Ông lão có chút ngạc nhiên, chuyện giết người đúng thật là ông từng làm không ít, thậm chí có những người bị giết ông đã chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ như thế nào nữa rồi.
Lúc giết người ông cũng chẳng có cảm giác gì cả, chỉ giống như giết một con kiến mà thôi.
Tiêu Trần nhún nhún vai: "Xem ông như vậy tôi giúp ông cảm thụ một chút.”
Nói xong tay phải Tiêu Trần vươn về phía trước, tóm lấy cánh tay phải của ông lão, dùng sức bẻ một cái.
“A.”
Tiếng hét thảm kinh thiên động địa của ông lão vang lên trong ngõ nhỏ, cả cánh tay phải của ông đã bị Tiêu Trần giật đứt ra, máu tươi tuôn ra xối xả như mưa.
Ông lão hung hăng bịt miệng vết thương lại, nhưng máu tươi vẫn ào ào tuôn ra.
Dần dần ông lão cảm thấy cơ thể có chút lạnh, mắt bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cơ thể nặng nề dị thường, trước nay chưa bao giờ từng tiếp cận với hơi thở của cái chết gần đến như thế.
Giây phút này ông phảng phất như nhìn thấy bản thân mình hồi trẻ, từng bức tranh lóe lên trước mắt như đèn kéo quân vậy.
Rất nhiều những điều tốt đẹp trong cuộc đời đột nhiên xuất hiện trong đầu, bản thân cả đời cống hiến cho Tần gia, lão gia chủ không gì là không thể làm được kia, bá nghiệp của thiếu gia chủ mình không thể nhìn thấy sao?
Giờ phút này ngay cả người vợ suốt ngày lải nhải, đứa con đáng thất vọng lúc này cũng đều trở nên đẹp đẽ một cách lạ thường.
Bước chân của cái chết càng ngày càng tới gần, ông lão đột nhiên muốn trở về nhà, trở về nhà nhìn xem, cho dù chỉ là liếc mắt một cái thôi cũng là tốt rồi.
Tiêu Trần vươn tay ra điểm một cái, một tia hắc khí từ đầu ngón tay bắn ra, trong nháy mắt ông lão đã ngừng chảy máu.
Nhìn vết thương đã không còn chảy máu nữa, trong lòng ông lão đột nhiên thấy nhẹ nhõm đi một chút, cả người nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Còn sống dường như quả thực rất tốt.”
Tiêu Trần cười cười nói: “Đại đa số người đều không có chút cảm kích nào đối với việc được sống, còn ông bây giờ thì sao?”
Ông lão thở ra một hơi dài, cả người tinh thần thả lỏng: "Tôi đã hiểu.”
“Ông hiểu cái rắm.” Tiêu Trần nhịn không được mắng thầm trong lòng.
“Con người chỉ tới lúc cận kề cái chết, mới thực sự hiểu được giá trị nhân sinh.” Tiêu Trần lẩm bẩm như một linh hồn.
Nghe lời nói của Tiêu Trần, ánh mắt ông lão dần dần sáng lên, chân khí đã gần cạn kiệt trong cơ thể đột nhiên di chuyển lên.
Toàn bộ chân khí đều hội tụ trong đan điền, đang xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng được.
“Con mẹ nó, thế mà cũng được à?” Tiêu Trần phát hiện đột nhiên ông lão lại đột phá rồi.
Tiêu Trần cười hắc hắc, cũng không ngăn cản ông lão.
Dần dần lớp da khô héo của ông lão bắt đầu hồi phục đầy đặn lên, lớp da như vỏ cây cổ thụ lại dần trở nên mịn màng, mái tóc hoa râm cũng biến thành tóc đen nhánh, nếp nhăn bắt đầu giãn ra, cả người dường như trẻ lại đến hai mươi tuổi.
Rất lâu sau ông lão liền mở to mắt, kim quang lóe lên.
Ông lão vừa nãy còn hấp hối lúc này lại giống như được tái sinh vậy, cả người từ trong ra ngoài xảy ra biến hóa kinh người. ( truyện trên app T•Y•T )
Ông lão cung kính cúi đầu thật sâu với Tiêu Trần: “Thụ giáo.”
Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng, xua tay: “Được rồi, nếu như đã cảm nhận được sự quan trọng của sinh mệnh, vậy thì sau này ông khẳng định sẽ biết coi trọng sinh mệnh, ông có thể đi rồi.”
Ông lão lại cung kính cúi đầu lần nữa, giây phút này ông lão là thật lòng thật dạ cảm tạ Tiêu Trần, đến độ tuổi này của lão chuyện đột phá cảnh giới kì thực là vô cùng khó khăn, hôm nay đột phá không những thực lực tăng lên trên diện rộng mà tuổi thọ cũng tăng thêm không ít.
“Như vậy thì có thể được nhìn thấy cảnh thiếu gia chủ đạt tới đỉnh cao rồi.” Ông lão cảm thán, lại một lần nữa cảm tạ Tiêu Trần.
“Còn về ân nhân tôi nghĩ cậu hai có thể có chút hiểu nhầm, chuyện hôm nay tôi sẽ bẩm báo lại với gia chủ, mời gia chủ định đoạt.”
Ông lão nói xong liền quay người rời đi.
Tiêu Trần lúc này lại nở một nụ cười âm tà, nhìn thấy nụ cười này ba con quỷ đứng bên cạnh cậu chợt run lên một cái.
“Bốp.”
Tiêu Trần búng tay một cái, âm thanh tiếng búng tay vang lên trong con ngõ nhỏ chói tai dị thường.
Ông lão xoay người có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Trần, nhưng mà tiếp sau đó, cả cơ thể ông lão đột nhiên run lên.
Một đạo hắc khí không ngừng tràn ra từ ngũ quan của ông lão, thân thể của ông lão khô quắt đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài nhịp thở đã trở thành một cái xác khô.
“Ma quỷ này.” Đó là câu nói cuối cùng của ông lão trước khi chết.
Tiêu Trần thở ra một hơi: "Đúng thật là phiền phức, đối mặt với cái chết nên được sống và có thể sống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Tiêu Trần đi tới trước cỗ thi thể khô quắt, vươn ngón tay trỏ ra điểm vào trên trán ông lão, khởi động Sưu hồn thuật.
Thực ra Tiêu Trần làm ra nhiều thứ như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân, vốn dĩ ban đầu Tiêu Trần đã muốn dùng Sưu hồn thuật, nhưng Tiêu Trần lại phát hiện trên linh hồn của ông lão có ấn ký.
Tiêu Trần thử đụng vào mấy lần, nhưng những ấn ký kỳ quái kia lại kịch liệt phản ứng lại, điều này khiến Tiêu Trần nghĩ tới một thuật pháp.
“Bạo linh ấn.”
Loại thuật pháp này là chuyên dùng để nhằm vào Sưu hồn thuật, chỉ cần người thi triển thuật pháp vừa thi triển Sưu hồn thuật thì Bạo linh ấn này sẽ phát động, hủy diệt thần hồn của cả người, khiến Sưu hồn thuật không có hồn mà sưu.
Nếu như thực lực chỉ cần hồi phục được một phần trăm thôi thì Tiêu Trần cũng không phải phiền phức như vậy, trực tiếp xóa đi Bạo linh ấn là được.
Nhưng mà thực lực hiện tại không cả được bằng một cọng lông của trước đây, nên Tiêu Trần chỉ đành lãng phí thêm chút thời gian để giải quyết vấn đề này.
Bạo linh ấn có một điểm yếu, chính là chấn động thần hồn của bản thân sẽ không tự phát.
Hơn nữa lúc tự chấn động thần hồn, Bạo linh ấn nếu như bị tự phát, uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Tiêu Trần hiện tại tu luyện Minh Đạo, nhận thức và mẫn cảm đối với linh hồn, là có thể nhân lúc uy lực của Bạo linh ấn giảm nhẹ đi mà sử dụng Sưu hồn thuật.
Tiêu Trần lợi dụng điểm yếu này, khiến cho thần hồn của ông lão kịch liệt chấn động trong thời khắc sinh tử, đương nhiên chuyện vui ngoài dự liệu chính là ông lão này lại có thể đột phá cảnh giới một cách kỳ diệu, điều này khiến tỷ lệ thành công Sưu hồn thuật của Tiêu Trần tăng lên rất nhiều.
Tiêu Trần đứng dậy nhìn lên bầu trời, ngẫm nghĩ về thu hoạch sưu hồn vừa rồi.
