Ngụy Lam cho rằng mình không phải là người dễ gặp quỷ, ngoại trừ một lần trong bệnh viên vì cơ thể quá suy yếu nên mới nhìn thấy ma quỷ, còn lai cậu chưa bao giờ nhìn thấy ma quỷ bằng mắt.

Nhưng vừa rồi lại rõ ràng cậu nhìn thấy quỷ hồn của Ôn Bằng, còn có khí lạnh trải rộng khắp toàn thân, giống như khuyếch tán từ trong ra ngoài, điều này có thể liên quan đến chất lỏng cậu nuốt vào đêm đó hay không?

Nước khai thiên nhãn! Thuật ngữ này cứ lởn vởn trong đầu Ngụy Lam.

*Vô căn thủy

Đúng rồi, Tiếu Tử Hiền đột nhiên xuất hiện trong không khí mỏng được ngưng tụ từ một làn sương mù quái dị, sương mù có thể coi là vô căn thủy, là phương tiện tốt nhất để liên kết với cõi âm. Nhưng cậu không hiểu vì sao Tiếu Tử Hiền lại cố gắng muốn cậu nuốt cái thứ này, chỉ vì để thỉnh thoảng cho mình gặp quỷ sao? Kiểu trả thù này thật đúng là trẻ con.

Ngụy Lam đi ra khỏi phòng vệ sinh, linh hồn của Ôn Bằng treo lơ lửng trước quầy dịch vụ, thỉnh thoảng nhìn về phía thang máy, hình như là nghe được cái gì đó, đang thử xác nhận, Ngụy Lam im lặng nhìn mọi thứ trước mắt.

Mãi cho đến khi Ôn Bằng di chuyển, Ngụy Lam mới duy trì khoảng cách thích hợp đi theo, cho dù biết đối phương nhất định là không nhìn thấy mình, nhưng cơ thể cậu vẫn theo bản năng giữ im lặng, dùng biên độ động tác nhỏ nhất để di chuyển, không muốn kinh động đến đối phương. Giờ phút này Ôn Bằng đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, nói không chừng trái tim có thể bị dọa tới mức nhảy ra khỏi cổ họng!

Trong đầu còn quanh quẩn đủ loại liên tưởng kỳ lạ, Ngụy Lam không khỏi dừng bước, duy trì khoảng cách an toàn ba mét, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của mục tiêu.

Ôn Bằng do dự đứng trước thang máy, với tay bấm nút gọi mấy lần cũng không ấn xuống, đi tới đi lui, vẻ mặt rối rắm không biết phải làm sao, đi lại chừng ba năm phút, cậu ta quyết định từ bỏ việc gọi thang máy.

Nhưng sau khi đinh một tiếng thang máy tự động mở cửa, bên trong không có ai. Ôn Bằng cũng bị tình huống này dọa sợ, liên tục lui vài bước đụng vào bình hoa sau lưng, mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất nhưng lại không phát ra một âm thanh nào, xung quanh yên tĩnh tràn ngập cảm giác bất hòa.

Ôn Bằng hoảng sợ nhìn thang máy do dự thật lâu, lại nhìn hành lang tối tắm sâu không thấy đáy, đó là con đường duy nhất dẫn tới lối thoát hiểm. Thế giới tăm tối không rõ luôn khiến người ta sinh ra sợ hãi không giải thích được, Ôn Bằng cuối cùng vẫn bước vào thang máy tương đối sáng sủa mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

Ngụy Lam cũng không khách khí đi vào đứng bên cạnh Ôn Bằng, có chút hưng phấn trải nghiệm loại cảm giác hoàn toàn bị phớt lờ này, cái gọi là 'biến mất' chính là như vậy sao? Sẽ không bao giờ được lắng nghe nữa, không bao giờ có thể được nhìn thấy, một mình lang thang trên thế giới.

Cậu không tự giác vươn tay gảy tóc của Ôn Bằng, quả nhiên Ôn Bằng phát hiện ra điều gì đó, lo lắng nhìn quanh thang máy, gãi gãi chỗ da bị đụng phải, co rúm lại trốn về một góc nhà thang máy.

Ngụy Lam tò mò làm mặt quỷ bên cạnh Ôn Bằng, thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của đối phương. Khó trách có nhiều quỷ quái muốn chạy ra dọa người như vậy, bọn nó cũng chỉ muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại mà thôi, nhưng giờ phút này, trong không gian này, vị trí của sự sống và cái chết bị đảo ngược.

Thang máy dừng ở tầng tám, giống như trong dự liệu, Ôn Bằng nơm nớp lo sợ giẫm lên tấm thảm mềm mại, xuyên qua hành lang u ám quanh co, dừng trước cửa phòng 819, mùi khói nồng nặc sặc đến mức khiến Ngụy Lam phải bịt mũi miệng lại, khói dày đặc cuộn ra từ khe cửa, nhanh chóng lan ra hành lang.

Cháy!

Giống như đang xem một bộ phim câm, mọi thứ trước mắt đều im lặng, Ôn Bằng đang dùng hết sức gào thét, từ khẩu hình có thể đoán ra cậu ta đang hỏi có ai trong đó hay không. Lực đập cửa yếu đi, Ôn Bằng vén vạt áo lên che miệng mũi không ngừng ho khan, loạng choạng đụng vào vòi chữa cháy cách đó không xa, đập vỡ cửa sổ thủy tinh, ôm lấy bình chữa cháy cố hết sức đập cửa.

Cuói cùng, cánh cửa cũng mở ra, cùng lúc đó làn khói dày đặc bao trùm toàn bộ hành lang giống như ảo giác đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Ôn Bằng thăm dò đi vào phòng, đừng nói đến ngọn lửa và khói, trong phòng tói om trống rỗng, ngoại trừ mùi chất tẩy rửa ra thì không có gì cả.

Phát hiện tình huống quỷ dị, Ôn Bằng hoảng sợ xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cánh cửa vốn nên bị đập vỡ ầm một tiếng tự động đóng lại, bất luận cậu ta có xoay tay nắm cửa như thế nào cũng không thể mở ra, Ngụy Lam đi theo cũng bất hạnh bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực.

Có tiếng cọ xát chói tai vang lên, cửa gỗ có chút cũ kỹ trong phòng vệ sinh chậm rãi mở ra, ánh sáng chói lọi chiếu vào qua khe cửa. Trong bóng tối không rõ, bản năng theo đuổi ánh sáng của con người khiến Ôn Bằng bất chấp lao vào phòng vệ sinh sáng sủa, lui vào trong góc không ngừng run rẩy.

Nắp bình nước trên bồn cầu vang lên, giống như bị đẩy ra khỏi vị trí ban đầu, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động kinh thiên động địa, Ôn Bằng sợ tới mức ôm chặt đầu cuộn tròn người lại, nhìn cũng không dám liếc mắt một cái.

Có lẽ Ôn Bằng không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đây thời điểm đó, nhưng Ngụy Lam lại thấy được, trong không gian chật hẹp này không chỉ có hai người bọn họ, còn có một "người" khác, đã bị thiêu đến da thịt bong tróc mặt mũi hoàn toàn biến dạng, mặc dù mặt đã cháy đen đến mức không nhận ra được. Nhưng cái chết xấu xí đáng sợ như thịt khô kia, giống hệt như ảnh hồ sơ ghi lại, muốn không biết cũng khó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người mở cửa gỗ phòng vệ sinh là Trần Trung, người đẩy nắp bồn cầu ra cũng là Trần Trung, nó chỉ thản nhiên nhìn lướt về phía Ngụy Lam một cái, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay đang run rẩy dữ dội của Ôn Bằng, vươn về phía bên trong nắp bình nước.

Ôn Bằng vốn còn đang liều mạng chống cự cỗ lực lượng không rõ này, đột nhiên bình tĩnh lại, khiếp sợ bò tới gần nắp bể nước, thật cẩn thận lấy ra đồ vật giấu trong đó ra, run rẩy thu vào lòng bàn tay.

Đó là một túi nhựa kín rất nhỏ, Ôn Bằng nắm chặt trong tay, khiến Ngụy Lam không thấy rõ bên trong túi có thứ gì. Trong yên tĩnh, tiếng lạch cạch nhẹ nhàng có vẻ đặc biệt chói tai, giống như dây thần kinh căng thẳng đột nhiên bị đứt.

Cửa bên ngoài mở ra, Ôn Bằng lảo đảo, thậm chí là té lộn nhào mà xông ra khỏi cánh cửa kia, mặc kệ đèn cầu thang có lờ mờ hay không, một đường lao thẳng trở lại đại sảnh lầu một, nhào tới quầy lễ tân cầm điện thoại di động bấm một dãy số.

Ngụy Lam giật mình, có thể đoán được cuộc điện thoại này của Ôn Bằng là gọi cho cậu, vì sao lúc ấy cậu không nhận được? Hay là nói, điện thoại không thể gọi ra ngoài?

Hành động tiếp theo của Ôn Bằng đã chứng minh suy đoán của Ngụy Lam, Ôn Bằng bối rối vứt điện thoại di động lên lấy lấy điện thoại cố định ở quầy lễ tân, số điện thoại ấn đến một nửa lại ngừng lại, đột nhiên buông ống nghe xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn quanh đại sảnh trống trải.

Không đúng! Không phải trống rỗng, tinh thần Ngụy Lam cũng lập tức trở nên căng thẳng.

Vách tường, hoặc cửa ra vào và cửa sổ, bốn phương tám hướng không ngừng tràn vào bóng người màu xám đen, bóng người vặn vẹo hiện ra ngoại hình khiến người ta buồn nôn, chúng nó thống khổ đau đớn hét lên, thịt thối theo chất nhầy màu nâu đen rơi xuống đất, để lộ ra xương trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play