Đào Thiết gặp lại Păn xê khi cô đi dạo ở chợ nổi. Cô ngồi cùng một nhóm người trên một chiếc thuyền. Anh muốn gọi nhưng chiếc thuyền đã lướt qua, vang lại bên tai anh là tiếng cười vui vẻ lảnh lót của cô. Mấy chiếc thuyền bán hàng hóa nhanh chóng che lấp đi mảnh sông vắng của chỗ chiếc thuyền vừa đi. Chợ trên sông vẫn ồn ào, rộn rã. Người đến người đi tấp nập. Vắng một người có gọi là vắng đâu?
Chỉ duy nhất một điều, khiến Đào Thiết ngoái nhìn theo chiếc thuyền. Mãi đến lúc nó còn là một chấm nhỏ xíu giữa sông nước mênh mông, anh mới thu ánh mắt. Là cô ấy, là nụ cười đó.
Đã bao lâu anh không nhìn thấy cô cười rạng rỡ như thế? Khi anh ly hôn với cô? Hay là trước đó nữa, khi anh không hài lòng về vị trí của mình trong tim cô? Lúc đó, anh từng hỏi, có khi nào tình yêu cô dành cho anh đã hết? Anh cũng từng chất vấn mình, có hay không anh không yêu cô, chỉ là thấy cô phù hợp? Vì cảm thấy phù hợp nên lúc nhận ra cô không hoàn hảo như mình tưởng, anh liền thất vọng, liền muốn thay đổi cô? Khi không thể thay đổi được, anh trở nên tức giận, thờ ơ, lạnh nhạt? Quan hệ giữa hai người từ đó mà ngăn cách?
Khi Păm xê kí tên vào tờ giấy ly hôn, anh cảm nhận được khói thuốc cay nồng bóp chặt lấy cổ họng anh. Anh tỏ vẻ dửng dưng, hờ hững đến cuối cùng, để được gì? Cô khóc và hỏi anh vì sao? Thế là xong. Anh tưởng rằng, cô phải gào thét, níu kéo, nhất quyết không muốn ly hôn. Anh tưởng rằng, cô sẽ tức giận, mà túm lấy anh rồi van xin anh. Anh tưởng rằng.. Cuối cùng, cô quay lưng đi, một lời cầu xin cũng không có.
Hôm cô hẹn anh lần cuối, anh ấp ôm hi vọng. Rằng cô sẽ mong anh đừng ly hôn, mong anh đừng bỏ rơi cô. Cô yêu anh, rất yêu anh không đúng sao? Vì sao lại lặng lẽ quay đi? Là anh tưởng lầm sao? Hay là, cô chưa từng yêu anh?
Không phải, cô đã từng yêu anh, rất yêu. Mỗi cái nhăn mày, chau mặt của anh đều khiến cô suy tư, tìm cách lấy lòng anh. Mỗi bữa cơm cô đều cố gắng nấu rồi đợi anh về. Mỗi bát cơm anh ăn đều có sự dõi theo của cô. Chỉ cần anh ăn ít hơn, cô sẽ hỏi ngay:
- Không ngon sao anh?
Và hôm sau cô lại nấu một món khác. Cô quan tâm từng chút đến anh. Anh về trễ một chút thì cô đã mang ngay cho anh một ly nước rồi dịu giọng hỏi anh:
- Hôm nay công việc nhiều hả anh?
Buổi tối, chỉ cần anh gác tay lên trán, cô sẽ thủ thỉ:
- Nhức đầu sao? Để em xoa cho anh nhé?
Cô yêu anh đến thế, tưởng như không có anh cô sẽ không sống được. Nhưng từ khi nào cô đã không còn như thế với anh? Hay bởi tại anh quá tự tin vào tình yêu của cô. Anh tim rằng tình yêu kia vĩnh viễn thuộc về anh. Cô mãi mãi ở bên cạnh chờ anh, đợi anh.
Anh không bày tỏ tình yêu của mình với cô thì thôi, anh còn bóp chết tim cô. Anh đã làm những gì?
Khi anh thất bại trong công việc, anh đã trút giận lên cô. Khi anh bực bội công việc, cô không thể nào hiểu được anh. Thế anh từng hiểu cô sao? Anh từng quan tâm công việc của cô sao? Anh cho rằng, công việc của cô dễ dàng, có gì phức tạp đâu mà cô phải căng thẳng, lo âu? Nhưng anh đâu nghĩ được, nghề nghiệp thiện lương nào cũng phải vất vả. Và người làm việc dù nghề gì cũng có khó khăn trở ngại. Chẳng qua, họ có biểu hiện ra bề ngoài hay không thôi.
Người ta nói "Đàn bà nông nổi giếng khơi. Đàn ông sâu sắc như cơi đựng trầu" là thế này sao? Anh đã không hiểu được người khác, lại còn kiêu ngạo với hạn hẹp của chính mình?
Và anh càng đòi hỏi nhiều hơn nữa. Là sai sao? Cô không sai, chỉ anh sai. Anh quá ỷ lại vào tình yêu đó, nên dần xem thường nó, xem thường cô. Anh không biết cô thích ăn gì, càng không biết cô có bệnh dị ứng. Cô ghét mùi hương nào trong mấy loại nước hoa anh dùng, anh cũng không biết. Anh ngụy biện rằng mình không có thời gian để ý vụn vặt. Nhưng anh có 24 giờ còn người khác thì 36 giờ hay sao?
Cô dành thời gian mua sắm cho chính mình để mua sắm cho anh. Cô dẹp đi thời gian làm đẹp, vui chơi cùng bè bạn, đồng nghiệp chỉ để chờ đợi sự quan tâm của anh. Nhưng anh không có. Ngày ngày anh đều đi sớm về trễ, cuối tuần cũng chỉ chăm chú vào di động và máy vi tính. Suốt đêm, anh cũng chỉ online để trò chuyện cùng đồng nghiệp, đối tác.. Còn đâu thời gian cho cô.
Sinh nhật cô anh không nhớ. Anh nghĩ rằng là vợ chồng, còn gì khách sáo như thế. Anh đâu biết, cô chờ mong món quà nho nhỏ đó bao nhiêu.
Kỉ niệm ngày cưới anh cũng không nhớ. Anh chỉ giật mình khi nhìn thấy một món đồ trang trí trong nhà. Lúc đó anh mới đoán rằng, có thể hôm nay là ngày kỉ niệm gì đó. Anh không coi trọng những thứ vật chất vô vị kia. Vậy điều gì khiến anh cho là quan trọng? Không có gì cả? Anh chỉ làm việc, làm việc, và.. làm việc.
Đến lúc anh nhận ra, bữa cơm cô nấu dần ít đi, nụ cười trên môi cũng không còn.. Anh hụt hẫng và rồi anh tức giận. Nhưng anh lấy quyền gì mà giận? Vì sao anh làm chồng mà chưa bao giờ quan tâm cô? Anh cho rằng mình tức giận cô sẽ năn nỉ anh, sẽ nhẫn nhịn mà chiều chuộng anh như xưa. Nhưng không có, cô không phàn nàn gì, cũng không phản ứng, chỉ im lặng và xa lánh dần dần. Đến lúc họ có con trai. Anh hi vọng cô sẽ tiếp tục tình yêu dành cho anh, mặn nồng như trước. Nhưng không phải, địa vị của anh trong tim cô đã thay đổi. Khi con trai ra đời, cô càng ít quan tâm anh, càng ít hỏi thăm anh. Cô mãi mê với con mà quên người chồng là anh. Có những đêm thức giấc, thấy cô ngồi lặng lẽ ôm con ru ngủ. Một mình, cô đơn. Thế giới của cô có anh không? Hay đã hết yêu rồi?
Cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được và đưa đơn ly hôn cho cô. Nước mắt cô rơi nhưng cô cũng không có một lời nào van nài, níu kéo hôn nhân. Là anh đã bỏ lỡ cô? Là anh đã đi quá giới hạn sự tổn thương ở cô? Vì anh, tất cả là tại anh?
Cô đốt sạch mọi thứ liên quan đến mình tại căn nhà cũ, rồi mang con ra đi. Nhìn căn tủ trống hoác, chỉ còn lại quần áo của chính mình, anh cảm giác như tim mình đã lệch một bên, do bên kia đã trống rỗng. Vì nó đã được cô mang đi mất.
Anh đã hốt hoảng nhưng rồi anh tin, tin rằng không có anh cô sẽ không thể sống tốt. Cô từng được ba và em gái cưng chiều hết mực. Rồi khi cưới nhau, dù anh không quan tâm cô nhưng anh cũng đủ lo cho cuộc sống của cô không đến nổi vất vả. Vậy thì khi cô một mình, còn phải chăm con, cô sẽ thấy tầm quan trọng không thể thiếu của anh. Không có anh, sao cô có đủ tiền để nuôi con, nuôi chính mình, cô yếu đuối đến thế. Không bao lâu, cô sẽ dắt con trai quay về tìm anh mà thôi.
Nhưng anh sai lầm, sai nghiêm trọng, sai ngay từ đầu. Tình yêu không có đợi một ai, kể cả anh. Tình yêu không bao giờ có sẵn, miễn phí, chỉ cần ngồi không để tận hưởng. Tình yêu không thể đánh giá qua vật chất, nhưng vật chất còn là một kênh để thể hiện tình yêu.
Păn xê không hề dắt con trở lại tìm anh, mà anh đã đi tìm cô nhưng không thấy. Cô hẳn là sống rất tốt. Điều này anh cảm nhận được khi thấy ba và em vợ rất bình thản khi nhắc đến cô. Thế là anh hiểu, anh chẳng là gì cả, anh không quan trọng như anh nghĩ. Có lúc anh tưởng tượng, cô ở đâu đó, nơi góc tối nào đó, khóc lóc gọi anh đến, chờ anh đến? Nhưng anh biết, anh chỉ ảo tưởng mà thôi.
Chính anh đã giết dần giết mòn tình yêu của cô với anh. Chính anh đã thờ ơ, lạnh lùng, hờ hững để tình yêu của mình chết non, chết yểu.
Và chính anh là kẻ chẳng biết yêu là gì. Càng không có tư cách được yêu.
Hối hận thì sao, không thể sửa chữa được nữa. Tình yêu của cô dành cho anh đã hết. Có hay không như thế? Anh biết, chỉ là, rất muộn, tình yêu của anh với cô chỉ mới bắt đầu. Khi đó, cô đã không còn ở bên cạnh. Nhưng.. Nếu như..
Trên đời làm gì có nhiều cái "Nhưng" và nhiều cái "Nếu như" đến thế? Cuộc đời luôn khiến con người cay đắng trước thất bại và sai lầm. Cuộc đời dễ dàng tuyệt tình, đến mức, khi bạn vừa hi vọng thì nó sẽ dập tắt hi vọng kia ngay.
Đó chính là lúc Đào Thiết nhìn thấy Păn xê. Cô nắm tay con trai, cùng với một người đàn ông khác. Ba người họ. Là gia đình anh từng mơ? Một người từng là vợ anh, một người là con trai anh.. họ hạnh phúc đi trên đường. Nhưng bên cạnh vợ và con trai anh, không phải là anh.
Là tự anh tìm lấy.
Là tự anh dồn mình vào ngõ cụt.
Là tự anh xem thường tình yêu nên tình yêu mới bỏ anh ra đi.
Có phải hay không, tình yêu đã hết? Với cô, với anh?
Anh hối hận rồi, mình quay lại được không em
Anh hối hận rồi, tim anh đây em hãy xem
Vết nứt sâu hoắm, một bên đã trống rỗng
Em mang nó đi rồi, hay vứt ở phố đông?
Anh hối hận rồi, mình quay lại ngày tình còn mênh mông
Những bữa cơm, phút giây em chờ, em đợi
Anh hối hận rồi, em ơi đừng quay đi vội
Cho anh một lần, sửa chữa, yêu thương em
Anh hối hận rồi, về bên anh đi em
Anh sẽ yêu em hơn em từng yêu anh có thể
Anh sẽ chăm lo, quan tâm em hơn thế
Bù đắp cho lòng em, xoa dịu tổn thương kia
Anh đã hối hận rồi, nhưng em vẫn nói chia lìa
Anh chua chát, yêu thương giờ chấm hết
Anh hối hận thì sao, trái tim em đã mệt
Không còn chỗ cho tình anh, vì đã hết rồi, em hết yêu anh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT