Tiêu Trần chính là lão rùa đen sống vạn năm, có chuyện chó má xúi quẩy gì chưa từng thấy đâu. Chuyện anh em tương tàn trong nhà xác kia còn chẳng xem như món khai vị.
Lúc này, chỗ cầu thang vang lên tiếng chân chạy, sau đó là giọng nữ thanh thoát cất lên.
"Chị Tư Nhu, sao đoạn đường này không thấy đám quái vật kia nhỉ? Chúng đâu cả rồi?"
"Sao chị biết được. Không tìm được cửa bệnh viện, chúng ta lên sân thượng trước đi."
"Ông nội, ông không sao chứ."
Tiếng nói ngày càng gần, ba bóng người dần xuất hiện tại sân thượng.
Lạc Tư Nhu đi lên đầu tiên, cảm nhận được bầu trời âm u, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ như máu kia chiếm hết toàn bộ tầm mắt.
Bàn tay màu đỏ máu cứ như vừa được vớt khỏi ao máu vậy, mùi máu tanh ngất trời.
Chất lỏng đỏ tươi không ngừng trượt từ kẽ ngón tay xuống, bầu trời tựa như đổ mưa máu.
Thấy hình ảnh tựa như tận thế trước mặt, hai chân Lạc Tư Nhu mềm nhũn, suýt thì tê liệt ngã xuống đất.
May là Tiếu Tiểu Tuyết theo sau lưng Lạc Tư Nhu thấy vậy vội vàng đỡ cô ta một phen.
Lúc này Tiếu đại sư cũng đã lên tới sân thượng, vừa thấy huyết thủ trên bầu trời cũng không nhịn được run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thật sự có Ma thần giáng xuống?"
Tiếu Tiểu Tuyết không chống đỡ được, bị dọa trực tiếp bủn rủn ngồi bệt xuống đất.
Áp lực vô biên tràn từ Huyết Thủ ra ngoài, tựa hồ muốn áp sập cả bệnh viện vậy.
"Mau, lui về bệnh viện."
Lạc Tư Nhu đã khôi phục tinh thần khỏi sự sợ hãi, kéo Tiếu Tiểu Tuyết muốn lui về phía bệnh viện.
Lạc Tư Nhu kéo mấy cái, lại phát hiện Tiếu Tiểu Tuyết không có phản ứng.
Lạc Tư Nhu nhìn Tiếu Tiểu Tuyết, thấy ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn chằm chằm bên cạnh thì vội theo ánh mắt nhìn sang.
Một bóng người ngồi trên lan can ban công, bóng lưng thoạt trông hơi gầy còm. Bầu trời âm u rất thấp, khiến bóng hình gầy yếu kia lay động như thuyền nhỏ giữa dòng lũ.
Gió lớn nổi lên càng khiến người kia tiêu điều và cô độc vô cùng, cả đất trời rơi vào yên tĩnh quái dị.
Lạc Tư Nhu nhìn đến ngây dại. Đúng lúc này, một giọng nói không quá hài lòng phá vỡ yên tĩnh.
"Tiêu đại sư."
Tiếu đại sư vừa thấy bóng người này thì kích động kêu lên.
Tiêu Trần hơi nghiêng đầu, nở nụ cười bình thản. Nhìn ý cười nhàn nhã của anh, tâm tình đè nén sợ hãi của Lạc Tư Nhu cũng chợt an tĩnh lại.
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn Tiêu Trần, trái tim bắt đầu nảy lên thình thịch. Khoảnh khắc hoảng hốt bất lực nhất lại thấy được nụ cười như vậy khiến lòng cô gái không an bình chút nào.
"Ai da, mấy vị mạng lớn thật đấy. Chưa chết cơ à?"
Tiếu Tiểu Tuyết và Lạc Tư Nhu suýt phun ra một búng máu. Hàng này khẳng định chính là sát thủ bầu không khí.
Tiếu đại sư bước vài bước tới bên người Tiêu Trần, hơi hốt hoảng hỏi: "Tiêu đại sư, thứ trên trời là gì vậy?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Sao tôi biết được."
Lần này Tiêu Trần cũng không nói đùa, anh thật sự không biết thứ trên bầu trời là đồ chơi gì.
Đương nhiên, bằng ánh mắt của Tiêu Trần, lại kết hợp với đồ hình trận pháp phát hiện ra trên cột sảnh tiếp khách của bệnh viện là có thể suy đoán ra một chút.
Tiêu Trần ngẫm nghĩ: "Nói thế nào đây, đại khái là một dạng trận pháp triệu hoán, nhưng trận pháp không hoàn chỉnh, chỉ có thể gọi tới một bàn tay thôi."
Tiếu đại sư vỗ ngực: "May là không hoàn chỉnh, một cái tay cũng đã kinh khủng như vậy rồi, gọi ra hoàn chỉnh thì cả Minh Hải cũng gặp họa mất."
Tiêu Trần nhún vai: "Ta thấy trận pháp không hoàn chỉnh nên thuận tay bổ sung cho kẻ ngu kia rồi."
"Khụ khụ, khụ khụ." Tiếu đại sư nghe vậy suýt bị sắc nước bọt từ trần.
"Tiêu đại sư, vậy giờ nên làm sao đây?" Tiếu đại sư che gương mặt đỏ bừng của mình, lại không dám chỉ trích Tiêu Trần, chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Tiêu Trần không để ý ông cụ hoảng hốt, tà tứ lườm ông cụ một cái, không nhịn được thốt lên: "Liên quan rắm gì đến nhà ông."
"Khụ khụ."
Lúc này, trên bầu trời lại bất ngờ phát sinh tình huống, mây sấm đỏ tươi chợt nở rộng, tốc độ bành trướng nhanh khủng khiếp.
Chỉ chớp mắt vài cái, mây sấm đã to gấp đôi.
Mà đám mây đỏ này còn không có dấu hiệu dừng lại, cấp tốc khuếch tán bốn phía.
Bàn tay máu lộ ra hoàn toàn, sau đó một cánh tay cũng thuận mây đỏ ngoi ra.
Vô số hoa văn quỷ dị phiền phức xuất hiện trên cánh tay kia.
Lúc này, người dân toàn Thành phố Minh Hải cũng đã thấy cảnh tượng tựa tận thế này.
Phố lớn hẻm nhỏ chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.
Có người đã bắt đầu chạy hướng ngoại thành, có người gan lớn còn bắt đầu tụ tập về phía lôi vân.
Lúc này, gần núi Phượng Hoàng, một ông lão ngẩng đầu nhìn dị tượng trên bầu trời, ánh mắt hơi nheo lại.
"Huyết Sát Minh, lần này các người gây chuyện lớn rồi." Ông cụ trầm mặt, điểm mũi chân lao về phía lôi vân.
Sân thượng building Đế Vương Thành phố Minh Hải, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đỏ lăng lăng nhìn Huyết Vân đỏ tươi trên bầu trời xuất thần.
"Chẳng lẽ đây chính là Huyết Tu La, hình thái cuối cùng của Huyết Vân đại trận mà sư phụ nhắc tới."
"Nhưng sư phụ cũng nói hình thái cuối của Huyết Vân đại trận đã thất lạc thật lâu trước kia rồi." ( truyện trên app T•Y•T )
Cô gái xinh đẹp lắc đầu, xóa bỏ ý tưởng của mình. Nhìn Huyết Vân đang không ngừng mở rộng, cô lập tức nhảy khỏi đỉnh cao ốc.
Giờ khắc này, lại có mấy bóng người lao nhanh về phía Huyết Vân bên này.
Tại một phòng chứa hàng Thành phố Minh Hải.
Một người đàn ông cả người phủ sương bất chợt xuất hiện bên người Tần Chí Đan.
Tần Chí Đan đang suy nghĩ làm cách nào giết chết Tiêu Trần thì bị dọa hết hồn.
Chờ thấy rõ người tới, Tần Chí Đan cung kính khom người với đối phương: "Chú Sương, sao chú tới đây?"
Người đàn ông được gọi là chú Sương hoàn toàn không đếm xỉa gì tới động tác cung kính của Tần Chí Đan, chỉ lạnh lùng nói: "Phụng lệnh cậu Cả tới mang cậu Hai về nhà."
Tần Chí Đan nghe vậy thì sững sờ, thoạt trông không tình nguyện trở về chút nào.
"Không phải từ đầu anh đã cho phép cháu học cho xong lớp mười một ở đây rồi à?"
Chú Sương bắt tay Tần Chí Đan lại, không nói không rằng lôi thẳng ra ngoài cửa: "Tu La Nhãn thức tỉnh trước thời hạn, Thành phố Minh Hải đã thành trung tâm vòng xoáy, người nhà họ Tần không thể lưu lại đây nữa, bằng không sẽ khiến người cố ý hiểu lầm."
Tần Chí Đan gắng sức cựa khỏi bàn tay đang khống chế mình, nhưng bàn tay đối phương chắc như còng tay vậy, mặc cho anh ta giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích mảy may.
"Phương Linh ở đây, cháu không về đâu." Tần Chí Đan như một đứa trẻ con ngỗ nghịch.
"Cậu Cả đã tận sức giao thiệp với gia tộc Hoàng Phủ, sẽ có người đón Hoàng Phủ Phương Linh trở về."
Nghe lời này, rốt cuộc Tần Chí Đan không giãy dụa nữa, đàng hoàng theo sau lưng ông ta.
Hoàng Phủ Phương Linh đang dùng cơm thì thấy một bà lão bước tới bên cạnh.
Vẻ mặt bà cụ hiền hòa, cưng chiều nhìn Hoàng Phủ Phương Linh ăn cơm, thoáng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bà Hai, sao bà tới đây?" Hoàng Phủ Phương Linh vừa kinh ngạc lại vui mừng thốt lên.
Bà lão trìu mến sờ đầu cô: "Gia chủ để bà tới đón cháu. Thành phố Minh Hải sắp loạn rồi, cháu ở lại đây sẽ khiến vài người không thoải mái."
Hoàng Phủ Phương Linh nhìn thức ăn trên bàn, trầm mặc thật lâu mới hỏi: "Bà Hai, bà nói vận mệnh có thể thay đổi không?"
Bà lão biết Hoàng Phủ Phương Linh muốn nói cái gì, chẳng qua là việc liên hôn giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Tần liên quan đến tương lai gia tộc, không ai dám quấy rối chuyện này.
Bà cụ thở dài: "Thân bất do kỷ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT