Tử khí vừa tiến vào thân thể của cự mãng, Tiêu Trần đã phát hiện bên trong có một vật nhỏ màu trắng đang điên cuồng trốn chạy.
Tiêu Trần khống chế tử khí, lùng sục trong cơ thể cự mãng, đuổi theo vật nhỏ đang chạy thục mạng kia.
“Binh.”
Một tiếng vang nhỏ, tử khí lao ra từ giữa đầu cự mãng, một điểm sáng màu trắng bạc lớn chừng ngón cái bị tử khí cuốn lấy.
Theo tử khí lao ra, thân thể cao lớn của cự mãng ầm ầm ngã xuống, đầu lâu dữ tợn của nó đập xuống mặt sông, dâng lên bọt nước ngập trời.
“Đây... đây... đã giải quyết rồi à?” Đồ Tể nhìn cự mãng ngã xuống, có chút lắp bắp hỏi.
Lúc này Huyết Nương Tử cũng ngẩn người, lại có nhận thức mới về thực lực của Tiêu Trần. Quái vật khổng lồ như vậy mà cũng sống không quá thời gian đốt một điếu thuốc dưới tay Tiêu Trần, sợ là chỉ có đại lão Phá Thiên Cảnh hàng thật giá thật mới có thể làm được.
Tiêu Trần đưa tay tóm lấy luồng tử khí kia, cẩn thận quan sát điểm sáng màu trắng bạc đang giãy giụa điên cuồng ở bên trong.
Điểm nhỏ kia chỉ lớn cỡ ngón tay cái, toàn thân đều là màu bạc xinh đẹp, hình dạng hơi giống con gián, nhưng so với gián lại thiếu hai cái chân. Vẻ ngoài cũng không đẹp hơn bọn gián mấy.
Tiêu Trần đưa tay túm lấy con trùng nhỏ kia, kéo ra nó ra khỏi tử khí.
Con trùng nhỏ mới bị kéo ra khỏi tử khí thì điên cuồng chui vào ngón tay Tiêu Trần, dường như muốn trực tiếp tiến vào trong da thịt của hắn.
Thế nhưng vận khí của con hàng này có khi không tốt thật. Bản thể của Tiêu Trần chính là một bộ xương khô, dự là nó có chui đến hói đầu thì cũng không được.
Tiêu Trần đáp xuống một nhánh cây, tử khí dưới lòng bàn chân lại lần nữa bốc lên, bước về phía dãy núi màu xám tro kia.
Tiêu Trần cẩn thận quan sát con trùng nhỏ này, không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào nhưng lại có thể hành động bình thường giống như vật còn sống, điều này khiến Tiêu Trần nghĩ mãi không ra.
Con trùng nhỏ này hẳn là đầu sỏ làm cho thi thể cự mãng có thể hoạt động tự nhiên.
Huyết Nương Tử và Đồ Tể quay lại, nhìn cái đầu dữ tợn gục trên mặt sông, ai cũng có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
Đồ Tể tiến đến trước mặt Tiêu Trần hơi tò mò nhìn con côn trùng trong tay Tiêu Trần, hỏi: “Đại nhân, đây là cái gì?”
Tiêu Trần liếc lão ta một cái, trong lòng Đồ Tể dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó Đồ Tể bị ăn một tát lên đầu: “Tôi con mẹ nó là baidu à? Làm thế chó nào mà biết đây là thứ đồ chơi gì. Tôi thấy hình như ông đang làm khó tôi ấy nhỉ.”
Trong lòng Đồ Tể bây giờ đến cả ý nghĩ muốn chết cũng có luôn rồi. Mẹ nó chứ, không phải giáo viên từng nói, không hiểu thì cứ hỏi à? Sao hỏi rồi mà vẫn bị ăn đòn?
Một luồng tử khí bao lấy con côn trùng nhỏ còn đang giãy dụa, Tiêu Trần ném thẳng nó vào trong miệng.
Đồ Tể và Huyết Nương Tử nhìn đến ngẩn người, má nó như vậy trâu bò quá đi, côn trùng mà cũng ăn được.
Đương nhiên là hắn không thể đi ăn sâu rồi, chỉ là bỏ nó vào trong hộp sọ mà thôi.
Bên trong sọ não chất đầy đồ ăn vặt buổi sáng đút cho bé ngốc. Nghĩ đến vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu của bé ngốc, Tiêu Trần rất muốn trở về tét nát cái mông của cô.
Đại thụ dưới chân lướt đi theo sóng, cuối cùng cũng tiến vào trong dãy núi lớn màu trắng xám.
Vừa tiến vào bên trong, một luồng khí tức âm tà đã ập vào mặt.
Huyết Nương Tử cùng Đồ Tể không nhịn được mà run rẩy. Hai người cảnh giác nhìn xung quanh, thế nhưng theo thời gian trôi qua, lại không xảy ra bất kỳ chuyện quỷ dị gì.
Cuối cùng thân thể căng chặt của Huyết Nương Tử cũng hơi thả lỏng một chút, nhìn Đồ Tể vẫn như đang đối mặt với đại địch, Huyết Nương Tử không nhịn được mà khuyên nhủ: “Đồ Tể, không cần phải căng thẳng thế đâu, không có chuyện gì xảy ra, ông mà cứ tiếp tục như vậy, tinh thần sớm muộn cũng sẽ hỏng mất.”
Đồ Tể lại như không nghe thấy, vẫn cảnh giác nhìn bốn phía: “Nương Tử, không phải tôi muốn hù dọa cô đâu. Chỗ tình cờ gặp con cự mãng ban nãy vẫn chưa phải là sông Tịch Tịnh thật sự. Bước chân vào núi Chết này, mới là điểm bắt đầu của sông Tịch Tịnh. Sẽ có xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được đâu.”
Huyết Nương Tử hơi tò mò hỏi: “Nếu sông Tịch Tịnh nguy hiểm như vậy, người Thiên Tà Động các ông ra vào kiểu gì?”
“Động chủ Thiên Tà Động là người nhà họ Lữ.
Thuộc về một trong bốn gia tộc lớn trông giữ sông Tịch Tịnh, mỗi lần có người ra vào Thiên Tà Động, động chủ đều sẽ giao cho người đó một con thuyền quỷ da người.” Đồ Tể cảnh giác đánh giá bốn phía, trong miệng đáp trả vấn đề của Huyết Nương Tử.
“Thuyền quỷ da người?”
Nhắc tới thuyền quỷ da người, toàn thân Đồ Tể run rẩy, nói: “Thứ kia thật sự tà môn, theo cách nói của động chủ chính là dùng tà khí của thuyền quỷ da người, phủ lên trên nhân khí của con người, làm cho một số thứ gì đó cho rằng người trên thuyền giống như chúng nó, dùng thủ đoạn này để lừa dối qua sông.”
Huyết Nương Tử nghe vậy cũng thấy da đầu tê dại, thuyền quỷ da người đó vừa nghe đã biết không phải vật gì tốt đẹp, chẳng lẽ là dùng da người làm thật à.
Hình như nhìn ra suy nghĩ của Huyết Nương Tử, Đồ Tể có hơi đắc ý phô trương nói: “Nói đến thuyền quỷ da người này ấy hả...”
“Đó là cái gì vậy?” Đồ Tể còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ của Huyết Nương Tử.
Với thực lực Kim Cương Cảnh của Huyết Nương Tử, hẳn là không nên thất thố như vậy mới đúng, thế nhưng bầu không khí nơi này thật sự quá quái đản. Hơn nữa khí tức trong cơ thể lại bị áp chế một cách trắng trợn, chỉ có thể phát huy ra thực lực Hậu Thiên đỉnh phong.
Nhiều lý do chồng chất lên nhau khiến cô ta như chim sợ cành cong. Lúc này, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể kích động đến thần kinh nhạy cảm.
Tiêu Trần cũng bị giọng của Huyết Nương Tử hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn lại.
Chẳng biết lúc nào, một cỗ thi thể đã bay tới bên cạnh đại thụ mà mấy người Tiêu Trần đang đứng.
Cỗ thi thể này là nam giới, đại khái chừng ba mươi tuổi, mặc y phục cổ đại. Cụ thể là triều đại nào thì không phân biệt được.
Chỗ kỳ dị là thi thể này không có dấu hiệu thối rữa, thậm chí ngay cả biểu cảm trên mặt nhìn cũng rất sinh động. Vẻ mặt cười như không cười đó khiến người ta thấy lạnh hết cả sống lưng.
Hơn nữa, không ai biết cỗ thi thể này xuất hiện từ lúc nào. Phải biết là Đồ Tể đã nhìn chằm chằm mặt sông trong suốt toàn bộ hành trình, thế mà cũng không phát hiện thời gian nó xuất hiện.
Quỷ dị hơn là cỗ thi thể này lại có thể đồng hành cùng với đại thụ dưới chân đám người Tiêu Trần. Phải biết rằng được Tiêu Trần gia tốc, tốc độ của đại thụ đã trở nên vô cùng kinh người.
“Bên... bên này cũng có.” Huyết Nương Tử nhìn một hướng khác, lắp bắp nói.
Một bên khác của đại thụ, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một cỗ thi thể xuất hiện. Thi thể lần này là một nam giới mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, xem ra hẳn là phần tử trí thức thời kỳ dân quốc.
Cỗ thi thể này cũng giống như cỗ thi thể ban nãy, tiến lên theo đại thụ.
“Biến... biến mất rồi.” Lúc này, giọng hoảng sợ của Đồ Tể lại vang lên.
Tiêu Trần hơi híp mắt lại nhìn về phía vị trí cái xác cổ, quả nhiên cỗ thi thể mặc đồ cổ trang đã biến mất không còn tung tích,
Trên mặt Đồ Tể đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Hai mắt mang theo chút mờ mịt, trong miệng không ngừng thì thầm: “Sao lại biến mất rồi, sao lại biến mất rồi? Tôi không hề nháy mắt một cái nào, sao lại biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa?”
Đồ Tể càng không ngừng lặp lại câu ‘Sao lại biến mất rồi?’ thì hình như tinh thần càng loanh quanh ở giới hạn sụp đổ.
Huyết Nương Tử lắc vai Đồ Tể có vẻ không hiểu hỏi: “Đồ Tể ông tỉnh lại đi, một cỗ thi thể mà thôi. Biến mất không thấy nữa thì thôi, không có gì lạ cả. Có phải đã chìm xuống đáy sông rồi không.”
Toàn thân Đồ Tể run lên, ánh mắt mờ mịt khôi phục một chút ánh sáng, nuốt nước bọt cái ực, có hơi nghĩ mà sợ nói: “Vừa nãy cái xác kia còn cười với tôi đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT