Rất lâu sau đó một ông lão mặc quần áo từ thời Đường màu đỏ thẫm chậm rãi xuất hiện từ góc rẽ.

Bộ dạng ông lão rất gầy gò ốm yếu, máu thịt toàn thân dường như đều đã khô héo, chỉ còn lại một lớp da khô bọc lại xương cốt.

Từng mạch máu giống như những con giun đất nổi rõ dị thường trên lớp da khô nhăn nheo.

Vẻ mặt ông lão có chút âm trầm, quả óc chó cầm trong tay chơi mấy năm cũng bị bóp nát.

Vốn dĩ lão nhận được mệnh lệnh của cậu hai muốn lão giết một người, ông lão vốn định buổi tối sẽ ra tay, nhưng mà cậu hai hình như là không đợi được nữa lại cứ muốn bây giờ phải lập tức giết chết cậu thanh niên này, thân làm người hầu ở Tần gia cho nên lão cũng chẳng có tư cách mà cự tuyệt.

Ông lão không biết cậu thanh niên này đã làm cái gì mà lại khiến cậu hai trước nay vẫn luôn cẩn trọng giờ lại thất thố như thế.

Vốn định ở nơi ít người hoặc khi thiếu niên đó về tới nhà thì ra tay, ai ngờ cậu thiếu niên ấy căn bản là không ra bài theo lẽ thường.

Nghe giọng điệu thì sớm đã phát hiện ra mình theo dõi, vậy mà lại cố ý dụ mình tới đây.

Ông lão đi tới phía trước Tiêu Trần ba mét thì dừng lại, nhếch mép để lộ ra hàm răng giống như ngô già vậy.

Ông già có chút trêu tức nói: “Cậu thiếu niên, cậu muốn chết như thế nào?”

Tiêu Trần sững sờ một chút, ông già khoa trương như vậy, Tiêu Trần đúng là lần đầu tiên gặp.

Tiêu Trần ha ha cười nói: “Chết là một chuyện rất trang trọng, sao ông lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy được?”

Ông già cười cười: "Đương nhiên, chết là một chuyện rất trang trọng, nhưng mà cái trang trọng này là chỉ dành cho một số người, cậu chắc chắn không nằm trong số đó.”

Ông già nói xong cũng không phí lời thêm nữa, trực tiếp đấm về phía đầu Tiêu Trần một cái.

Tiêu Trần híp híp mắt lại, nội lực của ông già này không hề yếu như của Hoàng Phủ Phương Linh trước đó.

Khí của ông già này đã thành một dòng suối nhỏ, hơn nữa các khiếu huyệt trên người ông già này đều đã được đả thông.

“Chẳng lẽ đây chính là cao thủ tuyệt thế đã đả thông hai mạch nhâm, đốc trong truyền thuyết sao, nhưng mà nhìn không giống!” Tiêu Trần không nhịn được nói thầm trong bụng.

Lúc Tiêu Trần còn đang suy nghĩ thì nắm đấm của ông già đã ở ngay trước mắt.

“Ta có thiết đầu công!”

Tiêu Trần hớn hở đưa đầu mình hướng về phía nắm đấm của ông già.

Kim quang trong mắt ông già tăng vọt lên, nắm đấm mang theo khí lưu mãnh liệt thẳng tắp nện vào đầu Tiêu Trần.

Giây tiếp theo ông già liền nghe các khớp xương ngón tay mình kêu lên răng rắc hai lần, sau đó là cơn đau thấu đến tận tim.

Ông già sắc mặt xanh ngoét lui lại phía sau mấy bước, nhìn nhìn thiếu niên quỷ dị kỳ quái.

“Dùng đầu chọi với nắm đấm của mình, thế mà lại không xảy ra chuyện gì.”

Sắc mặt xanh ngoét của ông già càng thêm khó coi. Biết hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi.

Tiêu Trần sờ sờ đầu mình, lắc đầu thở dài nói: “Thủ đoạn công kích giống y như con nhỏ Hoàng Phủ Phương Linh kia, lượng đổi mà chất không đổi.”

Hai mắt ông già lóe lên, bày ra một thế quyền, khí thế giống như sóng biển cuồn cuộn xô bờ vậy.

Tiêu Trần tiêu sái lắc đầu, châm chọc nói: “Ông già ông đã thấy chân trái giẫm lên chân phải xoắn ốc thăng thiên rồi sao?”

Khí thế của ông già đã lên tới tột đỉnh, căn bản là không vì lời nói của Tiêu Trần mà dao động chút nào.

Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Không vui tí nào.”

Nói rồi Tiêu Trần nhẹ nhàng nhảy lên một cái, dưới ánh mắt kinh hãi của ông già, Tiêu Trần cứ như vậy mà nhảy lên cách mặt đất tới ba bốn mét. ( truyện trên app t.y.t )

Tiêu Trần xoay một vòng trên không trung rất lả lơi, nói với ông già mặt còn đang ngây ngốc bên dưới: “Ông già hôm nay để cho ông thấy thế nào gọi là xoắn ốc thăng thiên.”

Nói rồi chân trái Tiêu Trần liền đạp lên trên chân phải, cả người lại nhảy lên cao thêm hai ba mét.

Tiếp theo Tiêu Trần cứ tiếp tục làm như vậy, chân trái giẫm lên chân phải, rồi chân phải lại giẫm lên chân trái, cứ như vậy dường như chỉ trong vài lần chớp mắt liền đã biến mất khỏi tầm mắt của ông già.

Ông già vẻ mặt như gặp phải quỷ vậy: "Cái tên thần kinh này không phải là xoắn ốc lên tới tận trên mây đấy chứ.”

Ông già lau lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, mừng thầm là hôm nay gặp phải một tên thần kinh, nếu không e là thân già này phải để lại xương cốt ở đây rồi.

Chiêu xoắn ốc thăng thiên này của Tiêu Trần thực sự vượt quá xa mức nhận thức của ông già.

Ông già buông bỏ khí thế toàn thân, nhắm đúng phương hướng liền co giò bỏ chạy.

“Nhất định phải trở về gia tộc báo những chuyện hôm nay thấy được cho gia chủ, dựa vào hiểu biết của gia chủ chắc có lẽ cũng đoán được phần nào.”

“Ông già, ông đã nghe nói tới một chiêu gọi là quyền pháp từ trên trời rơi xuống chưa, ồ, không đúng, phải là cước pháp.”

Trong lòng ông già vừa buông lỏng được một chút, trong đầu liên vang lên giọng nói của Tiêu Trần.

Ông già nhìn lên trời theo bản năng, một điểm đen trước mắt đang phóng to ra với tốc độ cực nhanh.

Tiếp theo trước mặt liền tối sầm lại, ông già lập tức mất đi ý thức.

Tiêu Trần giẫm lên trên đầu ông già, ghét bỏ đá cho mấy cái: "Yếu như thế, mà còn làm hùng làm hổ, đúng là giả bộ.”

Tiêu Trần vẫy vẫy tay với ba con quỷ đang nấp trong bóng tối, ý bảo bọn chúng lại đây.

Ba con quỷ đã bị dọa cho sợ tới nhũn chân ra rồi, run run rẩy rẩy đến trước mặt Tiêu Trần.

Tiêu Trần một tay tóm lấy đầu lưỡi đã được thắt bím lại, một cỗ tử khí tiến vào, giây tiếp theo túm lưỡi được thắt lại vốn dĩ là hư vô nay đột nhiên ngưng tụ lại dần dần hiện ra thực thể.

Tiêu Trần cầm túm lưỡi quất quất trên mặt ông già còn đang hôn mê, mỗi lần hút một cái liền có một tia hắc khí xâm nhập vào cơ thể ông già.

Ba con quỷ nhìn thấy vậy mà dựng hết cả mí mắt lên, tử khí này mà xâm nhập vào não thì cho dù có tỉnh lại đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu.

Ông già từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn một cái liền thấy túm lưỡi ghê tởm trên tay Tiêu Trần, trong lòng run lên bần bật.

Tiêu Trần dừng động tác trên tay lại, nhíu nhíu mày nói: “Thế nào, ông già? Hai tay này của ta cũng được đấy chứ.”

Ông già ngược lại cũng có vài phần cốt khí, trong tình cảnh này mà vẫn có thể hừ lạnh một tiếng, đầu đặt trên mặt đất, nhắm mắt lại, bộ dạng đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi vậy.

“Tôi chính là thích người có cốt khí như ông.”

Tiêu Trần sờ sờ cằm rồi nói tiếp: "Thế này đi, chúng ta cùng chơi một trò chơi, ông mà thắng bản đế sẽ thả ông đi, thế nào?”

Ai mà chẳng không muốn chết, đến con kiến cũng còn muốn sống huống chi là con người.

Mặc dù biết rất có khả năng tên nhóc này sẽ lấy mình ra làm trò cười, nhưng có một tia hi vọng dù sao cũng tốt hơn là không có.

Ông già mở to mắt, bình tĩnh im lặng nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần hắc hắc cười nói: “Như vậy đi, ta thấy ông cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, loại chuyện giết người này e rằng cũng làm không ít nhỉ.”

Ông già hừ lạnh một tiếng không đáp lời.

“Trò chơi của chúng ta hôm nay gọi là giải thoát.”

Nói rồi Tiêu Trần vung tay lên, một viên gạch bay vào trên tay.

Ông già nheo mắt: "Cách không lấy vật, cao thủ Kim cương cảnh? Không đúng, cái “Xoắn ốc thăng thiên” vừa rồi” dù có là Kim cương cảnh thì cũng không thể nào làm được, lẽ nào tên nhóc này là…”

Ông già rất nhanh liền phủ định suy nghĩ của mình, tên nhóc trước mặt thiên tư có tốt hơn đi chăng nữa, cho dù có bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ thì cũng không thể đạt được tới bước đó, cho dù là Kim cương cảnh cũng không thể nào đạt tới được.

“Bốp.”

Ông già vẫn còn đang suy đoán thì đột nhiên đầu phải hứng một cơn đau, tiếp theo máu tươi không ngừng xối xả chảy xuống.

“Mày làm cái gì thế?”

Ông già chỉ cảm thấy đầu óc một trận mơ hồ, cả cái đầu vừa đau vừa sưng.

“Tôi để cho ông cảm nhận trước một chút mùi vị của việc sinh mạng bị uy hiếp, như vậy mới có thể tiếp tục trò chơi được.”

“Bốp.”

Tiêu Trần lại cầm viên gạch lên đập một cái nữa, lần này máu tươi bắn ra khắp nơi, cả viên gạch đều bị nhuộm đỏ một nửa.

“Thế nào, có phải cảm thấy tính mạng bị uy hiếp không?”

Ông già lau lau đi chỗ máu tươi làm che mất tầm nhìn, nghiến răng nói: “Muốn giết muốn chém thì tùy mày.”

Lời còn chưa nói xong đầu của ông già lại bị đập một cái nữa, lần này trực tiếp đập rách cả da đầu ra rồi, giữa đám thịt nát còn có thể nhìn thấy cả xương trắng chi chít.

“Đã nói với ông rồi, chơi trò chơi mà, con người tôi trước nay nói lời giữ lời, ông mà thắng tôi sẽ tha cho ông một mạng, dù sao bản đế cũng không phải là ma quỷ gì.” Tiêu Trần đùa nghịch cầm viên gạch trên tay, bộ dáng giễu cợt y như một tên ác ôn vậy.

Nghe thấy những lời nói của Tiêu Trần, trong lòng ông già đột nhiên dấy lên một tia hi vọng, bởi vì trong nhận thức của ông ta, cao thủ ắt có phong phạm và kiêu ngạo của cao thủ, rất ít khi lật lọng.

Ông già gắng gượng nén lại cơn đau nói: “Chơi như thế nào?”

Khóe miệng Tiêu Trần khẽ nhếch lên.

Tiêu Trần áng chừng viên gạch trong tay một chút: “Bây giờ điều kiện tiên quyết của trò chơi đã hoàn thành.”

“Cái mạng già của ông nằm trong tay tôi, hiện tại tôi cũng không muốn giết ông, nhưng ông cũng là tên khốn, cho nên ông nhất định phải biết tầm quan trọng của tính mạng, biết kính sợ sinh mệnh, như vậy tôi mới có thể tha cho ông.”

Ông lão có chút mù mờ, đây là cái gì với cái gì, loạn hết cả lên vậy, tầm quan trọng của tính mạng? Kính sợ sinh mệnh?

Lúc này Tiêu Trần nói: “Ông ngẫm nghĩ lại xem những người bị ông giết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play