“Ha ha, Tần Chí Đan sao? Chẳng trách nhìn hắn không thuận mắt chút nào, không ngờ còn có được chuyện vui ngoài ý muốn, trên đời này vẫn còn xảy ra chuyện như vậy à? Có chút thú vị.”
Tiêu Trần lôi túm lưỡi, kéo ba con quỷ đi về hướng nhà mình.
Về đến nhà, Tiêu Trần trực tiếp móc “Tử ngọc” ra, bắt đầu kiệt tác của mình.
Hai giờ sau, Tiêu Trần có chút mỏi mệt nhìn ngọc bội có ba đạo hắc khí lượn lờ trên tay mình, kỳ quái cười hắc hắc một tiếng.
Tiếp theo, Tiêu Trần bóp nát ngọc bội, ba đạo hắc khí dần dần tiêu tán trong không khí.
Tiêu Trần thở dài một hơi, như vậy thì người thân trong nhà cho dù có gặp phải chuyện gì nguy hiểm cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Tiêu Trần nghĩ tới tin tức thu được từ ông lão, cảm thấy vẫn là nên nâng cao thực lực một chút, như vậy dù cho có gặp phải biến cố gì thì cũng không đến nỗi phải luống cuống tay chân.
Sau khi gia công “Tử ngọc” xong, cuối cùng hòn đá tảng đè nặng trong lòng Tiêu Trần cũng được dỡ xuống.
Tiêu Trần vẫy vẫy tay với ba con quỷ đang run lẩy bẩy trốn ở một góc, ý bảo bọn chúng lại đây.
Tiêu Trần đương nhiên không chỉ là bởi vì chơi đùa mà mang ba con quỷ này về nhà, mà là bởi có một tin tức rất quan trọng mà Tiêu Trần cần phải xác nhận.
Tiêu Trần cởi túm lưỡi ra, chỉ vào con quỷ nam nói: “Tao hỏi mày đáp.”
Con quỷ nam thu hồi lại đầu lưỡi, cả người được nhẹ nhõm hẳn đi, thấy Tiêu Trần sắp hỏi chuyện liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Tụi mày sau khi chết tại sao lại không đến Minh phủ báo danh?”
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Trần, con quỷ nam sững sờ một chút, sau đó cung cung kính kính nói với Tiêu Trần: “Bẩm báo đại tiên, không phải là chúng tôi không muốn đi, mà căn bản là không có cái Minh phủ mà đại tiên nói.”
Tiêu Trần ngẩn ra một chút: "Không có Minh phủ?”
“Minh bộ hẳn là chưởng quản tất cả tử giới chứ, hồn phách trên địa cầu vì sao lại không quy tụ về chỗ đó?”
Tiêu Trần suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi: “Vậy tụi mày không đến được Minh phủ, vậy nơi cuối cùng mà tụi mày tới là gì?”
Con quỷ nam nghe vậy có chút ảm đạm cúi thấp đầu: “Hồi bẩm đại tiên, đại đa số những hồn phách như chúng tôi theo thời gian trôi qua đều sẽ hóa thành tro bụi, chỉ có một bộ phận nhỏ bởi có chấp niệm cực kỳ mạnh mới có thể trở thành quỷ tu, ở lại thế giới này.”
Tiêu Trần vuốt vuốt cằm suy nghĩ.
Lúc còn nhỏ đã được nghe rất nhiều câu chuyện về địa phủ luân hồi chuyển thế, nhưng bây giờ từ lời của mấy con quỷ này nói có thể đoán được, những câu chuyện này đều là lừa gạt cả.
Tiêu Trần vốn dĩ còn ôm một chút hi vọng. hi vọng trên trái đất thực sự có địa phủ, có mười tám tầng địa ngục, có luân hồi chuyển thế.
Bởi vì lục đạo luân hồi là con đường tối thượng được vô số người theo đuổi, rất nhiều người đều hi vọng tạo ra lục đạo luân hồi, để sinh mệnh có kiếp trước, hiện tại và có cả kiếp sau, để cho sinh mệnh không ngừng được luân hổi.
Bây giờ xem ra trên trái đất này hẳn là không có sự tồn tại của lục đạo luân hồi, nhưng mà lại phát sinh ra một vấn đề khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT