Ban đầu, việc Du Tâm Kiều theo đuổi Từ Ngạn Hoàn cũng chỉ bị lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Nhưng làm người khác kinh ngạc nhất là Lương Dịch với Thẩm Đạt Dã. Bởi vì tâm điểm chú ý của hai người lại không giống với mọi người.
Lương Dịch: “Cậu như thế mà lại thích nam á?”
Thẩm Đạt Dã: “Từ Ngạn Hoàn hung dữ như thế, cả ngày chỉ bày ra cái bộ mặt như ai đó nợ tiền cậu ấy vậy á. Cậu nhìn trúng cậu ta ở điểm nào thế?”
Du Tâm Kiều trả lời một cách dứt khoát: “Đúng vậy, tôi là gay. Từ Ngạn Hoàn không hề hung dữ, cho dù là gương mặt như ai nợ tiền của cậu ấy thì cũng là gương mặt của trai đẹp.”
Lương Dịch, một nam sinh trung học bảo thủ ở một thành phố hạng ba, vẫn không dám tin rằng một anh chàng đồng tính đang ở ngay bên cạnh mình. Hà Đường Nguyệt liền phổ cập cho cậu ta những bộ phim hoạt hình nổi tiếng mà cậu ta đã xem khi còn nhỏ. Sau khi biết được Touya và Yukito yêu nhau, Lương Dịch liền cảm thấy tín niệm của mình như bị sụp đổ rồi, cả người cảm thấy không được ổn cho lắm.
“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ không phải là bạn thân của nhau sao?”
Hà Đường Nguyệt liền đưa ảnh chụp màn hình của hoạt hình cho Lương Dịch xem: “Cậu có cùng với bạn thân của cậu đút đồ ăn cho nhau, đã thế lại còn nhéo má nhau không?”
Lương Dịch nhìn Thẩm Đạt Dã, do dự mà nói: “Đút thức ăn cũng chả sao cả, chúng tôi cũng thường xuyên đút cho nhau ăn mà. Còn về nhéo má thì….”
Thẩm Đạt Dã có dự cảm không lành liền lùi về phía sau: “Cậu đừng có lại gần tôi!”
Hà Đường Nguyệt cười đến run rẩy cả người: “Sao mà nam sinh các cậu ai cũng gay gay thế hở?”
Vào học, Lương Dịch liền truyền một tờ giấy cho Du Tâm Kiều: Cậu thật sự sẽ theo đuổi Từ Ngạn Hoàn hả?
Du Tâm Kiều buồn cười mà vẽ một gương mặt ngại ngùng biểu thị sự đồng tình.
Lương Dịch lại hỏi: Vậy cậu muốn trở thành Yukito hay là Touya?
Thằng nhóc này, nhanh như thế mà đã quan tâm đến việc người anh em tốt của cậu ta là 0 hay 1* rồi.
*Bên trung người ta gọi top là 1 còn bot là 0.
Du Tâm Kiều nghĩ một lúc rồi trả lời: Nếu như tôi được lựa chọn thì…chắc là Touya á.
Bởi vì Yukito trắng trằng mềm mềm trông vô cùng đáng yêu đấy chứ, Du Tâm Kiều cũng muốn véo má cậu ấy.
Lần này câu trả lời của Lương Dịch lại đầy khích lệ: Không hổ danh là anh em tốt của tôi! Tiến lên!! Mỗi giây mỗi phút đều hạ gục Từ Yukito nào!!!
Hiện tại mâu thuẫn chủ yếu không phải mỗi phút hay mỗi giây hạ gục được Từ Ngạn Hoàn, mà là Từ Ngạn Hoàn có chấp nhận được việc yêu nam sinh hay không thôi.
Hà Đường Nguyệt học cùng Từ Ngạn Hoàn từ cấp hai đến giờ, cũng có nói với cậu là cô chưa từng thấy Từ Ngạn Hoàn có hứng thú yêu đương với bất cứ sinh vật nào trên trái đất cả. Tình huống như thế này hoặc là đang yêu đương ngầm mà giấu còn rất kĩ, hoặc là chưa có kinh nghiệm gì đối với chuyện tình yêu cả. Đúng là uổng công lớn lên đẹp trai như thế.
Du Tâm Kiều cảm thấy tình huống đầu tiên không có khả năng là sự thật được. Theo quan sát của Du Tâm Kiều thì Từ Ngạn Hoàn đến cả điện thoại còn không có, làm sao có thể liên lạc được với người yêu đây? Hơn nữa bình thường Từ Ngạn Hoàn đi học đến cuối tuần còn phải đi làm thêm nữa, có sắp xếp thời gian hẹn hò cũng không sắp xếp nổi.
Còn tình huống thứ hai, chưa có kinh nghiệm gì về yêu đương.
Suy cho cùng thì có nam sinh nào lại không tò mò về nội dung trong bức thư tình chứ? Nếu đổi lại là Du Tâm Kiều thì dù cậu không có mở ra xem luôn thì cũng là trốn vào nhà vệ sinh mà xem trộm.
Hơn nữa, Từ Ngạn Hoàn cũng không có từ chối.
Nghĩ đến bức thư tình của cậu viết cho Từ Ngạn Hoàn đang ở trong ba lô của anh ấy, Du Tâm Kiều lại càng có tự tin hơn. Cậu cảm thấy phần trăm cậu chiến thắng là vô cùng cao.
Trong nháy mắt cậu đã giác ngộ được về vấn đề này. Chỉ cần nỗ lực hơn một chút nữa chắc chắn có thể ôm trai đẹp về nhà. Còn có thể khoe khoang trước mắt của Diêu nữ sĩ!
Lý tưởng phong phú đến mấy cũng sẽ bị hiện thức đánh đổ. Có những thứ dù nỗ lực nhưng trong thời gian ngắn lại không có cách nào giành lấy được.
Du Tâm Kiều là người thuộc phái hành động, liền lên mạng tìm “Muốn theo đuổi được một người thì bắt buộc nắm bắt 21 kĩ thuật sau”. Sau đó in ra tờ giấy rồi dán ngay trên đầu giường, nghiêm chỉnh mà thực hiện những nội dung trên đấy.
Ví dụ như mỗi ngày đều dậy sớm hơn năm phút, trên đường đi học thì mua đồ ăn sáng. Nhân lúc mọi người trong lớp vẫn chưa tới, thì đặt nó lên trên bàn của Từ Ngạn Hoàn. Mặc dù Từ Ngạn Hoàn đến nhìn cũng không thể nhìn, nhưng đồ ăn sáng mỗi ngày đều được người ngồi trước bàn Từ Ngạn Hoàn cho vào bụng.
Ví dụ như dựa trên sở thích của anh mà mua một quả bóng rổ. Chơi chung sân với Từ Ngạn Hoàn sau giờ học, vỗ tay nhiệt liệt khi Từ Ngạn Hoàn thực hiện cú ném ba điểm. Sau đó ngồi bệt xuống đất vì bị quả bóng rơi trúng đầu đến mức không đứng dậy nổi.
Ví dụ như nâng cao bản thân, kiên trì chăm chỉ nghe giảng trên lớp chứ không ngủ nữa. Kết quả một lúc sau hai mắt liền díp lại giống như chuông đồng, còn tâm hồn thì vốn đã bay đến nơi phương trời nào rồi. Sau khi tan học thì không ngoài ý muốn mà nhận được một trang giấy viết toàn những ma chú mà con người bình thường không thể nào hiểu nổi được.
….…
Để thể hiện hành động nhiệt huyết của mình, Du Tâm Kiều thậm chí còn rơm rớm nước mắt mà tham gia tiết thể dục.
Không thể ngờ rằng tiết thể dục hôm nay lại là tiết tập nhảy xa, mà Du Tâm Kiều thì sợ cát sẽ rơi vào giày của cậu. Sau khi xuất phát nhanh, cậu đã nhảy lên và đặt chân vững chắc trên mép hố cát. Với điểm số xuất sắc bằng không, cậu bị giáo viên thể dục phạt chạy năm vòng trên sân thể dục.
Du Tâm Kiều một bên vừa chạy vừa càu nhàu, một bên thì không quên bắn tim về phía sân thể dục. Khiến cho đám đông ồ lên từ bốn phía.
Lương Dịch cùng Thẩm Đạt Dã trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Không hẹn mà cùng nhìn về một phía, chỉ thấy Từ Ngạn Hoàn hai tay đang đút túi, cả gương mặt đều thể hiện như kiểu những việc này không liên quan gì đến anh.
Sau một tuần tung tăng, Du Tâm Kiều không những không thấy khó nên rút lui mà còn càng ngày càng dũng cảm hơn nữa.
Nhớ lại việc mười bảy năm trước cậu chính là người được mọi người theo đuổi. Đây là lần đầu tiên cậu theo đuổi một người nhưng lại đi chọn độ khó cao. Tinh thần cạnh tranh tiềm ẩn trong cậu cũng như khát khao chinh phục của con trai cũng bị kích thích mà trỗi dậy.
Giống như năm đó cậu muốn học dương cầm, mẹ của cậu cảm thấy với tính tình nóng nảy của cậu thì chắc chắn không thể kiên trì mà học tốt được. Cậu lại kiên quyết nhất định phải đi học, càng muốn để cho tất cả mọi người đều biết----Tôi không được thì còn ai có thể?
Một khi Du Tâm Kiều cậu đã hạ quyết tâm, thì cả thế giới đều phải giúp cậu.
Hiểu được hàm ý sâu sắc của câu nói này là khi cậu ở cửa hàng bán dương cầm cũ của chợ đầu mối. Du Tâm Kiều nhìn thấy một cây đàn dương cầm cũ dáng đứng của Yamaha rất đẹp. Trong lúc cậu đang vô cùng cao hứng mà đánh một đoạn The Well-Tempered Clavier của nhạc sĩ Bach, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một hình dáng rất quen thuộc.
Học sinh của trường số 2 ở Tầm Thành thường không mặc đồng phục vào những ngày nghỉ.
Ngoài trừ những học sinh thuộc hoàn cảnh gia đình thiếu điều kiện. Hôm nay Từ Ngạn Hoàn mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, một chiếc quần học sinh xanh lam. Mặc dù là một bộ quần áo vô cùng kín đáo nhưng lại rất bắt mắt. Vừa bước vào chợ đầu mối liền được hai ông chủ của cửa hàng chào đón rồi nhờ anh giúp đỡ bốc hàng hóa.
Thời gian này là khoảng thời gian đỉnh cao của việc xuất nhập khẩu hàng hóa. Nếu gặp được những ông chủ đang vội vàng mà bốc vác những hàng hóa lớn, nói không chừng còn có thể kiếm được một ít tiền làm thêm.
Đầu tiên, Từ Ngạn Hoàn đi đến một cửa hàng giải khát làm việc, vừa làm được hai tiếng thì một ông chủ có dáng người mập mạp tầm tuổi trung niên đi tới. Ông giả vờ giữ thái độ bình tĩnh mà hỏi: “Tiểu Từ à, lão Lưu của tiệm thịt nướng như thế nào rồi, sau này tính giải quyết như nào đây?”
Người mà ông chủ này đang nhắc tới là cửa hàng thịt nướng tuần trước bị bọn cho vay nặng lãi phá phách.
“Ông chủ Lưu nói không có tổn thất gì cả, không cần con phải bồi thường.” Từ Ngạn Hoàn nâng hộp các tông lên tay: “Con định sẽ làm miễn phí cho ông chủ Lưu hai ngày.”
Ông chủ mập mập ấy gật gật đầu, giống như an tâm rồi. Trước khi đi ông còn nói: “Chú thấy mấy người kia rất có khả năng sẽ quay lại tìm con đó, con nhất định phải cẩn thận đấy.”
Từ Ngạn Hoàn hiểu ý nghĩa của câu nói này, người cần cẩn thận không phải là cậu mà là những hàng hóa cậu đang vận chuyển.
Sau khi đặt mấy chiếc thùng trong tay vào trong phòng xong, vừa quay người lại liền nhìn thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Nhìn thấy người đang ngồi trong cửa hàng bán dương cầm ở đối diện, Từ Ngạn Hoàn ung dung thản nhiên mà còn tận lực kéo khẩu trang lên.
Còn về Du Tâm Kiều sau khi nhìn thấy như vậy thì cậu cạn lời luôn rồi.
Không lẽ Từ Ngạn Hoàn nghĩ rằng chỉ cần đeo khẩu trang thì cậu sẽ không nhận ra anh hay sao?
Du Tâm Kiều hơi tức giận liền hứ một tiếng, quay mặt đi rồi tiếp tục thử đàn.
Nhưng tâm tư của Du Tâm Kiều lại không còn ở trên dương cầm nữa, đàn được một đoạn ngắn liền nhịn không được mà nhìn ra bên ngoài. Vừa nhìn vừa tính toán----
Tính theo từng thùng nước trái cây thì sẽ có 24 chai, mỗi chai 500ml. Một thùng sẽ là 24 cân, 3 thùng sẽ là 72 cân. Tốn cũng không ít sức đâu!
*1 cân bên Trung bằng 1/2 kg bên Việt Nam.
Lại nhìn thấy xếp thành sáu tầng, mỗi tầng 5 thùng 30 nhân 24 bằng 720 chai. Mỗi ngày uống một chai thì nhiêu đó thùng cũng đủ để uống trong hai năm rồi!
Chủ tiệm cửa hàng dương cầm họ Hoàng, hôm qua thức đêm coi đá bóng nên hiện tại buồn ngủ sắp chết rồi.
Ông ấy nằm trên chiếc ghế tựa ở trước cửa mà ngủ một giấc, vừa tỉnh lại thì thấy trong tiệm có khách hàng. Một người yêu thích âm nhạc đã hai lần đến tiệm để mua dương cầm, cương quyết muốn biến cổ của mình thành hươu cao cổ. Tay vẫn còn đặt trên những phím đàn, nhưng đôi mắt đã sớm chuyển sang nhìn thằng nhóc chuyển hàng hóa ở bên ngoài tiệm.
Ung dung đứng dậy rồi châm một điếu thuốc, ông chủ Hoàng đứng ở trước cửa cùng nhìn ra bên ngoài với thiếu niên dương cầm, thổi ra một làn khói trắng rồi đột nhiên hỏi: “Thích người ta hả?”
Du Tâm Kiều bị bắt quả tang tại trận liền lập tức như con mèo bị giẫm phải đuôi, ngón tay không tự chủ được ấn một loại âm hỗn tạp.
Còn cố chấp giữ cho mặt mũi bình tĩnh mà nói: “Không phải đâu ạ.” Nhưng mà hai bên vành tai đỏ ửng lên đã sớm bán đứng cậu rồi.
Một phút sau, Du Tâm Kiều quyết định chọn cây đàn dương cầm dáng đứng Yamaha lúc đầu.
Sau khi trả tiền xong, ông chủ Hoàng dắt một công nhân đến dùng vải mềm buộc chặt lấy dương cầm lại. Sau đó lái một chiếc xe bán tải tới, nhờ ông chủ cửa hàng bên cạnh giúp đỡ một tay, cùng nhau khiêng cây đàn dương cầm lên xe.
Sợ cây đàn sẽ bị va đập nên Du Tâm Kiều vẫn luôn quan sát một cách cẩn thận. Ông chủ Hoàng hỏi cậu có muốn đi cùng không, đương nhiên là cậu muốn rồi.
Nhưng mà xe bán tải chỉ có 2 chỗ ngồi, ông chủ Hoàng với công nhân kia mỗi người ngồi một chỗ thì làm gì còn có chỗ trống nào cho cậu nữa.
“Cháu phải ngồi ở đâu ạ?” Du Tâm Kiều hoài nghi mà hỏi.
Ông chủ Hoàng chỉ ngón tay trỏ về phía sau, Du Tâm Kiều nhìn thấy chỗ ngồi đã bị cây đàn piano chiếm hơn phân nửa: “Ngồi ở đó có bị công an giao thông bắt không ạ?”
“Chúng ta đi đường nhỏ.” Ông chủ Hoàng kinh nghiệm đầy mình tự tin mà nói: “Coi như nếu thật sự gặp công an, thì cậu nằm sấp xuống đừng để cho người ta nhìn thấy cậu là được.”
Du Tâm Kiều nửa tin nửa ngờ mà trèo lên xe, sau đó trước khi ngồi cậu còn cẩn thận tìm một miếng gì đó để lót mông ngồi.
Chiếc xe chao chao đảo đảo mà chạy về phía chợ, Du Tâm Kiều nghe thấy ông chủ Hoàng với công nhân đang gọi một người tới. Đàn dương cầm cần phải ít nhất có một người khiêng đằng sau, hai người cùng khiêng ở phía trước thì mới khiêng nổi.
“Cộng thêm cháu không phải vừa đủ ba người rồi sao?” Du Tâm Kiều hỏi.
Ông chủ Hoàng quay lại, nhìn qua cửa kính xe mà đánh giá cậu một lượt. Sau đó khinh bỉ mà nói: “Cậu thì không tính .”
Du Tâm Kiều: “…”
Tiếp tục bắt “trai khỏe.”
Từ Ngạn Hoàn vừa chuyển hàng hóa cho hai cửa tiệm xong đang tính tìm thêm một nhà, thì nhìn thấy ông chủ Hoàng, một người không ở cửa tiệm 29 ngày trên 1 tháng đang lái chiếc xe bán tải tới. Vẫy vẫy tay gọi anh tới: “Tiểu Từ có thời gian không?”
Mấy lần trước anh cũng đã giúp ông chủ Hoàng vận chuyển dương cầm mấy lần, sau khi thương lượng giá cả xong Từ Ngạn Hoàn liền bước lên đằng sau xe bán tải.
Sau khi leo lên xe rồi mới biết vẫn còn một người khác đang ở trên xe.
Không hề nghĩ tới dạng người như Du Tâm Kiều lại đang ngồi trên chiếc xe như thế này. Trông cậu giống như một thiếu gia nhà giàu vừa thanh tú vừa đầy phiền phức.
Trên thực tế thì cũng là như vậy thật, Từ Ngạn Hoàn từng tận mặt nhìn thấy Du Tâm Kiều ném một đôi giày học thể dục vào thùng rác, ngày hôm sau đã thấy cậu mang một đôi giày cùng số tiền nhưng khác màu đến trường.
Đôi giày đó anh từng nhìn thấy ở một cửa hàng mà anh từng làm thêm. 8 chữ số quay đầu (khoảng chục triệu), là tiền ăn cả năm của cả nhà anh.
Đương nhiên anh cũng sẽ không tin con người này sẽ thật tâm thật ý.
Có khi chỉ là cảm thấy mới mẻ, chơi vui, ngoài ra còn có thói quen dùng tiền hoặc những lợi ích khác để đổi lấy sự thuần phục của một người.
Từ Ngạn Hoàn đã gặp quá nhiều dạng người như thế này rồi, nên đối với anh Du Tâm Kiều cũng chỉ là một trong số đấy mà thôi.
Suy nghĩ như thế nên Từ Ngạn Hoàn tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống. Một tay gác trên cây đàn, một tay gác lên thành xe. Dùng lưng của mình biểu thị việc từ chối nói chuyện với cậu.
Mà Du Tâm Kiều lại nghĩ là bản thân cậu đã theo đuổi nhiều ngày như thế, Từ Ngạn Hoàn chắc sẽ không thể nào mà không biết tên cậu đâu nhỉ?
Xe đang chạy trên một con đường bằng phẳng, Du Tâm Kiều ôm một chân đàn dựa gần vào chỗ của Từ Ngạn Hoàn: “Thật trùng hợp, Hoàn..bạn học Từ.”
Từ Ngạn Hoàn không xoay người lại cũng không trả lời. Du Tâm Kiều cho rằng Từ Ngạn Hoàn không nghe thấy cậu nói, lại cúi người về phía trước: “Cậu ăn cơm chưa?”
Vẫn là không trả lời cậu.
Thông qua mấy ngày quan sát của cậu, Du Tâm Kiều biết Từ Ngạn Hoàn luôn bày cái dáng vẻ lạnh lùng khó gần này của anh. Vậy nên cậu không hề nản lòng mà còn hứng thú với chuyện tự nói chuyện một mình.
“Tôi đến cửa hàng này mua dương cầm, vốn dĩ Tiểu Dịch với Thẩm Đạt Dã sẽ đi cùng tôi. Kết quả là hai người bọn họ đợi gần đến thời gian đã hẹn thì cho tôi leo cây.”
“Cậu quen với ông chủ Hoàng hả ? Ông ấy là một người tốt, ông ấy đã cho tôi một cái giá rất vừa phải đó.”
“Cậu thường làm thêm ở đây đúng hông? Đừng lo, việc cậu ra bên ngoài làm thêm tôi sẽ không nói cho ai biết cả.”
…...
Những câu hỏi phía trước Từ Ngạn Hoàn đều xem như mình không hề nghe thấy, cho đến khi đột nhiên Du Tâm Kiều ngồi thẳng lưng dậy: “Đúng rồi, có phải cậu rất sợ chó không? Cái loại chó kia cậu có sợ không?”
Nghe đến có chó, Từ Ngạn Hoàn liền nhìn theo hướng chỉ của Du Tâm Kiều. Anh chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang dắt theo một chú cún thuộc loại Bichon Frisé vô cùng đối lập với anh ta.
Nó nhỏ như thế nào á? nhìn bề ngoài thì cả xương lần bộ lông của nó không vượt quá 4 cân.
“.…”
Từ Ngạn Hoàn càng không muốn nói chuyện nữa rồi.
Du Tâm Kiều bị phản ứng của Từ Ngạn Hoàn khuyến khích mình hơn, gan cũng lớn hơn trước.
Đến khi đi đến khu trung tâm, xung quanh ồn ào náo nhiệt. Du Tâm Kiều như muốn nói một thứ gì đó rất quan trọng nên người càng hướng về phía trước hơn: “Thư tình tôi viết cho cậu, cậu đã xem chưa?”
Trong lúc nói thì có hơi thở ấm nóng phả bên tai anh, Từ Ngạn Hoàn không thể không động người một cái. Đang định tránh xa thì đột nhiên nghe tiếng còi xe inh ỏi vang lên.
Cùng lúc đó một cú phanh gấp giống như một bàn tay vô hình mà đẩy hai con người đang ngồi phía sau xe ngã người về phía sau. Trong lúc cậu đang tuyệt vọng vì sợ piano sẽ bị va đập thì Từ Ngạn Hoàn lập tức dùng thân thể làm đệm cho piano gần thành xe.
Đàn dương cầm đã được bọc một lớp vải bảo vệ nhưng lại không có dây cố định. Lỡ chẳng may va chạm thì công việc này của ông chủ Hoàng coi như vô ích rồi.
Đến nỗi một người khác ở trên xe sẽ…
Từ Ngạn Hoàn liếc nhìn sang bên cạnh, thì nhìn thấy một cái đầu đầy tóc đang dán trên vai trái của anh.
Du Tâm Kiều giang tay ôm lấy hai vai của Từ Ngạn Hoàn, bảo vệ hai bên thân thể của anh. Ánh mắt của cậu đầy lo lắng: “Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Đợi đến khi cây đàn dương cầm được vận chuyển đàng hoàng vào nhà Du Tâm Kiều, ông chủ Hoàng mới giải thích sự cố ban nãy. Là do có một chiếc xe ô tô lo nghe điện thoại mà không tuân thủ luật giao thông nên đã vượt đèn đỏ. Nếu không phải do ông nhanh chân phanh kịp, thì chắc có thể cả đàn piano cũng bị cảnh sát kéo đi rồi.
Người công nhân ngồi ghế phụ lái vẫn còn đang sợ hãi: “Ông còn không biết ngại mà nói nữa á. Ông phanh xe khiến tui xém chút nữa là bay ra ngoài luôn rồi á.”
Ông chủ Hoàng nói: “Hai người ngồi đằng sau với cây đàn đều ổn cả, cậu cũng thắt dây an toàn rồi, sợ cái bíp****.”
Du Tâm Kiều đang phủ tấm thảm chống bụi mới mua lên thân đàn, nghe thấy vậy liền nghiêm túc quay đầu lại nói: “Một chút cũng không ổn. Đàn hỏng thì cũng là chuyện nhỏ, lỡ chẳng may có người bị thương thì phải làm sao ạ?”
Ông chủ Hoàng cười hi hi bày tỏ lần sau ông nhất định sẽ chú ý.
Trước khi mọi người rời đi, Du Tâm Kiều hét lên một tiếng bảo mọi người dừng bước. Rồi tìm thứ gì đó trong hộc tủ của bàn trà sau đó chạy ra ngoài cửa.
Sau khi vận chuyển dương cầm vào thì Từ Ngạn Hoàn ra bên ngoài đứng đợi. Lúc này anh có chút mất kiên nhẫn, nhìn thấy Du Tâm Kiều giơ tay ra muốn chạm vào cánh tay anh. Anh nhận ra điều đó liền né người mà tránh khỏi động tác của Du Tâm Kiều.
Du Tâm Kiều lúc này chỉ sờ được vào không khí, nhưng cậu cũng không cảm thấy tức giận chút nào. Chỉ đem đồ vật cậu đang cầm trong tay vo tròn lại rồi nhét vào túi quần của Từ Ngạn Hoàn, sau đó lại chỉ chỉ vào tay của anh: “Vậy cậu tự xử lý nó đi.”
Từ Ngạn Hoàn cúi đầu, nhìn thấy mu bàn tay phải của mình có một vết đỏ đỏ. Có lẽ lúc di chuyển khung đàn bị cào vào làm chảy máu.
Du Tâm Kiều cũng đang nhìn vào, miệng liền “suýt” một tiếng. Giống như đang đau thay cho anh, cậu nhịn không được mà nói thêm câu nữa: “Đừng có quên đấy nhá.”
Từ Ngạn Hoàn quay trở lại xe ngồi lên ghế phụ.
Lên xe rồi đóng cửa, khi đang thắt dây an toàn thì sờ vào được một thứ gì đó trong túi quần. Anh lấy ra xem thì thấy là một cuộn băng cá nhân.
Ông chủ Hoàng ngồi ghế lái nhìn sang, nụ cười ẩn ý mà nói: “Hai đứa là bạn học của nhau à?”
Từ Ngạn Hoàn nhét cuộn băng cá nhân lại vào trong túi, mặt không thay đổi sắc thái nhìn về phía trước: “Chú lái xe đi.”
Ông chủ Hoàng cong môi chế giễu, chân đạp ga chuẩn bị đi thì đổi lại người công nhân đang ngồi xổm đằng sau xe liền mắng một tiếng: “Có biết lái xe không vậy hả!”
Lái xe trong khu đô thị có giới hạn tốc độ được lái, để có thể đi ra cửa gần nhất ông chủ Hoàng phải quay lại ngã tư.
Khi chiếc xe đang chậm chậm băng qua con đường lúc nãy mà rời đi, Từ Ngạn Hoàn nhìn thấy Du Tâm Kiều đang đứng trước cửa mà vẫy tay chào tạm biệt anh.
Chờ đến khi xe đi xa, nhìn qua tấm kính chiếu hậu thì vẫn thấy người vẫn đang đứng ở đấy. Đang dùng tay phủi đi những vết bụi bẩn trên người mình, từ ngực đến mông rồi đến gót chân. Mỗi bộ phận đều không bỏ qua.
Quả nhiên là thiếu gia nhà giàu được chiều chuộng.
Đến cả băng keo cá nhân cũng in hình một chú cún lông xù.
Trời cũng đã về chiều, Từ Ngạn Hoàn chống một tay lên cửa sổ. Đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy dễ chịu thoải mái như thế này.
Đắm mình trong ánh chiều của nắng hoàng hôn, cơn gió nhẹ thổi qua vết thương trên mu bàn tay của anh. Nhưng lại không đau, chỉ cảm thấy trên mu bàn tay có chút ngứa mà thôi.
Ngọn gió ấy như thể đang thổi vào tim của anh vậy.
Phía sau của xe bán tải không được lên ngồi! Không được lên ngồi! Không được lên ngồi! Ở ngoài đời thật nhất định cần phải tuân thủ luật lệ giao thông.
Chương sau sẽ quay về hiện thực
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT