Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, một nửa xuất phát từ phẫn nộ, một nửa xuất phát từ bi thương, máu đỏ tươi chảy ra từ bàn tay đang nắm chặt quyền, lòng bàn tay đau đớn luôn nhắc nhở cậu phải giữ bình tĩnh.
Ngụy Lam do dự đứng ngoài cửa phòng bệnh, cậu không muốn mở cánh cửa trước mắt này, càng không muốn nhìn thấy người đang yên tĩnh ngủ, nhưng có một số chuyện nếu đã xảy ra thì phải đối mặt, thừa nhận sự thật là một chuyện rất tàn nhẫn. Hít thở sâu mấy lần, nhịp tim có xu hướng bình tĩnh lại, cậu từ từ xoay tay nắm cửa, theo một tiếng vang nhẹ, cánh cửa mở ra.
Máy theo dõi dấu hiệu sinh mệnh phát ra tiếng bíp dễ nghe, Ngụy Lam nhẹ nhàng tới gần người đang ngủ say, cẩn thận xốc chiếc chăn mỏng lên như kẻ trộm, sau mỗi một động tác đều chột dạ liếc mắt nhìn khuôn mặt kia, xác định đối phương không tỉnh lại mới tiến hành động tác tiếp theo.
Vết thương trong trí nhớ của cậu chỉ cách một lớp áo bệnh nhân, tay cậu càng lúc càng run, đầu ngón tay vài lần chạm vào vạt áo lại nhát gan rụt trở về. Thật ra không cần phải chứng thực một lần nữa, vô số lần xoa bóp và phục hồi chức năng đã khiến cậu khắc sâu vào sâu trong trí nhớ từng khuyết điểm trên người Tiếu Tử Hiền, nhưng sự không cam lòng khiến cậu không cách nào dễ dàng chấp nhận sự thật này.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, vạt áo bị xốc lên, một vết sẹo dài và mảnh khảnh ở bên eo vạm vỡ khiến lòng cậu đau nhói. Sửa sang lại quần áo bệnh nhân và đắp chăn lại, Ngụy Lam ngồi phịch xuống ghế bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt kia, cậu muốn cười nhưng cười không nổi.
"Tại sao?" "Giọng nói thấp như đang tự hỏi mình, bởi vì cậu biết đối phương không nghe thấy, "Tại sao phải hại tôi? Trong bình có cái gì? Thứ trong bình là thứ khiến Hách Lâm co giật đúng không? Có phải anh cũng biết tờ danh đó đúng không, trong đó cũng có tên của tôi, có phải sẽ có một ngày tôi cũng sẽ chết không rõ nguyên nhân giống như Hách Lâm?" Ngụy Lam xuất thần nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tâm đồ không ngừng nhảy lên, ma xui quỷ khiến đưa tay về phía ống oxy, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, ống oxy bị bóp chặt, người đang ngủ say hô hấp dồn dập, tiếng kêu của máy theo dõi nhịp tim theo đó mà tăng nhanh.
"Anh... Anh muốn giết tôi à? ”
Âm thanh từ máy đo nhịp tim vừa dồn dập vừa gay gắt, giống như thần chết đang thúc giục mọi người rời đi, Ngụy Lam đột nhiên bừng tỉnh, hoảng sợ buông tay ra, cậu cũng không muốn làm như vậy! Tim đập dữ dội, gần như đồng bộ với âm thanh từ máy theo dõi nhịp tim, nhịp tim của đối phương dần ổn định lại, Ngụy Lam thở phào nhẹ nhõm. Nếu không làm được, cho dù biết đối phương muốn giết cậu, cậu cũng không thể làm tổn thương đối phương, loại tình cảm chấp nhất đến không giải thích được.
Ngụy Lam không nói làm lời giống như bay mất hồn vía lảo đảo đứng dậy, cầm chậu nước và khăn mặt đi lấy nước nóng, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của nước, sau đó nhúng khăn mặt vào. Khăn mặt ấm áp lau sạch cơ thể cường tráng đã sớm quen thuộc, trên da thịt đàn hồi rải rác vài vết sẹo khiến người ta giật mình, giống như tấm huân chương chiến công xinh đẹp, cơ bắp cường tráng được chăm sóc kỹ lưỡng, không có dấu hiệu teo tóp.
"Tiếu Tử Hiền, đây là lần cuối cùng." Đổ nước bẩn đi, dọn dẹp lại phòng bệnh, Ngụy Lam đứng trước giường chăm chú nhìn khuôn mặt kiên định đang ngủ say kia, trong đầu trống rỗng, cơ thể lại vô ý thức nghiêng về phía trước, thuận theo nỗi nhớ chôn sâu trong lòng mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, hôn lên khóe môi đang mím chặt đầy ẩn ý, "Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi giúp anh lau người, tạm biệt. ”
Đi thôi, rời khỏi nơi này, cậu không muốn hít thở không khí trong một không gian với người đó, ngực mỗi một lần phập phồng lại có cảm giác như bị một lưỡi dao cắt ra. Lê đôi chân nặng trĩu ra khỏi phòng bệnh, cậu cố gắng chống đỡ tinh thần đã suy sụp, Ngụy Lam dựa lưng vào cánh cửa cúi đầu, giấu mặt dưới bóng tối, cố gắng kìm nén tiếng khóc, đáng tiếc bả vai không kìm nén được run rẩy đã bán đứng sự thất thố lúc này của cậu.
Hít sâu nhiều lần cho đến khi mắt không còn chua xót nữa, Ngụy Lam nặng nề thở ra một hơi, kiên quyết rời xa cánh cửa kia, nhưng ở bên kia cánh cửa, lông mi của người an tĩnh ngủ say khẽ run lên, một giọt nước mắt rơi xuống, chìm vào trong tóc và biến mất không thấy đâu nữa.
Đêm rất dài, trong quán bar ồn ào, trên quầy bar đã có bảy tám cái ly rỗng, tác dụng làm tê liệt đại não của rượu khá, Ngụy Lam mơ mơ màng màng rót thêm một ly vodka. Nếu như không tính số lần cậu đến đây để chấp hành nhiệm vụ thì có thể xem như đây là lần đầu tiên cậu chủ động đến nơi như vậy.
Nhân viên phục vụ cầm lấy mấy tờ tiền giấy màu đỏ trên khay cất vào trong túi, gật gật đầu với phía cách đó không xa, động tác pha chế rượu thuần thục lại đẹp trai, một lát sau, một ly chất lỏng màu cà phê đựng miếng cam được đẩy tới trước mặt Ngụy Lam, nhân viên pha chế dùng âm thanh thân thiết cung kính nói, "Đây là cà phê đá rượu bailey mà khách bàn số 6 mời cậu nếm thử. ”
Động tác của Ngụy Lam có chút chậm chạp, ngơ ngác xoay người nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bàn số sáu, ánh đèn đủ màu sắc trong quán bar không ngừng biến hóa chiếu rọi lên mặt người nọ, nhưng lại không thấy rõ mặt. Người đàn ông mặc âu phục giày da trông có vẻ là một người thành đạt, bên môi nở nụ cười rất thân thiện, nhưng Ngụy Lam càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, từ đáy lòng cảm thấy phản cảm, loại phản cảm này rất quen thuộc.
Cầm lấy ly rượu ngọt kia, Ngụy Lam lảo đảo đi đến bàn số sáu, thô lỗ kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, ly rượu đầy rượu bị đẩy tới trước mặt người đàn ông, "Cảm ơn, nhưng đây là đồ uống của phụ nữ, tôi không thích, anh giữ lại cho mình đi. ”
Trong quán bar bị người mời rượu, hoặc là chấp nhận, hoặc là từ chối, đây là lần đầu tiên người đàn ông gặp người btự mình đưa ly rượu đến trả lại, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn, "Đừng để ý, vừa rồi tôi thấy cậu uống quá nhiều rượu mạnh nên đổi cho cậu một loại nhẹ hơn thôi. ”
"Tôi thật sự không thích khi nhận lòng tốt của người lạ." Nói xong lời từ chối, trên mặt Ngụy Lam lại lộ ra ý cười rạng rỡ, đôi mắt mơ màng, đối mặt với ánh mắt dò xét của đối phương, hai bên không nói một lời trừng mắt nhìn nhau chừng một phút, đối phương cuối cùng nhịn không được mở miệng trước.
"Cậu thắng, tôi không thể nhìn chằm chằm cậu được." Người đàn ông vô thức xoa chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo một tia ác ý, "Chính xác mà nói, chúng ta không thể xem như người xa lạ.”
Ngụy Lam một lần nữa đánh giá người đàn ông tinh anh trước mặt từ trên xuống dưới, bởi vì tính chất công việc nên cậu đã gặp qua không ít đàn ông ưu tú, nếu như bọn họ không phải là người khá nổi tiếng hoặc thường xuyên tiếp xúc thì chỉ gặp mặt một lần cũng rất khó nhớ được người như vậy, ở đây nhiều người như vậy, cũng không đến mức hoàn toàn không có ấn tượng. Khuôn mặt này quá xa lạ, tại sao anh ta lại nói dối như vậy? Trong lòng Ngụy Lam không khỏi cảnh giác, "Hình như tôi không biết anh. ”
"Cũng đúng." Người đàn ông hoàn toàn không thèm để ý sự vô lễ thẳng thừng của Ngụy Lam, dường như đọc hiểu được sự khó hiểu của đối phương, "Đây hẳn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mặt tôi, dường như mỗi lần gặp mặt chúng ta đều rất bận rộn việc riêng của mình, còn chưa bao giờ nói chuyện mặt đối mặt gần gũi như vậy. ”
Ngụy Lam thật sự nghiêng đầu, vắt hết óc nhớ lại chuyện có liên quan đến người này, nhưng cậu không thể nhớ ra, nhưng khí chất phát ra từ người này và giọng nói mê hoặc này rất quen thuộc, chẳng lẽ thật sự giống như đối phương nói, gặp mặt nhau nhưng không có tiếp xúc gần nên không nhớ đối phương sao?
"Xem ra cậu thật sự không nhớ, tôi lại giới thiệu lại một lần nữa vậy." Người đàn ông thân thiện vươn tay phải ra, " Tôi tên là Chu Vũ Bân. ”
Chu Vũ Bân? Trong lòng Ngụy Lam nghiền ngẫm cái tên có chút xa lạ này, nghi hoặc nhìn Chu Vũ Bân, "Chúng ta gặp nhau ở đâu? ”
"Ở câu lạc bộ của tôi. ”
"Câu lạc bộ?" Ngụy Lam không phải là người thích ồn ào, quán bar và KTV cũng rất ít khi đi, chứ đừng nói đến câu lạc bộ, thậm chí cậu còn không hiểu câu lạc bộ và □□ có cái gì khác nhau, "Anh làm công việc gì? ”
"Chỉ là một thương nhân tầm thường mà thôi, cậu quên tôi cũng là chuyện bình thường." Chu Vũ Bân cố ý phớt lờ giọng điệu đầy chất vấn của Ngụy Lam, rất tự nhiên cầm lấy ly rượu ngọt uống cạn, "Cậu có hứng thú muốn đi với tôi không? ”
Đây là một cái bẫy! Ngụy Lam không ngừng nhắc nhở trong lòng. Nếu như ở trạng thái bình thường, đi xem đối phương có âm mưu gì cũng không sao, nhưng đêm nay cậu uống đến chân đều nhũn ra, mỗi một bước đi đều cảm thấy chóng mặt, thật sự không thích hợp để dính líu vào những rắc rối không không biết.
"Không đi, tôi không có hứng thú.” Nói xong, Ngụy Lam vịn lưng ghế đứng lên, trở lại chỗ ngồi trước quầy bar, tiếp tục rót vodka của cậu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ánh sáng mạnh trên quầy bar chiếu rọi bóng lưng của Ngụy Lam như một vầng hào quang chói mắt, dường như toàn bộ ánh đèn trên sân khấu chỉ chiếu vào một mình cậu. Chu Vũ Bân nhìn chằm chằm bóng lưng dung hợp trong ánh đèn kia, tay chống cằm giễu cợt cười, nhỏ giọng thở dài chỉ có mình anh ta nghe thấy, "Đúng không? Lúc trước rõ ràng rất có hứng thú..."
Những mối bận tâm them vào suy nghĩ của cậu, rượu uống càng ngày càng nhiều, áp lực tích góp lâu dài như muốn trút bỏ vào lúc này, thật muốn tìm người ai đó đánh một trận. Ngụy Lam vuốt ve chiếc bật lửa zippo trong túi trước ngực, cố gắng đè nén loại xúc động không nên có này, biết luật pháp thật sự là quá đáng sợ, cậu không muốn vì chuyện này mà leo lên tiêu đề của “Tin tức buổi tối của Hối Thành”.
"Anh đẹp trai, anh uống nhiều quá, có cần tôi đưa anh về nhà không? ”
Giọng nữ ngọt ngào giả tạo kề sát bên tai khiến người ta phản cảm, thủ đoạn bắt chuyện kém cỏi như vậy thật không dám khen ngợi, nhưng Ngụy Lam không có ý định từ chối, cậu cảm thấy có lẽ phát tiết như vậy cũng không phải chuyện xấu, cậu là một thanh niên khỏe mạnh ngay cả phụ nữ cũng chưa từng đụng vào, chẳng phải là quá oan, nếu lỡ như một ngày nào đó... Cậu thực sự đột nhiên chết.
"Vậy thì làm phiền cô." Nụ cười của Ngụy Lam là vũ khí sắc bén, cho dù cậu bị mùi nước hoa nồng nặc trên người phụ nữ hun đến không nhịn được mà kéo dài khoảng cách, người phụ nữ cũng không vì vậy mà bất mãn, vô thức cười theo Ngụy Lam.
Lúc rời đi, Ngụy Lam vô thức liếc mắt nhìn vị trí bàn số 6. Chu Vũ Bân vẫn còn ở đó, sau khi cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía này, anh ta cong khóe môi giơ ly rượu lên như thể đang chúc cậu có một đêm tuyệt vời.
Gió thu dần lạnh, Ngụy Lam ý thức không rõ đi theo người phụ nữ trên đường đêm, đèn neon ven đường sáng rực, đường 13 dù là vào ban đêm cũng rất đẹp, có rất nhiều nơi xa hoa trụy lạc, đây là khu vực phồn hoa nhất ở Hối Thành, cũng là khu vực cậu quen thuộc nhất, cho nên cậu rất rõ ràng, ngã tư phía trước rẽ phải, chính là một khách sạn phong cách Địa Trung Hải.
Ngụy Lam!
Ai đang gọi tên cậu? Người phụ nữ bên cạnh cậu? Không đúng, cậu lại chưa từng nói mình tên là gì thì sao người phụ nữ này biết được.
Hình như ... Là giọng của đàn ông, nghe rất xa xôi và trống rỗng, như thể đâm thẳng vào trái tim cậu, không thế trốn thoát.