Huyết Nương Tử đưa mắt nhìn sang, cái cây khô kia có chu vi khoảng hai người ôm, vỏ cây màu nâu đậm, bên trên có một vòng tròn to cỡ nắm đấm.
Tiêu Trần nhíu mày, khống chế tử khí làm chậm tốc độ lướt tới của đại thụ dưới chân lại.
Lúc này, Đồ Tể dùng sức nuốt nước miếng cái ực, giọng hơi run rẩy hỏi: “Đại... đại nhân, có phải tôi hoa mắt không? Hình như tôi thấy cái cây khô kia động đậy.”
Huyết Nương Tử nhìn cái cây khô kia ở phía xa, lúc này sắc mặt đã thay đổi, bởi vì cô ta cũng phát hiện cái cây khô kia có động đậy mấy lần.
Tiêu Trần không tiếp lời, chỉ nhìn cái cây khô to lớn kia.
Cự ly càng ngày càng gần, hai người Đồ Tể và Huyết Nương Tử đều cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có từ trên cây khô kia, khiến bọn họ có cảm giác rất muốn trốn tránh.
Cái này kiểu như bản năng của sinh vật, giống như chuột gặp phải mèo, con sâu gặp phải chim vậy, khiến hai người bọn họ theo bản năng muốn trốn tránh cái cây khô kia.
Tiêu Trần híp mắt lại, trong lòng đúng là có tí tò mò, chỗ thế này làm sao có thể nuôi ra loại quái vật lớn kia chứ.
“Rốt cuộc thì là thứ gì quái gì vậy.” Thực lực của Đồ Tể kém nhất trong ba người, cảm giác áp bách mà cái cây khô kia mang lại cho lão ta là mãnh liệt nhất.
Đồ Tể phóng khí tức của mình ra ngoài, thế nhưng thật sự không cảm nhận được rốt cuộc thì cái cây khô kia có dị thường gì, nó hình như chỉ là một vật chết.
Huyết Nương Tử cũng thử cảm thụ khí tức của cây khô, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Đột nhiên sắc mặt của Huyết Nương Tử trở nên trắng bệch, cả người run lên, giống như đã nhớ ra điều gì đó.
Đồ Tể cố nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi: “Nương Tử, có phải cô đã nghĩ tới thứ gì không?”
Huyết Nương Tử cố gắng khiến dòng suy nghĩ của mình bình phục lại: “Không cảm giác được khí tức, chỉ có hai khả năng, một là cái kia cây khô chỉ là một thân cây khô bình thường, thứ hai... hai là...”
Huyết Nương Tử đang do dự trong lòng có nên nói ra không.
“Cô nói đi chứ, cô muốn tôi gấp chết hả?” Đồ Tể nắm tóc, xem ra đã đến gần giới hạn chuẩn bị sụp đổ.
“Thứ hai chính là cây khô kia có thể là một loại động vật máu lạnh, không dễ bị phát hiện.”
“Động vật máu lạnh?” Cả người Đồ Tể run lên, trong nháy mắt đã hiểu Huyết Nương Tử đang ám chỉ cái gì.
Đồ Tể nhìn phần đầu và đuôi của cây khô đều giấu trong bụi cây rậm rạp hai bên bờ. Tuy con sông này rất nhỏ, nhưng nó cũng là sông, chứ không phải mương rãnh, độ rộng của mặt sông cũng phải gần hai mươi mét.
Nếu đúng như suy nghĩ trong lòng, vậy thì con vật trước mắt phải là loại quái vật lớn đến mức nào chứ? Trong nháy mắt, lòng Đồ Tể vô cùng rét lạnh, hô lớn: “Đại nhân đại nhân, mau dừng lại, đây không phải là cây khô, nó là...”
Ngay khi Đồ Tể muốn gào lên chữ cuối cùng, cái cây khô kia đột nhiên động đậy dữ dội.
Cảnh tượng khiến người ta thấy rợn hết cả tóc gáy đang diễn ra. Đồ Tể và Huyết Nương Tử tự nhiên cảm thấy bầu trời tối sầm lại, hai người theo bản năng nhìn lên không trung.
Một đoạn cây khô đập thẳng về phía đỉnh đầu, dưới ánh mặt trời, đoạn cây khô kia lóe lên ánh sáng chói mắt.
Mặc dù đoạn cây khô đập xuống giữa đầu này không thô như đoạn vắt ngang trên mặt sông, thế nhưng cũng không nhỏ hơn là mấy.
Tiếng xé gió gào thét mang theo uy thế không gì sánh được, nếu thật sự bị đập trúng có khi sẽ bị nện thành bánh thịt ngay tại chỗ.
Đồ Tể và Huyết Nương Tử vội vàng vận chuyển khí tức trong cơ thể, thế nhưng sự áp chế không rõ ở nơi này khiến khí tức trong cơ thể của bọn họ không thể trơn tru như bình thường.
Xu thế phòng ngự của hai người đều hiện ra ít sơ hở, nhìn cây khô uy mãnh vô cùng kia, rốt cuộc trong lòng cũng hoàn toàn nguội lạnh.
Lúc này, tử khí nồng đậm từ trên người Tiêu Trần bắn ra với vận tốc cực nhanh. Tử khí giống như một cái vỏ trứng, bao bọc mọi người vào bên trong.
“Rầm!”
Tiếng động lớn như sấm sét từ trên chính tầng mây bổ xuống, vang lên ở chỗ này. Khi cái cây khô kia tiếp xúc tử khí của Tiêu Trần thì đã bị tử khí tầng tầng lớp lớp này đánh văng ra ngoài.
Lực tác động mạnh mẽ khiến mặt sông dưới chân Tiêu Trần quay cuồng, giống như giao long vào biển, dấy lên cơn sóng ngất trời.
Có lẽ là do lực tác động quá mạnh.
Trong thoáng chốc, dường như hai người Đồ Tể Huyết Nương Tử đã nhìn thấy cả lớp bùn dưới đáy sông.
Càng làm cho hai người trợn mắt hốc mồm là, cùng với tiếng vang thật lớn này, một thân hình khổng lồ che khuất cả bầu trời từ trong bụi cây bắn ra ngoài.
Thân hình khổng lồ kia bị tử khí của Tiêu Trần đánh văng khỏi lùm cây, cả người bay lên không trung.
Đó là một con cự mãng thô như gốc cây già, dài đến mấy chục mét.
Thân thể nâu đậm của cự mãng rực rỡ dưới ánh mặt trời, uy áp khổng lồ vờn quanh người nó. Cái miệng rộng toàn là răng nhọn phối với khoang miệng đỏ tươi, khiến cự mãng giống như là tuyệt thế hung thú trong truyền thuyết, khiến người ta sợ sắp nứt cả tim gan.
“Con mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ quái gì vậy?” Đồ Tể sợ đến khuỵu gối xuống.
Mãng xà lớn thế này, đừng nói là gặp, có khi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua nữa.
“Ầm.”
Lại là một tiếng vang thật lớn, cự mãng từ không trung hạ xuống.
Thân thể cự mãng điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, bụi cây và cây nhỏ quanh nó thoáng cái đã bị san bằng.
Gần như là chỉ nháy mắt, cự mãng đã điều chỉnh xong tư thế, toàn bộ thân hình quấn lại, cái đầu lớn ngóc lên thật cao, làm ra tư thế công kích.
Tiêu Trần híp mắt, hứng thú nhìn con cự mãng.
Thật ra loại cự mãng này ở trong mắt Tiêu Trần chẳng qua cũng chỉ là con rắn hơi béo một tí mà thôi. So với đám quái vật hở tí là xé trời bổ đất ở Hạo Nhiên đại thế giới thì con cự mãng trước mắt chỉ là lính lác mà thôi.
Thế nhưng với lượng linh khí ở trên địa cầu mà nói, xuất hiện vật khổng lồ như vậy thì đúng là cực kỳ bất hợp lý.
Điều Tiêu Trần cảm giác hứng thú là trạng thái của con cự mãng này có hơi kỳ quái.
Tiêu Trần không hề cảm nhận được tí xíu hơi thở sinh mệnh ở trên người nó. Cảm ứng với khí tức sinh mệnh của Tiêu Trần không phải là trình mà hai con gà mờ như Đồ Tể và Huyết Nương Tử có thể so sánh được. ( truyện trên app t.y.t )
Xuất hiện tình huống thế này, chỉ có một khả năng, bản thân cự mãng chính là vật chết.
Tử khí dưới chân Tiêu Trần bắt đầu cuộn trào, nâng cơ thể của hắn bay lên không trung.
“Đại nhân, đại nhân, ngài muốn đi đâu đấy? Đừng bỏ tôi lại, tôi là người hầu trung thành nhất của ngài mà!” Thấy hình như Tiêu Trần muốn rời khỏi mặt sông, Đồ Tể lập tức luống cuống.
“Còn ầm ĩ nữa thì tôi xé nát miệng ông luôn.” Tiêu Trần không nhịn được mà thả lại một câu rồi tiếp tục bay lên không trung.
Tiêu Trần bay lên vị trí cao hơn đầu cự mãng một chút, hơi cúi xuống nhìn nó.
Trong đôi mắt màu vàng đất không chút tình cảm nào của cự mãng, đồng tử đen nhánh dựng thẳng chợt co rụt lại, nửa người trên đang nâng lên lại hơi lùi về sau, giống như đang sợ hãi.
“Cái con to xác ngu ngốc này, mi ăn chất kích thích lớn lên hả?” Tiêu Trần nhìn thân thể cao lớn của cự mãng, thật sự có hơi nghĩ không thông, con hàng này làm sao mà bự được đến vậy.
Tiêu Trần vươn tay về phía trước, điểm nhẹ. Một sợi hắc khí nhắm thẳng về phía cự mãng.
Nhìn thấy tia tử khí này, trong ánh mắt không chút cảm tình nào của cự mãng thế mà lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Cự mãng xoay người bỏ chạy, nhưng vừa xoay thì tia hắc khí kia đã bắn vào trong người nó.
“Con to xác ngu ngốc này, đừng có mà chạy, bổn Đế chứ có phải ma quỷ gì đâu.”
Tiêu Trần cảm nhận được tin tức tử khí truyền về, khóe miệng nhếch lên.
“Đúng là vật nhỏ thú vị.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT