Những thứ ghê tởm kia từ từ bò dọc theo vách tường, mái nhà và mặt đất, bò về phía Ôn Bằng đang không hề hay biết chuyện này, trong tình thế cấp bách không thể suy nghĩ quá nhiều, Ngụy Lam vọt tới bên cạnh Ôn Bằng đưa tay muốn nắm lấy, nhưng bàn tay xuyên qua cơ thể đối phương, không thể chạm vào.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Ôn Bằng dường như cảm nhận được bên canh cậu ta còn có thứ gì khác, cậu ta sợ hãi ôm chặt bả vai và cánh tay bị Ngụy Lam xuyên qua, vòng qua quầy bar chạy về phía cửa.

Cửa không thể mở, kính chống đạn không dễ dàng đập vỡ, cậu ta nhận ra mình đã bị nhốt ở đây. Bóng ma đã trải rộng khắp đại sảnh, mỗi khi Ôn Bằng di chuyển đều gần như va chạm đến chúng, chúng nó cố chấp tới gần Ôn Bằng.

Mùi tanh hôi ẩm ướt làm cho đầu óc Ngụy Lam trở nên mê man, cảnh tượng này có chút quen thuộc, cậu nhấc chân lên rồi giẫm mạnh xuống, cái đầu thối rữa dưới chân cạch một tiếng bị giẫm nát, chất lỏng ghê tởm bắn đầy ống quần.

Chuyển động kịch liệt giống như một con thú bị vây trong nước khuấy động những con sóng lớn, tất cả những con quỷ đang leo trèo đều dừng lại, đờ đẫn quay đầu lại, con người màu xám trắng nhìn về phía Ngụy Lam hồi lâu, nhưng Ngụy Lam vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, những thứ đó giống như đột nhiên không tìm thấy mục tiêu, mê mang xoay người tìm kiếm tại chỗ, cuối cùng vẫn tiếp tục bò về phía Ôn Bằng.

Thì ra là như thế, những người này chính là những con quỷ chết đuối trong phòng bệnh lúc trước muốn hại chết Đường Lị! Rốt cuộc là ai ở phía sau màn thao túng những thứ ghê tởm này chạy khắp nơi hại người? Đầu tiên là muốn diệt khẩu Đường Lị, bây giờ lại muốn hại chết Ôn Bằng vô tội.

Chẳng lẽ, nếu ngày đó cậu không dẫn dắt Ôn Bằng nói ra những chuyện kia, hoặc là cậu có thể nghe được cuộc điện thoại kia, thì có phải Ôn Bằng sẽ không chết? Chính cậu đã giết cậu ta sao? Ngụy Lam tiến lên một bước, đi về phía Ôn Bằng như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi trốn đông trốn tây, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— cứu cậu ta!

Với chuyển động lớn, càng nhiều quỷ chết đuối phát hiện ra sự tồn tại của Ngụy Lam, chúng nó nhao nhao chuyển hướng bò về phía Ngụy Lam, những bộ xương trắng treo thịt thối bắt lấy ống quần của Ngụy Lam, lại răng rắc một tiếng bị giẫm nát.

Tại sao lại xảy ra chuyện này? Vì sao Ôn Bằng không thể nhìn thấy hay chạm vào những thứ này, cậu còn sống thì có thể chạm vào? Mọi thứ trước mắt có lẽ là phát lại những chuyện đã xảy ra trong đêm đó, rõ ràng là ở thời điểm khác nhau, vì sao cậu có thể can thiệp vào? Nói không chừng... Nói không chừng thật sự có thể thay đổi lịch sử, có lẽ Ôn Bằng thật sự có thể sống sót!

Ôn Bằng đã bị thứ gần đó kéo vào phòng vệ sinh, thật kỳ lạ, trong đại sảnh khắp nơi đều là những con quỷ chết đuối, trong phòng vệ sinh lại không có một gì, khá 'sạch sẽ'.

Dọc đường đều là xương thịt nát vụn, bốc ra mùi hôi thối, Ngụy Lam di chuyển càng lúc càng khó khăn, những thứ đó ôm chặt lấy cơ thể cậu, không thể thoát ra được, vừa giẫm nát một cái, thì càng có nhiều thứ leo lên cản đường cậu, phòng vệ sinh đã gần trong gang tấc, nhưng nửa bước cũng không di chuyển được, Ngụy Lam bị đống xác chết kéo lê đến té ngã, cậu vẫn không chịu bỏ cuộc mà bò về phía trước.

Rất nhiều quỷ chết đuối theo khung cửa bò vào, lôi kéo cơ thể Ôn Bằng, muốn bẻ bàn tay của cậu ta ra, nhưng Ôn Bằng lại nắm rất chặt, cậu cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình muốn ép cậu ta mở lòng bàn tay ra, cậu ta lại sợ hãi nắm chặt tay lại.

Không khí thay đổi, cảm giác ẩm ướt ngột ngạt áp bức lá phổi khiến người ta sắp không thể hô hấp, cơ thể trở nên nặng nề như chìm vào trong nước, trong bồn rửa tay vô cớ chứa đầy nước, nước tràn ra ào ào chảy xuống đất.

Ôn Bằng bị bồn rửa tay đột nhiên tràn nước làm cho sợ hãi, run rẩy rụt vào góc tường, ôm chắt đồ vật trong tay vào ngực sợ bị cướp đi. Một lúc lâu sau, Ôn Bằng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xa xa, lại nhìn bên cạnh, trong mắt không hề có cảm giác sợ hãi, tiêu điểm tầm mắt đều tập trung trên người những thứ ghê tởm kia, lơ đãng lướt qua Ngụy Lam đang nằm trên mặt đất chỉ cách vài bước chân, tầm mắt dừng lại.

Cậu ta có thể nhìn thấy cậu! Không hề nghi ngờ, tầm mắt hai người chạm nhau! Ngụy Lam khiếp sợ nhìn Ôn Bằng, không chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chút chi tiết nào.

Vẻ mặt sợ hãi dần dần biến mất, trên mặt Ôn Bằng lộ ra sự bình tĩnh kiên quyết, miệng đóng mở như đang nói điều gì đó, nhưng Ngụy Lam lại không nghe thấy, trong mắt Ôn Bằng lộ ra sự mất mát không thể giấu được, khẽ lắc đầu với Ngụy Lam vẫn trong đống xác chết, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Lam, cậu đem túi nhựa trong tay nhét vào trong miệng, ngửa đầu nuốt xuống.

Quỷ chết đuối trèo lên người Ôn Bằng vặn vẹo kéo, kéo Ôn Bằng vô lực giãy dụa đến trước bồn rửa tay, dùng sức ấn mạnh vào trong bồn, một bàn tay không phân biệt được là ai đè lên cổ Ôn Bằng, đống xương cốt thối rữa đè lên đầu cậu ta, cho dù đối phương đã ngừng giãy dụa, thân thể vô lực rũ xuống nhưng những thứ kia vẫn không rời đi.

"Không!" Ngụy Lam gào thét, muốn thoát khỏi sự kìm hãm của đám quỷ chết đuối. Kịp, có lẽ vẫn còn kịp! Ngụy Lam cố gắng nhích từng chút bò lên. Tại sao? Tại sao Ôn Bằng lại làm như vậy! Chỉ vì cậu nói nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra sao? Tại sao phải làm điều này chỉ để giữ lại manh mối?

Xương cốt bị đè ép kêu răng rắc, sức nặng của cơ thể khiến cậu khó thở, mí mắt càng ngày càng nặng nề, thật mệt mỏi, thật muốn ngủ, nếu có thể... Cứ ngủ như vậy thì sẽ thoải mái biết bao.

Bốp một tiếng, một cơn đau rát truyền đến từ má trái.

Ngụy Lam cố nén cơn đau đầu bàng hoàng mở hai mắt ra, khuôn mặt đầu tiên nhìn thấy chính là Lưu An. Toàn thân không có chỗ nào là không đau, giống như là bị máy xe lu cán qua, đau không chịu nổi. Bên tai truyền đến tiếng ồn ào quen thuộc, những âm thanh này như cách một màn nước ong ong nghe không rõ.

Bốp lại một tiếng, má phải cũng truyền đến cơn đau rát.

"Lưu An cậu làm gì vậy!" Doãn Hàng lo lắng giữ chặt tay Lưu An.

"Không đánh cậu ta không tỉnh lại được.” Lưu An nghiến răng nghiến lợi nói, rất nghi ngờ hắn đang mượn cớ để giải hận.

Lưu An nói không sai, sau khi tát cái tát thứ hai, đầu óc cậu tỉnh táo hơn nhiều, trong lỗ tai cũng không còn tiếng ong ong nữa, âm thanh đều trở nên rõ ràng. Ngụy Lam ngồi trên mặt đất vặn vẹo cơ thể đau đớn nhìn xung quanh, "Tôi làm sao vậy? ”

"Bọn tôi còn muốn hỏi anh có chuyện gì! Kiểm tra trên lầu xong nói muốn gọi cậu đi ăn cơm, điện thoại không liên lạc được, còn tưởng anh chạy đi đâu rồi, ai biết Tiểu Duy vừa xuống đại sảnh liền thấy anh ngã ở ngoài phòng vệ sinh." Doãn Hàng vươn tay đỡ Ngụy Lam, muốn kéo cậu dậy, bên tai lại lấp tức vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, Doãn Hàng sợ tới mức vội vàng buông tay ra, nhìn Ngụy Lam ngã xuống đất, gây ra một loạt tiếng kêu rên.

Lữ Duy bình tĩnh đè lại Ngụy Lam đang di chuyển, kéo vạt áo và ống quần lên, thắt lưng và chân đầy vết bầm xanh tím, nhìn thấy mà giật mình. Lữ Duy đẩy khung kính, hỏi "Anh bị đánh à? ”

"Không có không có!" Ngụy Lam nhanh tay lẹ mắt vỗ tay Lữ Duy muốn nắm tay cậu ra, động một cái cũng đau đến rơi nước mắt, nếu bị bóp một cái, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, "Không bị đánh, chính là gặp quỷ thôi. ”

Từ chối mọi sự hỗ trợ, Ngụy Lam dùng hết sức lực tự mình đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên mông, đau đến nhe răng trợn mắt, "Giai đoạn điều tra đầu tiên tạm thời chấm dứt, bây giờ lập tức trở về cục, thông báo Cho Từ Tân trở về tăng ca, tôi muốn tiến hành khám nghiệm pháp y trên thi thể của Ôn Bằng. ”

"Hả? Sao lại đột nhiên như vậy? Anh không có giấc mơ kỳ quái nào đấy chứ?" Doãn Hàng nói như vậy, động tác trên tay cũng không chậm trễ, thu dọn hộp công cụ rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

"Cứ cho là mơ đi, trên đường tôi sẽ nói. ”

Dọc đường đi, Ngụy Lam kể lại tất cả những gì mình đã trải qua không biết là thật là ảo. Khán giả không có ai tỏ vẻ nghi ngờ, không chỉ có một thân thương tích khó hiểu của Ngụy Lam không thể giải thích được, mà trên thực tế, mọi chuyện xảy ra trong sáu tháng qua đều khó có thể giải thích rõ ràng, bọn họ biết rõ đã bị cuốn vào một phiền toái cực lớn không cách nào rút lui.

Kết quả khám nghiệm tử thi không hề có chút hồi hộp nào, Ngụy Lam trơ mắt nhìn Từ Tân lấy túi nhựa trong trí nhớ từ trong dạ dày Ôn Bằng, mở chiếc túi ra, đổ đồ vật bên trong vào đĩa kim loại sạch sẽ, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Một tờ giấy và một chìa khóa nhỏ răng tròn.

Tháo găng tay ra, Ngụy Lam cẩn thận mở tờ giấy ra, những đường kẻ màu xanh da trời rõ ràng lọt vào mắt! Đây là mẫu giấy tương tự mảnh giấy mà thi thể Phương Họa Lỵ nắm trong tay, trên tờ giấy được viết nguệch ngoạc mấy con số và những mũi tên không rõ ý nghĩa.

"Cái gì đây?" Từ Tân ghé đầu qua nhìn nội dung trên tờ giấy hỏi.

"Nó trông hơi giống mật khẩu mở khóa kết hợp trong két sắt” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Từ Tân huýt sáo tiếp tục khâu lại thi thể của Ôn Bằng, "Thật may mà cậu còn có thể nghĩ về phương diện đó, quả thực rất giống. ”

"Nhưng tôi không thể nghĩ ra, ông ta muốn để lại thông tin này cho ai?" Ngụy Lam cầm chìa khóa lật qua lật lại nhìn, hận không thể nhìn chằm chằm vào đuôi chìa khóa kim loại cho thủng một lỗ.

"Đó là chuyện mà mọi người nên suy nghĩ, tôi chỉ là bác sĩ pháp y, hơn nữa còn là thực tập sinh.”

Ngụy Lam bị Từ Tân đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm, sắp đi ra khỏi hành lang, đột nhiên nhớ tới còn có chuyện cần hỏi Từ Tân về những viên thuốc kia, xoay người vừa muốn quay lại, đi tới gần hành lang bên cạnh phòng thí nghiệm, cửa phòng đựng vật tư lặng lẽ mở ra, một bóng người vụt ra từ bên trong nhanh chóng chui vào trong phòng thí nghiệm, không phải ai khác, mà chính là Lưu An!

Giữa hai người này có gì đó không ổn! Đây là kết luận mà Ngụy Lam đã vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra, nhưng kết luận như vậy chỉ cần không phải kẻ ngốc ai cũng có thể nghĩ ra. Diễn biến kinh người cậu vô tình nhìn thấy lần trước khiến cậu khó có thể tiêu hóa được, quan hệ của hai người kia không đơn giản như bề ngoài, thái độ của Lưu An rất mâu thuẫn, trong lời nói của Từ Tân tràn đầy sự uy hiếp, nên can thiệp hay là không nên can thiệp đây?

Quên đi, yên lặng quan sát xem.

Ngụy Lam túm tóc ngáp một cái thật lớn, vết bầm tím trên bụng vừa đau vừa ngứa, gãi vài cái cũng không chịu được đau đớn nên thôi hành hạ bản thân. Vừa bước vào văn phòng, mùi gà rán đã ập vào mặt, Ngụy Lam kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn bữa khuya thịnh soạn trên bàn, từ giữa trưa cậu chưa ăn gì, bây giờ cũng đã hơn hai giờ đêm.

Quách Văn giơ lon bia lên, vẫy tay bảo Ngụy Lam đang chảy nước miếng ở cửa, "Nào đến đây, chú mang đồ ăn ngon đến cho cháu. ”

Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Quách Văn, rất không có hình tượng khoanh chân lên, thích ý đem gà rán bỏ vào trong miệng, "Lão Quách, chú quả nhiên là người tốt! Cháu vừa buồn ngủ vừa đói, nhưng không thể uống bia, lần trước bị chú hại uống nhiều quá, rất mất mặt, rất mất mặt. ”

"Cháu là tiểu tử vô tâm vô phế còn sợ mất mặt sao?" Quách Văn ưu ái đẩy toàn bộ gà rán và xiên nướng đến trước mặt Ngụy Lam, nói thẳng vào chủ đề "Cháu gặp phải chuyện gì? ”

"Hả?" Ngụy Lam ngậm nấm nướng trong miệng giật mình hồi lâu không khép được miệng.

"Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ cháu có tâm sự, nhất định đã gặp phải chuyện mà cháu không thể hiểu được đúng không? ”

Ngụy Lam nuốt xuống nấm nướng cay đến phát hỏa, uống mấy ngụm nước sôi để nguội mới nói, "Không hiểu vì sao người chết lại để lại một ít tin tức, nếu tìm được lý do, có lẽ có thể suy ra người có liên quan trong vụ án. ”

"Ý kiến này rất hay." Quách Văn từ đáy lòng tán thưởng, cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ Ngụy Lam ngấu nghiến không nhanh không chậm nói, "Có dấu vết suy đoán người chết muốn làm gì, cùng phỏng đoán hung thủ muốn làm gì, tất cả đều để lại dấu vết. ”

Đó gọi là - động lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play