Du Tâm Kiều: “….”

Học theo chẳng giống một chút nào cả, có thể nói là khác xa với bản gốc.

Nhưng mà cũng không nhất thiết phải chỉnh lại cho anh, Du Tâm Kiều hằng giọng một cái: “Nhận ra tôi thì tốt.”

Từ Ngạn Hoàn không nói gì cả, mà chỉ nhìn lon nước đã biến dạng từ lâu trong tay của Du Tâm Kiều.

Du Tâm Kiều cúi đầu nhìn theo hướng mắt của anh, mắt của cậu đột nhiên sáng lên.

May quá đúng lúc đang khát.

Cậu không do dự mà cầm lon nước lên, dứt khoát mở nắp lon ra. Từ Ngạn Hoàn lúc này giơ tay ra như muốn ngăn hành động đấy lại, nhưng lại không kịp nữa rồi. Anh chỉ nghe một âm thanh “tạch”, đồ uống có ga sau khi bị sốc lên quá nhiều, khí ga đang dồn nén bên trong liền bị áp suất phun trào hết ra ngoài.

Mà Du Tâm Kiều không kịp đề phòng nên trên tay, trên mặt trên ngực đều bị dính hết nước ngọt. Cậu vội vàng dùng tay còn lại lấy từ trong túi bên kia ra một cái khăn giấy, lau sơ sơ nước đang dính trên người cậu.

Sau khi cậu lau hết 5 tờ khăn giấy thì mới nhớ ra ban nãy nước cũng bị bắn lên người khác. Rồi cậu đưa cho anh một tờ khăn giấy mới: “Cậu cũng lau nó đi.”

Từ Ngạn Hoàn không nhận lấy, hai tay của anh đã nhét vào túi quần từ lâu rồi.

Du Tâm Kiều cúi người nhìn vết màu vàng do nước ngọt bắn lên khi nãy đang loang loang lổ lổ hết lên chiếc áo phông trắng của anh, thật sự nhìn quá kinh khủng. Cậu không chịu được khi thấy những vết bẩn ấy nên theo quán tính mà cúi người xuống lấy khăn lau vết bẩn. Nhưng Từ Ngạn Hoàn thấy cậu như thế liền lùi lạinửa bước.

Du Tâm Kiều nghẹn lời luôn rồi.

Không phải Từ Ngạn Hoàn đang nghĩ cậu muốn chiếm tiện nghi của anh ta đấy chứ?

Nghĩ đến lúc nãy vừa “tiếp xúc thân mật”, những tạp niệm trong đầu vừa được loại bỏ của cậu lại một lần nữa quay lại. Du Tâm Kiều sờ sờ lấy vành tai của cậu, cảm thấy nhiệt độ không thích hợp lắm. Nước ngọt dính trên tay cậu vẫn chưa được lau hết nên đã dính hết lên vành tai của cậu.

“.….”

Nói chung là quá bi thảm rồi.

Trong khi Du Tâm Kiều đang suy nghĩ nên tìm vòi nước để rửa tay trước, hay là vứt mớ khăn giấy vừa lau bẩn đi trước thì Từ Ngạn Hoàn đã lau bên hông xong và xoay người đi về phía đầu hẻm rồi.

Du Tâm Kiều muốn gọi anh quay lại, nhưng từ “Hoàn” vừa mới thốt ra thì Từ Ngạn Hoàn mới đi được hai bước đã quay người lại. Rồi nhìn cậu với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Hoàn, bạn học Từ.” Du Tâm Kiều chậc lưỡi một tiếng: “Thứ đồ uống kia, thứ hai tuần sau tôi trả cậu nhé?”

Từ Ngạn Hoàn vẫn đứng đấy nhưng không động đậy, vẫn cứ đứng nhìn cậu chằm chằm rồi mấp máy môi “Không cần nữa” sau đó xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh vừa rời đi, Du Tâm Kiều vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Không cần nữa, là có ý gì chứ?

Mời cậu uống nước sao?

Lon nước trong tay cậu cũng chỉ còn một nửa, Du Tâm Kiều liền ngửa cổ đưa lon nước lên uống một hơi cạn sạch.

Giờ giải lao sáng ngày thứ 2, Du Tâm Kiều đi vào vị trí bàn cuối cùng trong lớp học. Sau đó cậu lấy ra 3 đồng xu trong túi quần rồi đặt nó ngay ngắn lên bàn của Từ Ngạn Hoàn.

Vừa mới về đến chỗ ngồi của mình, liền bị Lương Dịch bắt lấy rồi hỏi nhỏ: “Cậu đưa tiền cho Từ Ngạn Hoàn làm gì thế?”

“Trả nợ cho cậu ấy.” Du Tâm Kiều nói

“Cậu nợ tiền của Từ Ngạn Hoàn lúc nào thế? Sao tôi lại không biết gì hết zậy?”

“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.”

Lương Dịch im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Không lẽ có liên quan đến việc ngày hôm qua quần áo của cậu bị bẩn hả? Cậu gặp anh Từ rồi à?”

Hôm qua lúc cậu quay về nhà của Thẩm Đạt Dã, Du Tâm Kiều không nói một lời liền cởi áo ra vứt vào trong bồn. Sau đó được mẹ của Thẩm Đạt Dã nhắc nhở, cậu mới biết áo len không thể giặt bằng nước được. Nên liền hoảng loạn vội vàng lấy nó ra rồi gửi đến tiệm giặt đồ khô gần đấy.

Xem như đem cái vấn đề như thế thành một vấn đề không thể thiếu trong cuộc sống này đi. Trong ngày hôm nay cậu đã thể hiện nó vô cùng sâu sắc.

Du Tâm Kiều không muốn nhắc lại: “Tôi đã gặp cậu ấy, nhưng mà việc quần áo tôi bị dơ cũng không liên quan đến cậu ấy đâu. Đừng có đoán mò lung tung.”

Thẩm Đạt Dã ngồi ở gần hàng trước cũng chạy tới góp vui: “Hai người đang nói cái gì thế, gặp được ai vậy?”

Lương Dịch nói: “Từ Ngạn Hoàn.”

Thẩm Đạt Dã nghĩ tới ánh mắt hung ác của Từ Ngạn Hoàn cùng với vết sẹo vô cùng đau ở trên trán cậu ta, liền rùng mình một cái: “Từ Ngạn Hoàn đến chợ đầu mối để làm gì? Không phải là lại đến đánh tôi đấy chứ? Bởi vì lần trước tôi đã gọi cậu ấy là Hoàn Hoàn á.”

Du Tâm Kiều cười cười mà nói: “Cậu ấy làm gì nhỏ nhen đến thế.”

Lương Dịch phát hiện ra một chi tiết: “Tại sao cậu lại biết Từ Ngạn Hoàn không nhỏ nhen? Hôm qua rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì rồi?”

Từ Ngạn Hoàn giống như một sự bí ẩn chưa thể giải thích được. Đừng nói là các bạn học, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng vô cùng tò mò về anh ấy.

Nhớ lại sự việc hôm qua, chính mắt cậu đã nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn ở quán bán thịt nướng làm thêm, còn cả việc anh đánh người. Nên Du Tâm Kiều quyết định sẽ giữ bí mật giúp Từ Ngạn Hoàn.

Đầu tiên cậu hỏi Thẩm Đạt Dã: “'Anh đẹp trai ơi, bình thường 'anh' không mua đồ ăn ở chợ đầu mối hả?”

Thẩm Đạt Dã nói: “Mẹ tôi nói mấy quán ăn vỉa hè ở đấy không có sạch sẽ, nên từ trước tới nay chưa từng cho tôi mua đồ ăn ở đấy.”

Du Tâm Kiều gật đầu: “Tôi đoán là mẹ của Từ Ngạn Hoàn cũng không quản cậu ấy. Hôm qua tôi chỉ thấy cậu ấy từ chợ đầu mối đi ngang qua, chắc là đi mua gì đó ăn mà thôi.”

Lương Dịch, Thẩm Đạt Dã: ?

Du Tâm Kiều nhún nhún vai: “Dù sao đồ ăn ở đó vừa rẻ lại còn ngon nữa.”

Hôm nay, Du Tâm Kiều không thể về nhà đúng giờ.

Bài tập của cuối tuần Du Tâm Kiều cũng giao cho Lương Dịch làm hộ cậu. Mà thằng nhóc này hôm qua mãi chơi game đến nỗi bài tập của bản thân cũng chưa làm hết. Còn bài tập của Du Tâm Kiều chỉ kịp khoanh được có mấy đáp án trắc nghiệm.

Toàn bộ đều chọn đáp án C. Lúc giáo viên tiếng anh chấm điểm đã gọi Du Tâm Kiều đến văn phòng, hỏi cậu: “Đến cả bài tập trắc nghiệm em cũng lười mở mắt ra làm phải không?”

Sau khi tan học buổi chiều, Du Tâm Kiều bị bắt ở lại phòng học làm lại một lần nữa bài kiểm tra tiếng anh của cuối tuần. Trong lúc đó cậu nhận được tin wechat của Lương Dịch. Một chiếc nhãn dán hình một chú cún đưa ô cho một chú cún khác. Sau đó Du Tâm Kiều gửi một nhãn dán hình một chú cún nhận lấy chiếc ô nói “cảm ơn, tôi rất thích.”, rồi lại nhét điện thoại vào túi quần.

Thật ra thành tích tiếng anh của Du Tâm Kiều vẫn rất ổn. Trường mà cậu ấy theo học trước khi chuyển đến Tầm Thành là trường quốc tế, trong đấy giảng bài bằng tiếng anh còn nhiều hơn cả tiếng trung. Do đó bài kiểm tra cậu cũng làm rất nhanh, còn có thời gian lấy tai nghe ra để nghe một chút nhạc.

iPad mà cậu đang dùng là cái mà Diêu Quỳnh Anh đưa cho cậu từ rất lâu về trước. Bộ nhớ của nó đến tận 8GB. Bên trong ngoài nhạc dương cầm, cũng chỉ có những bài hát tiếng anh cổ điển.

Một bài hát có khúc dạo đầu khá vui vẻ được vang lên. Du Tâm Kiều thả lỏng bản thân theo giai điệu rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Nhìn xuyên qua hành lang đến sân vận động ươm đầy nắng vàng, một thiếu niên đang đứng trong sân chơi bóng rổ, một hình bóng tĩnh mịch và cô độc.

Bên tai Du Tâm Kiều nghe được câu hát:

Feel my feet above the ground

Hand of God, deliver me

Thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân đang nhảy lên, cả hai chân nhấc nhẹ lên khỏi mặt đất. Sau đó quả bóng rổ vẽ một đường parabol rồi rơi chính xác vào giữa rổ.

Sau khi thu dọn cặp sách, Du Tâm Kiều bước từ từ ra bên ngoài rồi khóa cửa lớp học lại.

Để đi ra được cổng chính của trường học thì cần phải đi ngang qua sân vận động. Du Tâm Kiều nhìn thấy người con trai vừa chơi bóng rổ khi nãy, bây giờ đang cầm chiếc cặp sách để dưới trụ bóng rổ lên.

Đứng thẳng người dậy, vô ý mà hai người đối diện tầm mắt với nhau. Du Tâm Kiều đang do dự không biết bản thân có nên đến chào hỏi một câu hay không thì đã nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn nhẹ nhàng dời ánh mắt đi chỗ khác, giống như ngày hôm qua ở quán thịt nướng. Căn bản là Từ Ngạn Hoàn không nhớ gì đến cậu cả.

....Thôi kệ vậy.

Du Tâm Kiều dứt khoát giả vờ như bản thân cũng chưa từng nhìn thấy anh. Quay mặt đi rồi chăm chú mà xem bảng dang dự ở bên cửa sổ bên cạnh.

Là danh sách toàn khóa kì thi cuối kỳ kỳ trước của trường trung học số 2. Không có gì khác lạ khi nhìn thấy tên của Từ Ngạn Hoàn ở vị trí thứ 5 ngay hàng đầu.

Khó trách anh lên lớp có thể ngủ, tan học thì có thể đi đánh nhau.

Khó trách nhiều người viết thư tình cho anh như thế. Tiêu chuẩn về cái đẹp của cấp 3 thường giống nhau. Nam sinh đẹp trai mà còn thành tích cao thì có ai mà không thích cơ chứ.

Du Tâm Kiều đối với quan niệm “thành tích cũng ổn” của Lương Dịch có một cái nhìn trực diện hơn. Cũng không thể tránh khỏi việc nhớ lại sự việc ngày hôm qua mà cậu đã trải qua.

Không biết cái người đàn ông với giọng nói khàn khàn ấy ra sao rồi. Không biết đầu của ông ta có bị làm sao hay không.

Nhớ đến việc ông chú ấy sẽ đến trường tìm Từ Ngạn Hoàn, nhưng mà ông ta là người cho vay nặng lãi bất hợp pháp, chắc cũng sẽ không dám làm gì quá khoa trương đâu nhỉ?

Nếu như ông ta đến thật, bảo vệ của trường học cũng già đã già rồi thì có thể ngăn lại được không?

Du Tâm Kiều nghĩ tới xuất thần, cho đến khi ánh mắt nhìn đến con người đang đứng trước mặt cậu thì cậu mới dừng suy nghĩ lung tung lại.

Từ Ngạn Hoàn đang đặt cặp sách xuống, lôi từ trong cặp ra một đống thư tình rồi cứ thế mà dứt khoát ném vào thùng rác.

Du Tâm Kiều: “....”

Những bức thư tình chứa đầy tình cảm của các bạn cùng lớp, cứ thế mà được lưu giữ ở đây.

Cậu đang tự hỏi đống thư này Từ Ngạn Hoàn đã cất được bao lâu rồi. Thì sau đó liền thấy Từ Ngạn Hoàn đeo cặp sách lên vai, xoay người lại thì nhìn thấy một con cún nhỏ xíu không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng kế bên anh. Sự xuất hiện của cún con khiến anh hoảng sợ mà lùi lại một bước.

Có thể đoán ra được là Từ Ngạn Hoàn đang bị dọa sợ, bởi vì động tác lùi lại của anh vô cùng đột ngột mà còn nhanh chóng.

Thiếu chút nữa là va phải vào thùng rác luôn rồi.

Chú cún con ấy cũng không nghĩ bản thân lại có sức lực dọa người lớn đến như thế. Nó nghiêng đầu nhìn con người to lớn đang “lục thùng rác” trước mặt nó.

Khung cảnh này có hơi buồn cười.

Du Tâm Kiều buồn cười lắm rồi nên đã nhịn không được mà cười to một tiếng. Khiến cho tầm chú ý của Từ Ngạn Hoàn từ cún con mà chuyển sang cậu.

Khuôn mặt lạnh như đá ấy của Từ Ngạn Hoàn cuối cùng cũng có một biểu cảm khác rồi. Mặc dù sự biến đổi biểu cảm này có phần hơi khó giải thích bằng lời nói.

Thật là ngại quá mà, phải nói cái gì đấy thôi....Du Tâm Kiều vắt óc suy nghĩ câu chuyện để nói, sau đó cậu nhắc lại chuyện cũ: “Tiền nước, cậu đã nhận được chưa?”

Lúc cậu bỏ đồng tiền xu lên bàn của Từ Ngạn Hoàn thì lúc ấy anh còn đang ngủ.

Ban ngày mà cũng có thể ngủ được, vậy buổi tối Từ Ngạn Hoàn đã làm gì?

Du Tâm Kiều không hỏi được vấn đề này.

Từ Ngạn Hoàn “ừm” một tiếng.

Có lẽ anh sợ người đang đứng cách xa anh 5 mét không nghe rõ câu trả lời của anh, nên anh lại không mặn không nhạt mà nói thêm câu: “Cảm ơn.”

Cho đến khi về được đến nhà, Du Tâm Kiều cũng vẫn chưa hiểu được cái câu “cảm ơn” kia của anh là cảm ơn về vấn đề gì.

Nhưng mà cũng không quá quan trọng, vẫn là việc Từ Ngạn Hoàn bị “chó dữ” dọa sợ đến hoa dung thất sắc* thú vị hơn.

*花容失色 [hoa dung thất sắc]: Hoa dung: dùng chỉ nữ tử; thất sắc: sắc mặt trắng bệch, thay đổi đến mức không còn huyết sắc. Hình dung lúc nữ tử bị dọa đến kinh sở hoảng hồn bạt vía sắc mặt trắng bệch.

Du Tâm Kiều ngân nga một bài hát, rồi vào phòng bếp mà nấu cho mình một bát mì. Dì giúp việc cuối tuần mới đến làm việc, nhưng chiều nay dì ấy đã dọn đồ vào nhà trước. Du Tâm Kiều vừa ăn mì, vừa dùng ngón tay miết nhẹ trên mặt bàn. Một tí bụi cũng không có, đây thực sự là sự sạch sẽ mà trong truyền thuyết nhắc đến.

Tâm trạng vui vẻ hiếm khi có được đột nhiên bị dừng lại bởi âm thanh gọi đến của điện thoại. Trên màn hình hiện lên chữ “Diêu nữ sĩ”.

Du Tâm Kiều bỏ đũa xuống, cầm lấy giấy lau miệng. Ấn đồng ý nghe rồi thấp giọng nói: “Mẹ.”

Diêu Quỳnh Anh đi thẳng vào vấn đề: “Nghe ba con nói, con muốn mua dương cầm ở đó phải không?”

“Vâng, luyện đàn không thể ngắt khoảng được.” Du Tâm Kiều nói: “Dùng tiền mừng tuổi của con mua một cây đàn loại cũ, sau này không dùng nữa thì còn có thể....”

Hai từ “bán lại” này chưa kịp nói ra thì Diêu Quỳnh Anh liền cắt ngang: “Xem ra cuộc sống cũng không tệ, mẹ còn nghĩ rằng ở cái chỗ đấy con sẽ sống không được cơ.”

Đây là cuộc gọi đầu tiên của mẹ kể từ lúc cậu chuyển đến Tầm Thành.

Cậu thật sự không muốn làm mẹ cậu tức giận thêm một tí nào cả.

“Tầm Thành cũng rất tốt.” Du Tâm Kiều cố gắng ổn định lại giọng nói của mình: “Không khí mát mẻ, bạn bè tốt bụng, đồ ăn cũng rẻ hơn so với đồ ăn ở thủ đô.”

Cậu nghe thấy tiếng “Hừ” của Diêu Quỳnh Anh ở đầu dây bên kia.

“Con đừng có cố gắng chọc giận mẹ, người thua cuộc cũng chỉ có con mà thôi.” Diêu Quỳnh Anh là lãnh đạo cấp cao của công ty đại chúng. Bình thường dù là ở công ti hay ở nhà thì bà đều là người nói 1 không nói 2. Cho dù người đứng trước mặt bản thân là con trai, thì thái độ của bà cũng vô cùng quyết liệt: “Rời khỏi tài nguyên giáo dục của thủ đô, rời khỏi sự chăm sóc của bố mẹ. Để mẹ xem con sẽ tự biến mình thành dạng người như thế nào.”

Du Tâm Kiều có tính ngang ngạnh khó bị khuất phục, nhịn rồi lại nhịn, nhịn không nổi liền: “Vậy mẹ cứ từ từ mà nhìn, xem con có thể biến thành cái dạng gì!”

Cuộc gọi này đã giải phóng sự nổi loạn tuổi trẻ của Du Tâm Kiều khỏi gông cùm và lo lắng. Cũng khiến cậu chính thức bước vào giai đoạn cao trào nhất trong cuộc đời cậu.

Trước tiên cậu gọi điện cho ba cậu Du Hàm Chương bảo không cần hai dì giúp việc ấy đến nữa. Sau đó liền gửi thẻ ngân hàng mà Du Hàm Chương cho cậu trở về nhà.

Tiền mừng tuổi từ bé đến lớn mà người lớn cho cậu cũng đủ để có sống một cuộc sống thoải mái ở tầm thành. Thậm chí còn đủ cho cậu mua một cây dương cầm hàng cũ nhưng chất lượng vẫn tốt cơ. Còn về nhà ở thì Du Tâm Kiều vẫn mặt dày mà tiếp tục ở lại. Dù sao đây cũng là quà trưởng thành mà Du Hàm Chương tặng cho cậu, không có liên quan gì đến Diêu Quỳnh Anh mẹ cậu cả.

Mặc dù còn cách mấy tháng nữa cậu mới trưởng thành, nhưng mà dù sao thì cậu cũng chưa trưởng thành nên ba mẹ vẫn còn có trách nhiệm nuôi cậu. Chiếm chút tiện nghi của bọn họ cũng không có gì quá đáng cả.

Làm gì có người mẹ nào lại đuổi con của mình đi chỉ vì nó thú nhận giới tính thật của nó chứ? Diêu nữ sĩ cũng lớn như thế rồi, không những không cởi mở mà còn không hiểu chuyện nữa. Học theo người khác đòi nhịn ăn khiến cậu lo lắng đến tận mấy ngày liền.

Buổi tối, Du Tâm Kiều cuộn mình trong chăn lau đi nước mắt trên khóe mi của mình. Vừa uất ức vừa tức giận nghĩ, nếu đã coi thường quyết định của cậu, thì cậu càng phải sống một cuộc sống thật tuyệt vời ở đây!

Cậu sẽ vui vui vẻ vẻ mà đến trường, vui vui vẻ vẻ mà đánh đàn!

Cậu càng muốn trở thành một con người thật sự!

Cậu còn muốn yêu đương! Yêu đương với người đẹp trai nhất trường!

Thế là ngày thứ 3, khi có một bạn học đứng bên cửa sổ gõ cửa nhờ cậu chuyển giúp thư tình. Du Tâm Kiều lại che miệng mà cười một cách xán lạn: “Ngại quá, không thể giúp đâu.”

Lương Dịch cảm thấy kì lạ, hỏi cậu tại sao lại không giúp nữa. Du Tâm Kiều liền trả lời một cách sâu sắc: “Nhân từ với kẻ thù chính là tàn ác với bản thân.”

Lương Dịch: ?

Hôm nay có tiết thể dục giữa giờ.

Bởi vì Từ Ngạn Hoàn rất cao nên xếp ở hàng cuôí cùng.

Chỗ mà anh đang đứng là chỗ mà mọi người rất thích đứng. Bởi vì đứng ở chỗ này sẽ khó bị nhìn thấy. Thế mà hôm nay, trong một bài phát biểu dưới quốc kỳ và thể dục dụng cụ theo đài phát thanh, trong khoảng một khắc tầm mười lăm phút, anh cảm thấy rằng mình đang bị một ánh mắt theo dõi sát sao.

Cho tới khi về lại lớp học, Từ Ngạn Hoàn thế mà lại không nằm sấp xuống ngủ nữa, thậm chí tinh thần có chút căng thẳng, lo lắng sẽ xuất hiện một bé cún từ góc nào đó. Sau đó sẽ ngồi sát chân anh mà cọ cọ ống quần.

Kết quả không chờ được con cún to lớn hung dữ đến, mà lại chờ tới một tay chân thon dài của…con người.

Tiết thứ 4 buổi sáng tan lớp, các bạn học đều tạo thành nhóm mà đi ra ngoài tìm đồ ăn. Phát hiện thấy có bóng người đi tới trước bàn, Từ Ngạn Hoàn ngẩng đầu lên nhìn. Đối diện với anh là một đôi mắt vô cùng gian xảo.

Đôi mắt của Du Tâm Kiều cực kỳ to, làn da thì trắng hồng, đồng tử đen mà sáng. Lúc cậu tập trung thì thể hiện vẻ thâm tình vô cùng rõ ràng.

Trong con hẻm của chợ đầu mối ngày hôm ấy, Từ Ngạn Hoàn đã phát hiện ra chi tiết này.

Nên bây giờ anh hoàn toàn đề cao cảnh giác khi thấy Du Tâm Kiều tới.

Anh dựa lưng vào ghế rồi khoanh tay, dáng vẻ của anh như đang muốn hỏi cậu một câu-----có chuyện gì?

Du Tâm Kiều cũng không nói chuyện lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề. Lấy phong thư màu xanh lam từ trong túi áo ra đưa cho cậu: “Cho cậu.”

Từ Ngạn Hoàn nhìn bức thư một cái như muốn hỏi----Cái thứ gì đây?

“Thư tình á, là tôi viết đấy.”

Lớn như thế này nhưng đây cũng là lần đầu tiên Du Tâm Kiều viết thư tình cho người khác.Thật ra cậu cũng vô cùng căng thẳng, hai chân đều run đến muốn nhũn ra rồi.

Cậu vốn dĩ muốn đặt thư lên trên bàn nhưng lại có cảm giác không an toàn. Lại nhìn anh một lần nữa, sau đó gấp thư lại rồi nhét nó vào khoảng trống giữa hai cánh tay đang khoanh của Từ Ngạn Hoàn.

Từ Ngạn Hoàn: “…..”

Đề phòng bức thư này sẽ xuất hiện ở thùng rác bên cạnh sân vận động vào buổi tối, Du Tâm Kiều liền giở thủ đoạn uy hiếp Từ Ngạn Hoàn.

Cậu cúi người về phía trước, dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe được mà uy hiếp Từ Ngạn Hoàn: “Nếu như cậu dám ném bức thư của tôi đi, tôi sẽ đem chuyện cậu sợ chó ra cho toàn trường biết hết.”

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Từ Ngạn Hoàn: Dọa chết tôi rồi *mặt lạnh*

Bài hát có tên Mystery of love

Mấy chương đầu thì hồi tưởng quá khứ nhiều hơn, kể từ chương 7 trở đi chúng ta sẽ quay lại hiện thực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play