"Vậy con có biết thầy vì Huyết Vân đại trận này mà phải chuẩn bị tận ba năm, dẫm khắp xó xỉnh Hoa Hạ này mới tìm được khoảng bốn trăm kẻ bát tự cực âm."
Người đàn ông quấn băng lạnh nhạt nói.
Việt nghe nói như vậy, chỉ cảm thấy không dám tin tưởng lỗ tai chính mình.
Người mang bát tự cực âm vốn thưa thớt vô cùng, đừng nói bốn trăm người, ngày cả một trăm người cũng khó mà tìm ra. Đây cũng là trở ngại lớn nhất của Huyết Vân đại trận.
"Chẳng lẽ sư phụ…"
"Không sai! Từ khi bắt đầu tới lúc hoàn thành Huyết Vân đại trận, thầy chưa từng giết lấy một ai, chẳng qua là rút chút máu trên người bọn họ mà thôi."
Việt nghe thế, gương mặt vốn hồng hào trở nên tái nhợt, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại sáng ngời.
"Mặc kệ sư phụ đối xử với con thế nào, thầy đều là người con tôn kính nhất, người con thích nhất. Chỉ là Hỷ Tang Quỷ đã trốn khỏi Huyết Vân đại trận, vẫn phải làm phiền sư phụ."
Dứt lời, Việt nhắm đôi mắt lại vĩnh viễn.
Người đàn ông quấn băng đau khổ nhắm nghiền hai mắt, hai giọt nước mắt đục ngầu chảy dọc gò má.
"Thầy có lỗi với con, không thể dạy dỗ con cho tốt. Nếu thật có kiếp sau, thầy sẽ dạy con làm người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc."
Lúc này, một bóng người màu đen xuất hiện trước cửa nhà xác.
"Người cũng đã giết, cần gì làm bộ làm tịch nữa."
Người đàn ông quấn băng mở mắt ra, nhìn người ngoài cửa, ánh mắt ưu tư ngổn ngang.
"Dạ Nha, cậu vẫn không đủ tàn nhẫn như trước." Người đàn ông quấn băng bất chợt nhớ lại những lời này.
"Trước kia? Ông muốn nói bao lâu trước kia?" Dạ Nha chậm rãi rút đoản đao sau eo ra.
Thân đao màu đen đầy cổ kính, không có bất kỳ hoa văn gì.
Nhìn thanh đao này, trong mắt người đàn ông quấn băng hiện lên hoài niệm.
"Trảm Hoàng, trước kia cậu cũng thường xuyên chơi thứ này với tôi."
Gương mặt tái nhợt của Dạ Nha nghe được những lời này thì chợt đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt.
"Ông là ai, vì sao biết tên thanh đoản đao này."
Người đàn ông quấn băng không tiếp lời, tự mình lẩm bẩm: "Năm tôi hai mươi tuổi, gặp được cô gái mình yêu nhất, cô ấy nói muốn cùng tôi chung sống cả đời. Kết quả lại phản bội tôi, quay đầu nhào vào lòng em trai tôi."
"Tôi quá yêu cô ấy, thậm chí sẵn sàng mổ bụng moi tim ra cho cô ấy xem. Chỉ là cô ấy cũng không chịu hồi tâm chuyển ý, tôi tức giận đến mụ đầu, đánh em trai bị thương."
"Em trai tôi là cục cưng trong nhà, mặc kệ là ở phương diện nào cũng đều hơn tôi quá nhiều. Gia tộc lẽ ra nên được giao vào tay em ấy."
"Cha phạt tôi diện bích tư quá, cô ấy đến thăm tôi, mang theo một chai rượu. Rõ ràng biết rượu có độc mà tôi vẫn cam tâm tình nguyện uống, chỉ vì ly rượu đó là do cô ấy đích thân rót."
"Tôi chết, nhưng lại sống. Cô ấy độc chết tôi, cũng cứu sống tôi. Cô ấy nói tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của em trai tôi. Nhưng cô ấy yêu tôi thật lòng."
"Tôi vui mừng vô cùng, thậm chí còn biết ơn em trai mình. Tôi muốn dẫn cô ấy đi, nhưng em trai tôi không đồng ý. Em trai tôi giết cô ấy, cũng muốn giết tôi."
"Tôi lại may mắn sống sót, tôi muốn báo thù, tôi hận em trai mình."
"Đủ rồi." Dạ Nha nghe đến đây cũng không nhịn được nữa, run rẩy cắt ngang lời người đàn ông quấn băng.
"Mày rốt cuộc là ai, vì sao ở đây giả thần giả quỷ?"
Người đàn ông quấn băng cười khàn ra tiếng, giơ tay phải lên, móng tay đen nhánh rạch thẳng lên băng vải trên mặt mình.
Nhìn gương mặt kia, Dạ Nha sửng sốt rất lâu, chợt lã chã rơi lệ.
Tuy gương mặt này gầy nhom chỉ còn da bọc xương, nhưng Dạ Nha vĩnh viễn không quên được gương mặt này.
"Em trai, dạo này khỏe chứ?" Người đàn ông quấn băng mỉm cười hỏi.
Dạ Nha siết chặt đoản đao trong tay, khớp ngón tay hằn lên trắng bệch.
"Anh còn sống, anh còn sống… Nếu anh còn sống thì sao lại về? Anh trở về làm gì?" Dạ Nha điên cuồng gầm lên với người đàn ông quấn băng.
Người đàn ông quấn băng cười nói: "Đương nhiên là trở về để báo thù, vì vợ của anh."
"Cô ta lừa anh, từ đầu đến cuối cô ta chưa từng nói ra một câu thật lòng nào, tất cả mọi chuyện đều là em bố trí, bây giờ cô ta đang sống rất tốt ở nước ngoài."
"Những chuyện này anh đều biết." Người đàn ông quấn băng không chút biểu cảm.
Dạ Nha giật mình, sau đó cắm đao lại sau eo: "Về nhà cùng em đi, ba chắc sẽ vui lắm."
Người đàn ông quấn băng cười khẽ, chỉ lên phía trên: "Không thể về được."
Dạ Nha hiểu ý của người đàn ông quấn băng, Huyết Vân đại trận bên trên đang đang điên cuồng khởi động, nếu không tìm được tâm trận, chỉ e phạm vi mấy cây số quanh nơi này đều biến thành tử địa.
"Mau giao tâm trận ra đây, dừng Huyết Vân đại trận lại." Dạ Nha lạnh mặt nói, thời khắc này Dạ Nha chính là ‘Diêm Vương mặt trắng’ người gặp người sợ kia.
"Đánh thắng anh thì anh sẽ nói cho em." Người đàn ông quấn băng khiêu khích.
Dạ Nha cúi đầu, cũng không rút đao.
"Em vẫn mềm lòng như thế. Nếu ban đầu em nhẫn tâm một chút, trực tiếp giết chết anh thì chuyện ngày hôm nay đã không phát sinh rồi."
Ánh đao lóe lên, một dải sáng đen nhánh mang theo khí thế không gì sánh kịp lao thẳng tới ngực người đàn ông quấn băng. ( truyện trên app T Y T )
"Đã là Kim Cương cảnh rồi à? Em vẫn ưu tú như vậy!"
Người đàn ông quấn băng hoàn toàn không có ý né tránh, mỉm cười nhìn em trai mình.
Dạ Nha đã không kịp thu tay lại, điên cuồng hét lớn: "Mau tránh ra, mau tránh ra!"
Đao khí cuồng bạo màu đen thẳng tắp bổ vào ngực người đàn ông quấn băng, đao khí nhập thể mà qua.
Sinh cơ của người đàn ông quấn băng đoạn tuyệt.
Dạ Nha ngơ ngác nhìn anh trai, lẩm bẩm nói: "Sao anh không đánh trả? Sao anh không né tránh."
‘Rầm!’
Cơ thể cao gầy của người đàn ông quấn băng ầm ầm đổ xuống.
"Anh tưởng rằng mình hận em, nhưng nhìn thấy em là anh nhận ra mình sai rồi. Kẻ anh hận là chính mình. Anh hận bản thân yếu đuối vô dụng."
Mặt người đàn ông quấn băng đỏ bừng đầy bệnh trạng, Dạ Nha biết trạng thái này gọi là ‘Hồi quang phản chiếu’.
"Từ nhỏ em đã quá mềm lòng, như vậy sớm muộn sẽ làm hại em."
Dạ Nha không nói nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn người ngã xuống đất.
"Thật mệt, sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ rất mệt mỏi, cảm ơn."
Nói đến đây, gương mặt người đàn ông quấn băng đã hiện lên màu xám tro tàn.
"Không cần lo về Huyết Vân đại trận, anh khắc trận không hoàn chỉnh, bản thân nó sẽ tự động tiêu tán. Còn có một việc nữa. Có một con Hỷ Tang Quỷ thành hình chạy ra ngoài, làm phiền em, anh thật vô dụng."
Dứt lời, người đàn ông quấn băng cố gắng di động cơ thể về hướng Việt, lẳng lặng nằm xuống bên người Việt.
"Nếu thật có kiếp sau, hy vọng em còn là học trò của tôi, tôi sẽ dạy dỗ em thật tốt."
Người đàn ông quấn băng an tường nhắm hai mắt lại.
Dạ Nha lẳng lặng ngồi xếp bằng trước thi thể người đàn ông quấn băng, nói rất nhiều lời, nói từ khi hai người còn nhỏ đến hiện tại.
"Mềm lòng là di truyền nhà họ Hoàng chúng ta mà!"
Một con sâu lớn chừng ngón tay ở cách đó không xa chứng kiến toàn bộ, sau đó con sâu đen dần hóa thành một lớp sương dày đặc, tiêu tán khỏi nhà xác.
Trên sân thượng, Tiêu Trần chống cằm, vẻ mặt nhàm chán.
Toàn bộ Hành Thi sau lưng đã biến mất, dưới lầu là đống thi thể vỡ tan tành rậm rạp chằng chịt chất đầy đất.
"Bầu không khí quý giới thật loạn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT