Quyển sách này có vấn đề!
Không cần phải nói cũng biết, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, tất cả các thành viên nghe thấy tâm thanh đều chạy vào thư phòng vây quanh Ngụy Lam, mấy đôi mắt đều tập trung vào quyển sách này, chờ xem quyển sách này có gì.
Chiếc khóa nhỏ tinh xảo bằng da bị bóc ra, phát ra một tiếng răng rắc, khi lật bìa sách ra, thứ lộ ra chính là hộp gỗ khảm trong sách! Trong này có thể giấu một khẩu súng? Hay chìa khóa của một kho tiền nhỏ nào đó? Hay là một thứ như giấy chứng nhận quyến sở hữu bất hợp pháp?
"Đây là cái gì?" Trần Diễm Hoa chen đến bên cạnh Ngụy Lam trợn tròn mắt nhìn đồ vật trong hộp.
Mọi người đoán không sai, trên tấm vải nhung đen tinh xảo trong hộp gỗ đặt một ống tiêm, còn có một chai thủy tinh tạo hình quái dị, trong bình chứa chất lỏng trong suốt hơi ngả vàng.
"Lão già Vương Tường này còn hút ma túy sao? Đã đến trình độ tiêm rồi sao..." Doãn Hàng cầm lấy cái hộp cẩn thận kiểm tra cái bình thủy tinh, "Thuốc này có phẩm chất không? Tôi chưa từng thấy bình chứa như vậy, có muốn hỏi người của bên phòng chống ma túy không? ”
Lưu An mím môi, nhìn kỹ bình thuốc kia, sắc mặt trở nên rất khó coi, liếc mắt nhìn Ngụy Lam đang im lặng không lên tiếng, thấp giọng nói, "Không phải ma túy, có lẽ là một loại chất kích thích, cũng có hiệu quả gây ảo giác. Thứ này... Tốt nhất là giấu nó, hoặc không để cho quá nhiều người biết. ”
Doãn Hàng ngạc nhiên, nhất thời cảm thấy thứ trong tay như một củ khoai nóng bỏng tay, muốn nhanh chóng bỏ xuống, lại cảm thấy làm ầm ĩ quá lớn có chút mất mặt, nâng lên lại đặt xuống, lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm trong tay, "Sao lại không được để nhiều người biết? ”
"Tôi chỉ biết rằng cuộc vây bắt trước đó có liên quan đến thứ này, nhưng chi tiết thì không rõ ràng, những người biết chi tiết đã bị diệt sạch." Lời nói của Lưu An như một quả bom nổ, chấn động đến nỗi làm cho tất cả những người ở đây đều rơi vào trầm mặc.
Nếu đúng như Lưu An nói, như vậy thứ này nếu bị những người khác phát hiện, đội hình sự số 1 của bọn họ chỉ sợ sẽ gặp phải việc bị 'quét sạch' toàn quân bị diệt, nhưng che đậy như vậy cũng không phải là ý kiến hay, cũng không phải phong cách làm việc của bọn họ. Lữ Duy vẻ mặt phức tạp nhìn Ngụy Lam, những người khác tạm thời không nói, chỉ riêng một sinh vật cứng đầu như Ngụy Lam sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được sự thật, cho dù có mạo hiểm bị quét sạch, cậu cũng sẽ như hồi quang phản chiếu mà hỏi tận gốc, chết cũng phải tìm ra chân tướng.
"Ngụy Lam? Em không sao chứ? ”
Tiếng gọi của Trần Diễm Hoa rất gần nhưng người nghe lại như chưa từng nghe thấy. Ngụy Lam không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bình thuốc kia, mắt cũng không chớp một cái. Trên thân bình thủy tinh trong suốt mảnh khảnh, có hoa văn điêu khắc bằng tia laser, đó là một con rắn độc đang cố thủ mình và chờ đợi cơ hội, dưới sự khúc xạ của ánh sáng, hình phù điêu trên thân bình giống như những chiếc vảy lấp lánh, lạnh lùng và hung ác.
Hình như cậu đã từng thấy qua đồ vật này, là đã thấy ở đâu đây? Cậu luôn cảm thấy hình ảnh rải rác được xem kẽ lóe lên trong đầu cậu.
Rất nhiều người chen chúc cùng một chỗ, không khí trở nên đặc sệt, đè lên ngực không thở nổi, dưới ánh đèn màu cam lờ mờ không thấy rõ mặt mọi người, hoặc là bọn họ mang theo mặt nạ hình thù không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt, truyền đến nụ cười hả hê vui sướng và điên cuồng khi người gặp họa, cách đó không xa, còn có người nở nụ cười chờ mong.
Khác với những ánh mắt kia, có một đôi mắt hờ hững quan sát tất cả những chuyện này, người kia khẽ lắc chiếc ly trong tay, tinh tế nhấm nháp chất lỏng màu đỏ trong ly, thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên ngoài đám người như chuyện không liên quan đến mình. Mãi đến khi đám đông cười đủ rồi, người kia mới từ từ tiến lại và chen chúc vào đám đông.
Nhờ sự can thiệp của người đó mà đám đông hơi tản ra một chút, không khí hơi lạnh cuộn lên theo bước chân của người kia, tràn vào lá phổi, làm giảm bớt cảm giác muốn buồn nôn.
Những người này đang làm gì vậy? Người đàn ông này muốn làm gì? Đôi mắt lạnh lùng kia nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như một bác sĩ đã quen với việc phẫu thuật, làm tổn thương người khác cũng không chút động lòng. Người nọ lấy một chiếc hộp giống như một quyển sách, mở ống tiêm hoàn toàn mới ra, lấy ra một bình thuốc có hình thù kỳ lạ, hoa văn hình rắn dưới ánh đèn phản chiếu rất chói mắt.
Trên cánh tay cậu rất đau, cậu sẽ chết sao? Hay là từ nay về sau sẽ họ rơi xuống vực sâu đáng sợ? Không muốn làm điều này, không! Ai tới... Cứu tôi với!
Đám đông đã tan rã từ khi nào? Không nghe rõ tiếng người nói, nhìn không rõ bóng người, có lẽ là do loại thuốc không rõ tên làm mờ đi các giác quan, cơ thể bắt đầu kích động, từ trong ra ngoài tỏa ra nhiệt độ kinh người, kèm theo cơn đau về thể xác và tinh thần như bị hàng ngàn con kiến cắn.
Đau quá! Cậu đã không biết cơ thể mình đau ở đâu, thân thể theo tiết tấu xâm lược của đối phương mà lắc lư, bàn tay hơi lạnh chạm vào đôi chân nóng rực, phát ra từng đợt run rẩy, đại não mê man không cách nào phân biệt được mình đang phải chịu đựng cái gì, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi loại bất an và hoảng sợ này.
Trong lúc điên cuồng từ chối, cánh tay vung vẩy lung tung bắt được thứ gì đó, chất lỏng ấm áp nhiễm đầy đầu ngón tay, chất lỏng kia đỏ thẫm tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt. Đôi môi dưới mặt nạ đóng mở, dường như đang thì thầm nói gì đó, nhưng cậu nghe không rõ và cũng không muốn nghe.
Sau đó thì sao? Tất cả những gì còn lại là một cơn đau đầu kịch liệt, không thể nhớ ra, vẫn không thể nhớ ra.
Ngụy Lam xoa hai hàng lông mày nhíu chặt, nghe thấy một tiếng gọi gấp gáp đầy sự bất an của đồng đội, cậu miễn cưỡng cười xem như đáp lại, cơ thể lung lay sắp đổ không hề có dấu hiệu mà nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
Nhiệt độ không khí xung quanh thay đổi rõ ràng đến mức khiến tất cả mọi người không khỏi rùng mình, hơi nước nhanh chóng ngưng tụ thành bóng người, giữ chặt lấy cậu, sau đó sương mù khuếch tán ra bao bọc lấy cả người cậu, nhưng cảnh tượng này có lẽ chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy.
Sương mù lạnh như băng thỉnh thoảng ngưng tụ lại rồi lại tản đi, ngưng tụ thành bàn tay rộng lớn che mắt Ngụy Lam, đây là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, tất cả sự vật trước mắt đều bởi vì hơi nước khúc xạ mà trở nên biến dạng, có thể nhìn thấy những thấy những gì mình không nhìn thấy. Nước vốn là vật âm, sương mù tự sinh ra giữa trời và đất, hiệu quả càng thêm rõ ràng, thư phòng rất rộng rãi giờ phút này chật ních bóng dáng mờ mịt hư ảo.
Những bóng đen đó lang thang trong phòng không có mục đích, thỉnh thoảng nhặt lên một số bộ phận cơ thể lên người, từ bên ngoài không khó nhìn ra những người này phần lớn đều chết oan uổng, tử trạng rất thê thảm.
Ngụy Lam không muốn nhìn thấy mấy thứ này, cậu không kiên nhẫn vung tay xua sương mù che hai mắt, thế nhưng hai tay kia ngoan cố không chịu rời đi, Ngụy Lam đành phải nhịn xuống cảm giác buồn nôn , thật cẩn thận từng li từng tí từ chen ra ngoài từ trong đám người không có thực thể.
Nhìn hành động của Ngụy Lam có chút quái dị, Doãn Hàng ghé vào bên tai Lữ Duy nhỏ giọng hỏi, "Anh ấy thấy cái gì vậy? Tại sao đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy? ”
"Hình như tôi đã nhìn thấy cái gì đó trong ngôi nhà này." Lữ Duy đẩy kính đi theo, "Tuy tôi không nhìn rõ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của những thứ đó, nơi này dường như chật cứng những thứ đó, nhanh chóng rời khỏi thư phòng đi, ở lâu với những thứ kia không tốt đâu. ”
Có một chuyện Lữ Duy không nói ra miệng, chỉ là hắn nhìn không rõ, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ thấy được bóng ma lóe lên, nơi này không chỉ tồn tại những bóng ma chết khác nhau, còn có một bóng trắng mơ hồ theo sát phía sau Ngụy Lam, bóng trắng kia dường như không có ác ý, làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến linh hồn sau lưng trong truyền thuyết。 ( truyện trên app T𝕪T )
Chịu đựng cảm giác buồn nôn, Ngụy Lam tận tâm tận trách tiếp tục điều tra, không bỏ qua bất kỳ một góc nào, cho đến khi một dấu vết kỳ lạ lọt vào tầm mắt. Cậu dám thề với trời trước đây không có những dấu vết đó, bắt đầu từ gần vết máu dưới góc bàn, những dấu vết kéo lê lộn xộn từ vệt nhỏ thành vệt lớn rồi lan dần về phía cửa ra vào.
Ngụy Lam tưởng tượng và miêu ta trong đầu nhưng gì đã xảy ra ở nơi.
Người đứng ở đó, đầu tiên là có vết nhỏ do ma sát của hai chân, sau đó bị ngã và kéo lê do mất thăng bằng, tạo thành dấu vết trên diện rộng. Tại sao những dấu vết này không được nhìn thấy trước đây? Nó giống như ... Dấu vết của linh hồn hư ảo để lại.
Những dấu vết kia kéo dài ra ngoài cửa lớn, chuyển hướng sang cầu thang, Ngụy Lam phớt lờ những câu hỏi của những người đứng ngoài cửa, buồn bực đi theo dấu vết, nhắm mắt theo đuổi, tim đập cũng càng ngày càng nhanh.
Đầu kia của dấu vết biến mất trong bụi cây rậm rạp trong vườn hoa ngoài tòa nhà, Ngụy Lam dừng cách đó vài bước không tới gần nữa, mùi xung quanh rất tệ khiến cậu muốn rút chân bỏ chạy, thế nhưng sương mù lạnh như băng phía sau chặn lại đường lui của cậu, khiến cậu không có đường chạy thoát, may mắn sương mù vờn quanh cơ thể cậu, dần dần xua tan mùi hương ghê tởm kia.
Trong bụi cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng xào xạc, Ngụy Lam chăm chú nhìn nơi lá cây lắc lư, nín thở chờ đợi. Có thứ gì đó sắp chui ra, thứ gì đó đang chuyển động, lá bị ép đến xào xạc, âm thanh ngày càng gần.
Ra đây!
Hóa ra là một con chó hoang, con chó hoang đi lạc bẩn thỉu và xấu xí da cảnh giác trừng mắt nhìn Ngụy Lam, ngậm một nửa đoạn cánh tay gãy trong miệng, cánh tay bị gãy kia đã bị gặm cắn đến nhìn không ra hình dạng ban đầu, chỉ có thể từ xương cốt phán đoán đó là cẳng tay của người, thâm chí ngay ca xương cổ tay cũng bị ăn gần hết.
"Anh Ngụy, sao anh lại căng thẳng như vậy? Đột nhiên chạy ra cũng không nói một tiếng." Doãn Hàng theo sát phía sau vừa định đưa tay vỗ vai Ngụy Lam, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi quên đi động tác, tay giơ lên giũa không trung cho đến khi mệt mỏi đến chua xót, thì mới nhớ ra mình nên làm cái gì.
Đẩy bụi cây thấp bé ra, hai người dễ dàng tìm được những thi thể nằm rải rác ở sâu trong vườn cảnh, phần lớn đã bị chó hoang gặm nhấm. Một ít bóng đen lơ lửng gần xác chết, thỉnh thoảng có mấy cái bóng sẽ nhặt lên nhặt lên cùng một khối hài cốt rồi ra sức tranh đoạt lôi kéo, đến khi hài cốt vụn mịn mới bỏ qua.
Đây là hận thấu xương muốn xé xác ra thành từng mảnh sao? Giữa quỷ ảnh và Vương Tường có ân oán như thế nào? Ngụy Lam nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt thầm nghĩ, Vương Tường không phải người tốt lắm, lợi dụng quyền thế mà làm chút chuyện gian trá, nhưng nếu thật sự muốn ông ta giết người phóng hỏa, ông ta nhất định có lá gan kia, chẳng lẽ, những bóng ma này là bị người khác sai khiến sao?
Ngụy Lam lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Duy, cố gắng duy trì bình tĩnh thấp giọng nói, "Đưa những người ngoài cửa về cục lấy lời khai đi, đình chỉ điều tra phong tỏa hiện trường... Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy Vương Tường." Dứt lời, cậu xoay người rời khỏi bụi rậm, tháo găng tay cao su xuống tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Doãn Hàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có thể hét lớn một tiếng, "Này? Anh đi đâu vậy? ”
"Còn lại giao cho các cậu, tôi có một chuyện muốn đi xác nhận." Ngụy Lam không quay đầu lại nói.
"Có chuyện gì vậy? ”
"Chuyện riêng tư."