Anh vừa nói xong một tiếng vợ, liền xấu xa thổi vào tai cô, trong mắt lóe lên ý cười châm chọc. Anh lấy ngón cái vuốt nhẹ cằm của cô, thoạt nhìn thì trông giống hệt như là hành động thân mật nhất giữa hai người yêu nhau.
"Vợ à."
Anh lại tiếp tục gọi một tiếng nữa, mí mắt rũ xuống, để hàng lông mi dài che đi tình ý trong ánh mắt. Mùi rượu vẫn còn thoang thoảng bên chóp mũi khiến tim cô đập ngày càng nhanh và mặt cũng bắt đầu nóng dần lên. Cô muốn tránh khỏi tầm mắt anh, nhưng một tay anh đã ôm chặt lấy eo cô, để cơ thể nhỏ nhắn của cô nằm trọn trong lòng mình.
Nguyễn Hân sững sờ, nhưng cô cũng nhìn ra được dáng vẻ hiện giờ của Phó Tư Nghiên. Anh không hề say, chỉ là làn da trắng nõn của anh dễ bị đỏ ửng lên sau khi uống rượu mà thôi.
Nhưng vừa rồi cô lại làm cái trò gì đây?
Cô cho rằng anh uống rượu say, dỗ anh như đứa trẻ ba tuổi, đã vậy lại còn tự xưng là vợ của anh nữa. Đến bây giờ, bình tĩnh suy nghĩ lại những lời mà mình đã nói, cô mới cảm thấy thở không nổi nữa.
Cô cảnh giác ngước mắt nhìn anh, nhưng không được bao lâu thì lông mi đã giật giật, ánh mắt đảo quanh không biết nên đặt ở chỗ nào, lại hỏi bâng quơ: "Anh nóng à?"
Phó Tư Nghiên cúi đầu, chiếc mũi cao kề sát chóp mũi cô, cái cổ khẽ nâng và khóe miệng có hơi nhếch lên, "Vợ yêu, em muốn nhân lúc tôi say rượu, cởi quần áo giúp tôi phải không?"
"..........."
Anh nắm chặt tay cô đặt lên cổ áo mình, đầu ngón tay cô chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Nguyễn Hân hoảng sợ, nuốt nước bọt nói: "Tôi... Tôi không có. Anh đừng có mà nói linh tinh."
Phó Tư Nghiên vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn đang ướt sũng, vùng da quanh xương quai xanh ửng đỏ, hai tiếng vợ yêu phát ra từ giọng nói trầm ấm của anh dường như có cảm giác quyến rũ mập mờ rất khó tả.
Phó Tư Nghiên nhìn khuôn mặt xấu hổ của cô, cười khan, "Chứ không phải em nói em là vợ của tôi à? Còn nói cái gì mà trong nhà chỉ có mỗi hai người chúng ta, em muốn làm gì cũng không cần tôi đồng ý, đúng không nhỉ?"
"Lúc đó chỉ là tôi tưởng anh uống say thôi, hoàn toàn không có ý gì khác đâu." Nguyễn Hân khóc không ra nước mắt.
Phó Tư Nghiên khẽ nhấc ngón tay lên, dừng lại trên khóe môi cô, sau đó trượt xuống cần cổ thanh tú, nhỏ giọng nói: “Thì ra em dụ dỗ tôi là vì lí do đó à?”
Nguyễn Hân cúi đầu, thái độ thành khẩn: “Nhân lúc anh say rượu quyến rũ anh là lỗi của tôi, tôi sai rồi.”
Nguyễn Hân nói dứt lời liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô nói gì cơ?
Dụ dỗ anh á?
Cô bị anh nắm mũi dắt đi rồi.
Phó Tư Nghiên dùng con mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Hân, chờ cô nói ra lời biện hộ.
Phải làm gì bây giờ nhỉ?
Thực ra, việc cô lợi dụng lúc anh uống say để anh đồng ý giúp mình đối phó với Hàn Nhâm Bân cũng không phải là việc đúng. Vì vậy cô chắc chắn rằng anh đang muốn dùng những hành động quái quỷ này để sỉ nhục cô.
Sao sự việc lại đi đến nước này cơ chứ, Nguyễn Hân suy nghĩ một lát, bắt đầu vùng vẫy.
"Ai thèm dụ dỗ anh chứ. Nhưng anh rõ ràng chẳng uống cũng chẳng say, lại giả bộ để tôi phải bận rộn cả đêm, hầu hạ anh y như mẹ chăm con vậy."
Phó Tư Nghiên đáp: "Thế là em trách tôi?"
"Cũng không thể nói được là trách ai, chuyện này là do hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.” Tay cô miễn cưỡng đặt trên vai anh, hai bả vai rụt lại, hít một hơi nói: "Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Không cần phải đứng gần đến mức này đâu."
Phó Tư Nghiên cảm nhận được sự kháng cự và bất an của cô, ý cười trong mắt hơi nhạt đi, rũ mắt hỏi. "Hiểu lầm cái gì mới được?"
Nguyễn Hân bĩu môi, trong lòng có chút chột dạ nói: "Thật ra tôi đang muốn nhờ anh một chuyện."
Phó Tư Nghiên cúi đầu nhìn khuôn mặt lấy lòng của cô. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn cô chủ động thân thiết với anh, nhưng anh lại dùng thủ đoạn đê hèn làm cho cô phải cầu xin anh chuyện gì đó.
Anh tự giễu cười một tiếng, nới lỏng vòng tay ôm cô, xoay người bước ra ngoài.
Nguyễn Hân có chút sửng sờ, "Anh đi đâu thế?"
Phó Tư Nghiên cũng không quay đầu lại, "Đêm nay tôi sang phòng sách ngủ."
"Tội gì mà phải ngủ ở phòng sách?"
Phó Tư Nghiên không đáp lại, sải từng bước chân dài rời đi.
Nguyễn Hân nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, tức giận giơ chân lên thầm đạp anh một cái.
Lại còn ngủ ở phòng sách nữa chứ, không muốn giúp cô thì cứ nói thẳng ra. Cô còn chưa nói muốn nhờ anh giúp cái gì mà anh đã vội vã tránh mặt cô rồi.
Keo kiệt, bụng dạ người này thực sự quá keo kiệt rồi.
Lại còn có kiểu ngủ trong phòng sách như vậy nữa chứ, thế thì cả đời đừng đặt chân vào phòng ngủ nữa.
Nguyễn Hân dùng sức đóng cửa phòng lại, khoá trái từ bên trong. Ngày mai cô sẽ gọi người đến thay khoá.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Hạ Y Đồng gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô sự việc tiến triển đến đâu rồi.
Nguyễn Hân nằm ngửa trên giường, trong lòng buồn bực nhắn lại [Không.]
Hạ Y Đồng: [Hôm nay cậu không gặp Hàn Nhâm Bân hả? Sao vẫn không có tiến triển gì? Cậu đã nói thẳng trước mặt anh ấy rồi mà anh ấy cũng không nể mặt cậu à?"]
Nguyễn Hân: [Hôm nay tâm trạng Hàn Nhâm Bân không được tốt lắm, trốn ở ngoài ban công hút thuốc cả đêm, vì vậy mình với cậu ấy vẫn chưa nói với nhau câu nào.]
Hạ Y Đồng: [Sao cơ? Tâm trạng anh ấy không tốt á? Sao thế?]
[Có chuyện gì với anh ấy à?]
[Anh ấy đã ổn hơn chưa?]
Hạ Y Đồng hỏi liên tiếp ba câu hỏi, dồn tất cả sự chú ý lên Hàn Nhâm Bân, chuyện của Nguyễn Hân đã sớm bị cô ấy ném lên chín tầng mây rồi.
Không chờ Nguyễn Hân đáp lại, Hạ Y Đồng đã lập tức gọi cho Nguyễn Hân, giọng như pháo nổ: "Alo, Bân Bân sao rồi?''
Nguyễn Hân hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tâm trạng Bân Bân của cậu không tốt lắm, ngày mai sẽ xuất ngoại đi du lịch giải khuây, không bị làm sao cả, người có sao bây giờ là mình đây này. Cậu ấy đi rồi, mình biết tìm ai chụp tạp chí cho mình đây?"
Hạ Y Đồng vuốt vuốt ngực, "Không sao là tốt rồi."
Nguyễn Hân: "........"
Hạ Y Đồng: "À đúng rồi... tụi mình vừa nói đến đâu rồi nhỉ. À, cậu với Hàn Nhâm Bân chưa nói chuyện với nhau. Thế chồng cậu đâu, sao cậu không nhờ chồng cậu giúp?"
Nguyễn Hân thở dài: "Đừng nhắc đến anh ta, cứ coi như anh ta chết rồi đi."
Hạ Y Đồng: "Có chuyện gì thế?"
Nguyễn Hân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần, tức giận nói: "Cậu xem xem anh ta có còn là người hay không? Một giây trước còn gọi vợ yêu này nọ, qua giây sau nghe mình nói có chuyện muốn nhờ anh ta giúp, thì lại lập tức trở mặt ngay."
Hạ Y Đồng: "Có lẽ tớ đã biết tại sao anh ấy lại trở mặt rồi."
Nguyễn Hân: "Tại sao?"
Hạ Y Đồng: "Đương nhiên là bởi vì biện pháp mà cậu dùng không đúng rồi. Từ trước tới giờ cậu luôn lạnh nhạt với anh ta, đột nhiên lại đối xử tốt với anh ta, lại còn tỉ mỉ chăm sóc, lo lắng cho anh ta nữa. Cho nên, hẳn là trong lòng anh ta không khỏi có chút nghi ngờ. Nhưng theo cậu kể thì anh ấy cũng không chán ghét việc cậu chủ động, chứng tỏ rằng anh ta cũng muốn gần gũi với cậu hơn. Nhưng chưa tới một đêm cậu lại lòi cái đuôi của mình ra rồi, vội vàng nhờ anh ta giúp, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ ngay là cậu đối xử tốt với anh ta chỉ để nhờ anh ta làm việc này việc kia. Mà cậu có biết lòng tự trọng lớn nhất đối với đàn ông là gì không?"
Hạ Y Đồng lại bắt đầu sử dụng kinh nghiệm xem phim thần tượng của mình để giảng giải cho cô.
Nguyễn Hân chết lặng, hỏi, "Là gì?"
Hạ Y Đồng: "Đương nhiên là một người phụ nữ cố lấy lòng anh ta không phải vì anh ta, mà là để lợi dụng anh ta."
Nguyễn Hân cau mày, "Mình chỉ muốn nhờ anh ta một chút thôi, nói là lợi dụng thì có chút phóng đại quá mức rồi."
Hạ Y Đồng: "Không liên quan đến việc cậu muốn anh ta giúp cậu việc gì, mấu chốt ở đây là cậu tiếp cận với anh ta chỉ để nhờ vả anh ta thôi."
Nguyễn Hân: "Thế có nghĩa là khi mình nhờ anh ta giúp mình việc gì thì mình cũng không được đối xử với tốt với anh ta đúng không?"
Hạ Y Đồng: "Cậu đối xử tốt với anh ta là đúng, nhưng lại vội vàng quá mức cần thiết rồi. Khi nãy tình hình còn rất tốt, hai người tình chàng ý thiếp, cùng nằm trên một cái giường. Sau đó, chỉ cần cậu vô tình nhắc đến chuyện Nguyễn Thư Nhã móc nối với người trong công ty cậu, làm chuyện xấu gì đó khiến cậu khó chịu, thì thậm chí không cần cậu nói thêm cái gì nữa, chồng cậu đã giải quyết xong hai việc kia trong phút chốc rồi."
"............"
"Này, Nguyễn Hân, cậu vẫn nghe đó chứ?"
Nguyễn Hân: "Cậu cúp máy được rồi."
Nguyễn Hân cúp máy của Hạ Y Đồng xong, ngồi trên giường cầm điện thoại. Ngoài cửa sổ, bóng đêm trải xuống dày đặc, những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, thành phố kinh tế phồn hoa này bề ngoài thì trông lúc nào cũng có vẻ sôi động, nhưng thực chất ẩn sâu bên trong lại chứa đựng một nỗi cô đơn lạ lùng. Cô mở máy lên, nhìn tên người liên lạc ở đầu đoạn chat là Hạ Y Đồng, tiếp đến là Phó Tư Nghiên, sau đó là đồng nghiệp và đối tác công ty. Cô phải kéo xuống một hồi lâu mới nhìn thấy tên liên lạc có chú thích "Bố" ở phía dưới.
Nguyễn Hân nhìn Nguyễn Đức Nghiệp vẫn để ảnh đại diện nick là ảnh hồi bé của mình, trong lòng bất chợt có cảm giác tủi thân, cổ họng dấy lên niềm chua xót. Cô từng nghĩ rằng Nam Thành là thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên, là nhà của cô, và chỉ cần cô còn ở trên mảnh đất này, cô sẽ có được hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ, nhà của cô đâu mất rồi?
Cô đứng dậy khỏi giường đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra, hít lấy một hơi thật sâu. Cô cố nuốt nước mắt ngược vào trong, dặn lòng không cần phải buồn vì một người không xứng đáng làm cha.
Đàn ông đúng là chả có gì tốt.
Hôm sau, báo thức chưa kịp kêu thì Nguyễn Hân đã thức dậy. Cô nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ, cô nhắm mắt lại và tiếp tục nằm trên giường một lúc, thế nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, bụng còn có chút hơi đói. Tối qua vì online nói chuyện với Hàn Nhâm Bân nên cô vẫn chưa ăn.
Cô vén chăn xuống giường, rồi vào phòng tắm đánh răng, sau đó chưa kịp rửa mặt đã đi xuống tầng tìm đồ ăn rồi.
Phó Tư Nghiên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo, thấy cô dậy sớm như vậy có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.
Nguyễn Hân vẫn còn bực anh vì chuyện hôm qua. Khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt anh, cô quay đầu vờ như không thấy, đi về phía phòng bếp.
Mùi sữa nồng nặc tràn ngập phòng bếp, Phó Tư Nghiên làm bánh sandwich và bít tết, Nguyễn Hân do dự một lúc, sau đó khí thế mở tủ lạnh ra, tìm được một gói bánh mì nướng với mứt.
Những lát bánh mì lấy ra từ tủ lạnh đã nguội cứng cả, dù đã được phết lên một lớp mứt nhưng nó vẫn rất khô và không có vị gì. Cô nhai hai cái rồi khó khăn nuốt xuống, nhìn về phía Phó Tư Nghiên đang ngồi trên sô pha, thoải mái uống sữa đọc báo.
Nguyễn Hân nghĩ nghĩ gì đó rồi cầm lấy lát bánh mì nguội với mứt, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô lấy thìa múc mứt và phết lên lát bánh mì nướng. Chế độ ăn uống không lành mạnh của cô thật sự đã khiến Phó Tư Nghiên chú ý, anh ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, thản nhiên nói: "Có bánh mì và bít tết trong bếp đấy."
Nguyễn Hân không thèm để ý đến anh, lắc lắc mái tóc che khuất tầm mắt, cắn một miếng bánh mì nguội. Phó Tư Nghiên thấy vậy đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi vào bếp, mang ra một chiếc đĩa. Nguyễn Hân thờ ơ liếc nhìn chiếc bánh sandwich đặt trên đĩa mà Phó Tư Nghiên đưa cho mình, kiêu ngạo khịt mũi, giở giọng ranh mãnh nói: "Không cần đâu, cảm ơn, tâm trạng tôi không tốt, không muốn ăn."
Cô quyết định nghe theo ý kiến của Hạ Y Đồng một cách có chọn lọc, vô tình nói rằng tâm trạng mình đang không tốt. Nếu Phó Tư Nghiên hỏi cô tại sao tâm trạng lại không tốt, cô sẽ trả lời rằng cô muốn mời Hàn Nhâm Bân chụp tạp chí.
Phó Tư Nghiên đứng trước mặt nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi ăn bánh sandwich và bít tết ngay trước mặt cô.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nguyễn Hân: Đây không phải là kết quả mà tôi muốn…