này cũng xem như không tệ rồi.
Hôm nay giáo viên lớp giải phẫu không dùng đến xác người đàn ông đẹp trai kia. Nhưng trong lúc Tiêu Triết vô tình quay đầu nhìn vào bể giải phẫu, cô lại đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt của cái xác nam vốn không có biểu cảm gì kia lại xuất hiện nụ cười như có như không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT