Sáng thứ bảy vẫn là cảnh xuân tươi đẹp, nhưng buổi chiều tan học trời bắt đầu nổi mưa, tuy chỉ là mưa phùn nhưng thời tiết âm u khiến người ta cảm thấy tâm trạng về nhà không được thoải mái.
Hứa Nguyện mở tủ lạnh trong nhà, phát hiện nó rỗng tuếch. Lúc này mới nhớ ra thứ ba tuần này mẹ đi công tác, giờ là lúc nửa đêm, mà cha thì tăng ca nên trong nhà không còn thứ gì.
"Hiểu Hiểu à ~" Hứa Nguyện không còn cách nào đành phải gọi cho Lê Hiểu, nhạc chuông vừa vang lên vài phút đã bắt máy.
"Cậu sao vậy? Nghe ỉu xìu hà." Bên Lê Hiểu có chút ồn ào.
"Tớ sắp chết đói mất rồi, có có rảnh không? Mang qua đây cho tớ món gì nhá?"
"Cái đó..... Tớ không có ở nhà."
"Cậu ra ngoài chơi à? Không phải cậu tan học về nhà ngay sao?" Hứa Nguyện một tay cầm điện thoại, lật tung tủ đồ ăn vặt ở nhà.
"Không phải.... Chậc" Bên kia do dự vài giây rồi ấp úng nói: "Tớ, tớ ở thủ đô."
"Cậu đừng nói chú lại đi công tác nữa nhé?" Hứa Nguyện dừng động tác, cảm giác có gì đó không đúng, cau mày hỏi: "Tại sao lại đi thủ đô?"
"Hứa Nguyện, xin lỗi."
Giọng nói đầu bên kia khiến cho Hứa Nguyện sửng sốt một lúc, tại sao gần đây hai khuê mật bọn họ lại càng trở nên trầm mặc nghiêm túc hơn chứ?
"Không phải, cậu làm sao vậy?"
"Tớ quyết định tham gia thi vào Hý Kịch. Xin lỗi, lúc trước lại hứa thi cùng trường đại học với cậu."
"A... Tớ còn nghĩ có chuyện gì, không sao đâu!" Hứa Nguyện ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, nhưng mà vẫn cảm thấy khó hiểu.
"Nhưng... tại sao lại đột nhiên muốn thi Hý Kịch? Cậu định chọn chuyên ngành nào? Khoan đã, chẳng lẽ bây giờ cậu đang ở thủ đô chuẩn bị cho kỳ thi sao?"
Hứa Nguyện đột nhiên nhận ra, chợt hiểu tại sao Lê Hiểu lại đi thủ đô trước năm mới, tại sao lại nghe những ca khúc kinh điển như 《 biển rộng cố hương》.... cùng với những hành động khó hiểu gần đây.
"Tớ muốn theo học chuyên ngành biểu diễn." Lê Hiểu cười nhẹ, chờ bạn thân hỏi xong một đống vấn đề mới trả lời một cái.
"Được rồi bây giờ tớ có việc rồi, chờ tớ trở lại sẽ nói với cậu sau."
Hứa Nguyện cười trả lời: "Được, tớ chờ cậu trở về giải thích cho tốt!"
Sau này cô mới biết, Lê Hiểu ghi danh vào Hý Kịch là bởi vì Vân Thượng.
Khi cô gái vô tư kết thân với nam thần, trái tim không tránh khỏi cảm động.
Chỉ tiếc là, màn kịch này chàng vô ý nàng cố tình.
Chú của Vân Thượng mở một công ty truyền thông, năm ngoái lúc vào công ty của chú mình thực tập, anh gặp được một cô gái.
Cô ấy là sinh viên năm nhất Bắc đại, vì là dân tộc thiểu số nên diện mạo phong tình khác lạ, tính cách lại lạnh lùng, có cảm giác như mỹ nhân Âu Mỹ.
Vân Thượng không khỏi động tâm, mà Lê Hiểu dưới sự kích thích đã bắt đầu có ý nghĩ đăng ký vào Hý Kịch.
Cha mẹ cô ấy từng khuyên ngăn vài lần, Hứa Nguyện biết chuyện cũng khuyên cô đừng nên hành động theo cảm tính, nhưng Lê Hiểu tính rất bướng, nói sao cũng không thay đổi được gì.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, con đường này cô ấy vốn phải nên đi.
*
Sau này, Hứa Nguyện từng hỏi: "Cậu có hối hận không?"
Khi đó Lê Hiểu vừa hô khô thẻ tre (hoàn thành vai diễn) một bộ phim lớn của một đạo diễn có tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói lạnh lùng trong trẻo: "Cho dù có lựa chọn lại một lần nữa, tớ nghĩ không nghĩ mình sẽ thay đổi."
Cô ấy vốn có thể có một cuộc sống bình yên, êm đềm của một người bình thường, nhưng cuối cùng lại tỏa sáng trên sân khấu.
Chúng ta không hối hận khi thời trẻ hết lòng yêu một người, không hối hận vì đã đưa ra lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời, không hối hận về quá khứ ...
Có lẽ, gánh nặng con đường diễn viên thực sự hợp với cô ấy.
Tất cả chúng ta đều đã có những lựa chọn thay đổi quyết định cuộc đời của mình.
Nhưng mà, cho dù có cơ hội quay lại quá khứ, tôi vẫn sẽ lựa chọn giống như cô ấy.
Như vậy, mới không hối tiếc.
*
Cuối tháng 4, công bố kết quả kỳ thi.
Kết quả bài kiểm tra nghệ thuật của mỗi học viên cũng được công bố ra bên ngoài.
Cha mẹ của Lê Hiểu cho rằng con gái mình mới nửa đường nhảy vào, không giống những ngôi sao nhí có kinh nghiệm diễn xuất, càng không phải một số thí sinh được đào tạo từ nhỏ, không cầu thứ hạng tốt bao nhiêu, chỉ cần Lê Hiểu có thể vào là được rồi.
Tất cả mọi người không nghĩ tới là, lúc kết quả được công bố, Lê Hiểu là thí sinh đứng thứ 2 cả nước ngành biểu diễn và là nữ sinh đứng đầu.
Thành tích của Lê Hiểu khiến truyền thông choáng váng. Một cô gái nghiệp dư vô danh, không ký hợp đồng với công ty hay studio nào, thứ duy nhất trên mạng là một bộ ảnh cô ấy chụp trong kỳ nghỉ hè.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là, minh tinh Trác Thành giám khảo của khoa biểu diễn học viện Hý Kịch gửi văn bản lên Weibo:
"Cô ấy không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, nhưng đôi mắt biết nói của cô ấy hấp dẫn tôi. Khi cô ấy biểu diễn võ thuật, anh khí phảng phất giữa mày khiến tôi liên tưởng đến Lâm Chân (nữ thần võ thuật Hồng Kông vào những năm 80-90, nhiều lần tham dự điện ảnh được đề cử giải Oscar).
Chúng tôi cho rằng, trời sinh cô ấy hợp làm nghề diễn viên.
Chúc mừng Lê Hiểu đạt được kết quả tốt trong kỳ thi, tôi hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành một diễn viên."
Là diễn viên, không phải ngôi sao.
Ngày đó, lần đầu tiên Lê Hiểu lên hot search Weibo, cũng là ngày bắt đầu thời đại của Lê Hiểu.
Nói chuyện.
"Hứa Nguyện, đi mau đi mau, cuối cùng không phải ngồi trong phòng học, chúng ta mau xuống đi!"
"Phơi nắng phơi nắng, phải thả lỏng!"
"Trời mưa gần 1 tháng rồi, tớ sắp mốc luôn rồi..."
Bước sang tháng 5, ở góc trái bảng đen có thể thấy chỉ còn một tháng nữa là đếm ngược kỳ thi Đại học.
Kỳ thi và tự chọn đều đã xong rồi, tháng 6 chỉ còn lại các môn thi trong kỳ thi tuyển sinh là ngữ văn toán và anh, hơn nữa kỳ thi ngoại ngữ vào tháng 10 năm ngoái khá tốt, chỉ còn lại hai môn toán và ngữ văn.
Sáu ngày một tuần, mỗi ngày đều là văn toán cộng thêm tự học, hiện giờ khó khăn lắm mới có một tiết thể dục, khiến cho các học sinh sắp mốc meo reo hò phấn khởi.
Nhưng mà, có lẽ vui quá mức và quên mất rằng, hôm nay bọn họ phải chạy đường dài.
Bởi vì Bộ Giáo Dục có quy định, học sinh phải kiểm tra hạng mục này mỗi tháng, thành tích báo lên trên.
"Hai cái cậu này," Hứa Nguyện chậm rãi chỉnh lại đồ này kia, thấy trong phòng không còn mấy người, lúc này mới chậm rì đứng lên: "Chúng ta đến căn tin trước đi."
"Đi căn tin làm gì?"
Trong tòa dạy học có hai cầu thang lớn và một cầu thang nhỏ, gần đây ba người thường đi cầu thang nhỏ. Ba người đi cùng lúc không được, chỉ đành phải đi trước sau.
"Đừng nói với tớ là các cậu quên hết rồi đấy nhé!" Hứa Nguyện đi trước, lúc này dừng lại nghiêng đầu cười, khiến cho Lý Du Hâm và Chúc Ý Bạch thấp thỏm.
"Sao, sao nào?" Chúc Ý Bạch lập tức lên cơn diễn, hai tay che ngực: "Cậu định làm gì tớ?"
"..."
Lý Du Hâm đi mau hai bước, rời xa cô nàng, vẻ mặt ghét bỏ "Tôi không quen người này".
"Được rồi, không đùa nữa," Hứa Nguyện quay đầu tiếp tục xuống lầu: "Chúng ta nhanh đến căn tin mua nước đi. Hôm nay trời nóng, kiểm tra chạy 800 giết chết người khát!"
"what!" Lý Du Hâm trực tiếp bắn ra câu tiếng anh.
Đời này cô nàng sợ nhất là chạy bộ, nhất là chạy đường dài.
"Tiểu Hâm Hâm à, chúc cậu may mắn!" Chúc Ý Bạch nhớ lại buổi học chạy được dài của Lý Du Hâm học kỳ trước, lắc đầu, vẻ mặt "Đứa nhỏ đáng thương" vỗ vai cô nàng.
"Chuẩn bị---- chạy!"
800m chia làm hai nhóm, một phút trước nhóm của Chúc Ý Bạch và Lý Du Hâm đã chạy xong.
Giáo viên ra hiệu lệnh, Hứa Nguyện và những bạn học khác cùng nhau chạy đi.
Hứa Nguyện chạy nước rút xem như là đếm ngược trong lớp, nhưng chạy đường dài thì không tồi.
Nếu như muốn nói nguyên nhân là gì, có lẽ chính là do ba năm cấp hai cô đã luyện tập chạy đường dài nhiều, hơn nữa cô cũng có kiên nhẫn. Còn về chạy nước rút thì cô lại không có thiên phú về chuyện này.
"Cố lên!" "Kiên trì đến cùng!" "..."
Chạy được nửa vòng, ngọn gió mang đến sự cổ vũ của các bạn từ xa.
Hứa Nguyện chạy từng bước nhịp nhàng, trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện bí mật trong phòng ngủ đêm hôm trước.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng tắt đèn đã vang lên nửa tiếng trước.
Hứa Nguyện nghe thấy người đối diện cứ liên tục xoay người, dường như ngủ không được.
"Tiểu Hâm Hâm à"
Khoảng năm phút sau, Lâm Thâm Thâm nhỏ giọng hỏi Lý Du Hâm.
Lý Du Hâm chưa ngủ, vài giây sau chui đầu ra khỏi ổ chăn, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
"Cậu tính thi đại học xong sẽ làm gì?" Trong bóng tối, Hứa Nguyện mơ hồ thấy Lâm Thâm Thâm ngồi dậy.
Giọng nói của Lý Du Hâm hơi khàn khàn, "Tớ sao? Tớ muốn nhìn thấy tuyết phương Bắc, nhưng tớ sợ lạnh."
"Tớ cũng không biết nên làm gì nữa?"
Khi đó Hứa Nguyện mới chợt nhận ra ý nghĩa của kỳ thi tuyển sinh Đại học.
Không chỉ là một kỳ thi quyết định cuộc đời, mà còn là một cuộc chia tay.
Họ đi những con đường riêng, mỗi người đều hướng về nơi xa.
Tương lai, đã không còn Lý Du Hâm thành thật đáng yêu, đã không còn Chúc Ý Bạch luôn quên chuyện, đã không còn Lục Ngu thường xuyên thủ thỉ bên tai cô về phong cách cổ trang... Cũng có thể, đã không còn cậu thiếu niên mùi bạc hà đó nữa.
"100m cuối cùng! Tiến lên!" Tiếng giáo viên thể dục ở đằng xa hét lớn.
Gió lạnh thổi vào mặt, Hứa Nguyện cũng hồi phục lại tinh thần, dần dần gia tốc về phía cuối cùng.
Cô hoàn thành 800m với thành tích cao thứ hai trong số các bạn nữ trong lớp. Có lẽ cả chặng đường suy nghĩ lung tung, cho nên bây giờ cô không cảm thấy quá mệt mỏi.
"Chị của tôi! Thể lực cậu tốt thật đó!"
Mặc dù nhóm của Lý Du Hâm chạy xong trước Hứa Nguyện, nhưng cô nàng vẫn chưa hít thở được bình thường. Ngồi trên bãi cỏ sân thể dục thấy Hứa Nguyện vẻ mặt thoải mái chậm rãi đi về phía mình, cô nàng gầm lên: "Ném nước lại đây cho tớ! Tớ hết sức rồi!"
Hứa Nguyện cười, ngồi xổm xuống, ném chai nước khoáng qua, tự mình ngồi bên bồn hoa, mở nắp ra uống nước.
Giáo viên thể dục vừa vặn đứng sau Lý Du Hâm, cười đến phúc hậu vô hại nhìn cô nàng: "Thấy em còn sức nói chuyện, lát nữa cho em chạy lại một vòng, nhất định phải đạt được tiêu chuẩn!"
"No----"
Bên kia, nhóm nam sinh đã chạy xong, trong nháy mắt mọi người giải tán như con ngựa đứt cương.
Hứa Nguyện ngồi một mình trong bóng râm, nhìn đám bạn cùng lớp nô đùa trên sân chơi, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng cười đùa, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cảnh như vậy, sau này sợ là không còn nhiều nữa.
Cô cúi đầu vuốt lại mái tóc trước trán, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình thấy Lâm Thâm Thâm và Vệ Ngưng vẹo vào bên cạnh căn tin.
"Này!" Hứa Nguyện sững sờ, không để ý đến người phía sau, cho đến khi nước trong tay bị đoạt đi mới kinh ngạc xoay người lại: "Cậu định làm gì?"
"Khát."
Tả Vu Hàng vốn đã cao, hiện tại Hứa Nguyện lại ngồi xếp bằng dưới đất, chỉ có thể ngửa đầu nhìn cậu ta.
Sau lưng cậu ta là trời xanh mây trắng, bất giác khiến cô cảm thấy vài phần xa xôi.
Thái dương khoan thai chui ra từ đám mây. Hứa Nguyện ngửa đầu nhìn Tả Vu Hàng, cũng bị ánh mặt trời phía sau làm cho chói mắt.
Cô xoa xoa thái dương, đợi đến lúc nhìn lên lần nữa, chai nước khoáng của mình trong tay Tả Vu Hàng đã cạn sạch.
"Không phải, nước đó tớ uống rồi..." Hứa Nguyện chỉ cái chai, ấp úng nói.
Trong thói quen sinh hoạt thường ngày của cô, tuy rằng không có tính khiết phích nghiêm trọng nhưng vẫn không chấp nhận được uống chung nước với người khác.
"Không sao, tôi không chê."
Hứa Nguyện bất lực về chuyện này, cô định nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng cậu ta không thèm để ý, nếu nói ra chẳng khác nào mình chuyện bé xé ra to.
Trong lòng cân nhắc lời của Tả Vu Hàng, cô cảm thấy có chút mơ hồ.
"Cũng không phải cậu uống, là tôi uống, cậu biểu hiện như thế là có ý gì?” Tả Vu Hàng ngồi cách một khoảng nhỏ với Hứa Nguyện, nghiêng đầu cười nói.
"..."
Các cô gái lúc không có việc gì làm thường tán gẫu về các chàng trai trong trường.
Lúc trước rất nhiều người đồng ý, Tả Vu Hàng cười rộ lên như ánh mặt trời.
Khi không cười thì trông lạnh lùng, cười rộ lên như chữa khỏi hệ.
Hứa Nguyện bị cậu ta cười đến hoảng thần, Tả Vu Hàng vẫy vẫy tay trước mặt cô: "Sao vậy, nóng đến choáng váng sao? Không nói cũng được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT