Năm năm sau, khu vườn phía sau căn nhà nhỏ mà trước đây Huy sống chết đòi chuyển đến ở.
Huy bây giờ đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành, mới năm năm mà cao lên không ít, khuôn mặt trẻ con ngày nào giờ cũng chững chạc hơn nhiều. Cậu mặc bộ vest đen lịch lãm, đi giày da, sải bước về góc vườn nhỏ. Dừng chân trước hai đụn đất nằm sát cạnh nhau nhìn như hai nấm mộ nhỏ xíu, cậu khom người, ngón tay dài miết nhẹ lên tấm gỗ cắm trước hai đụn đất ấy, không rõ đang nghĩ gì.
Năm năm…
Thời gian cứ lạnh lùng qua đi, không dừng lại chờ một ai. Chỉ mới năm năm trước, căn nhà này còn chứa biết bao kỷ niệm tuyệt đẹp bên người con gái ấy. Năm năm sau, cảnh vật chẳng hề đổi thay, nhưng người con gái ấy đã không thể quay về nữa rồi.
– Mày… phát điên cái… gì đấy…
Ly thở hổn hển, bực mình hỏi tên điên đang ngồi tâm trạng trước hai nấm mộ chẳng-có-cái-quái-gì-bên-dưới, bạo lực véo tai cậu kéo lên, giọng trách mắng:
– Tự nhiên giở chứng chạy đi về nhà cũ, để chủ nhà phải gọi tao. May mà người ta hiền đấy nhá, không là người ta cho mày ăn chổi rồi, điên vừa thôi!
Căn nhà hai đứa từng ở hồi năm cuối đại học này, vài hôm trước vừa mới sang tên đổi chủ, hôm nay chủ mới đang bận sắp xếp đồ đạc để chuyển đến ở thì cái thằng chủ cũ chạy qua đập cửa đòi vào, người ta không bực mình mới lạ.
Nhưng khổ nỗi, cái thằng nào đó lại nhất quyết không nghe, cứ bù lu bù loa lên, nói tại Ly nhất quyết đòi bán, rõ ràng nơi này chứa nhiều kỉ niệm như thế, vô tâm thật đấy.
– Thế tóm lại mày có đi không? Không đi là tao đổi ý đấy.
Huy cuống cuồng đứng dậy, ngoái đầu nhìn “mộ đôi” lần nữa với vẻ luyến tiếc, rồi rảo bước theo vợ ra xe, vừa đi vừa cằn nhằn:
– Vợ xưng mày tao với chồng, chắc trên thế giới này có mình mày thôi đấy.
Ly trề môi, khinh thường nhìn chồng, không chịu thua kém câu nào, bắt bẻ lại ngay:
– Chứ mày không vậy chắc? Mày tao bao năm rồi, ai mà sửa luôn được, từ từ cũng có chết ai đâu.
Cả hai bật cười, rồi cùng về nhà đi chụp ảnh, chuẩn bị cho đám cưới của hai đứa vào tháng tới. Bóng đôi uyên ương in dài trên khoảng sân nhỏ, dưới ánh nắng của buổi sớm mai, thật sự là một cặp trời sinh.
Hở, nhưng sao lại có người tên Ly còn sống sờ sờ ở đây?
Thắc mắc à, ta cùng tua ngược về năm năm trước…
***
Huy ở trạng thái thẫn thờ như người sắp chết, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trong bệnh viện.
Chính Huy cũng không rõ cậu xuống xe, rồi đi theo Kiên đến trước cửa phòng bệnh của Ly bằng cách nào, chỉ biết khi cậu nhận thức được thì đã đứng chôn chân trước cửa phòng hơn mười phút rồi.
Cậu cứ đứng đó cả nửa ngày, chần chừ mãi không dám bước vào. Vào rồi thì làm gì? Nếu Ly thực sự xảy ra chuyện gì, cậu vẫn chỉ có thể đứng nhìn, đau lòng, nhưng kết quả vẫn chẳng hề thay đổi.
Không nhìn liệu có tốt hơn không? Mắt không thấy tim không đau, cậu sẽ không phải tự dằn vặt bản thân nữa, sẽ không phải chứng kiến cảnh người con gái mình yêu đang cận kề cái chết, sẽ không…
Không, phải vào chứ! Ai bảo cậu không giúp ích được, cậu vẫn có thể động viên về mặt tinh thần mà? Ở cạnh Ly, ngay lúc mà Ly đang đau khổ nhất, đó không phải việc mà một người bạn trai nên làm à?
Còn đang mải chìm trong những suy nghĩ đối lập nhau, Huy bỗng nhiên nghe được tiếng cười nhẹ, một điệu cười quen thuộc mà dù thế nào cậu cũng nhận ra ngay. Như người vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Huy run run đôi bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi, vặn nắm đấm cửa một cách khó khăn.
– Ô hô, đại thiếu gia mất tăm mất tích từ hôm qua cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của tiểu nữ rồi sao?
Vừa thấy Huy ló đầu vào, Ly đã vui vẻ chọc tiết cậu chàng. Nếu là bình thường, hai người chắc chắn sẽ cãi qua cãi lại một hồi lâu, nhưng giờ Huy nào còn tâm trí để đấu khẩu với cô nữa.
Cậu bước từng bước nặng nề, tiến lại gần giường bệnh, nhìn Ly chằm chằm, như thể sợ chỉ khẽ chớp mắt thôi là cô sẽ lập tức biến mất. Ly không hiểu Huy đang làm cái trò gì, nhưng cũng không lên tiếng phá đám, nửa nằm nửa ngồi trên giường mà nhìn cậu.
Đúng ba giây sau, từ một gương mặt đang vô cùng ngạc nhiên đã nhanh chóng chuyển qua nước mắt nước mũi đầm đìa.
Huy khóc ầm lên như con nít khiến vợ Kiên – người lúc nào cũng chăm sóc cho Ly, coi Ly như em ruột – cũng phải ngạc nhiên, không ngờ cậu nhóc cứng đầu cứng cổ này cũng có tuyến lệ. Cậu lao về phía giường bệnh, toan nhảy vào ôm chặt lấy Ly thì bị Kiên túm cổ áo giật lại, suýt thì nghẹn chết.
Đầu đuôi câu chuyện “chết hay chưa chết” này thực chất chẳng hề phức tạp. Chiếc xe tải khi lao đến thì bẻ lái gấp, thế nên Ly không bị va chạm mạnh, chủ yếu là chấn thương nhẹ ở đầu nên ngất xỉu.
Kiên vừa tan làm đã nghe tin dữ, vội vàng chạy đến bệnh viện. Nhìn cô em gái đáng yêu bị tai nạn ra nông nỗi này, dù không rõ đầu đuôi thế nào, Kiên vẫn cáu thằng em ruột, vì dù sao hôm nay Ly ra ngoài với Huy. Và thế là, màn lừa người tuyệt đỉnh của Kiên ra đời.
…
Suốt một tuần liền, Huy cứ chôn chân ở viện chăm cho Ly từng tí một, nhất quyết bắt cô nằm viện đến khi nào khỏe hẳn mới được về nhà. Đến ngày ra viện, Huy cấp tốc kéo cô nàng đi đăng ký kết hôn mà không thèm bàn trước lấy một câu.
Bạn có biết hậu quả của việc kéo một đứa chạy đến ủy ban để đăng ký kết hôn trong khi mặt nó thì cứ ngu ngu ngơ ngơ là gì không?
Mấy cô mấy bác làm việc ở ủy ban, ai nấy cũng nhìn Ly với ánh mắt thương cảm, rồi quắc mắt liếc xéo Huy đang tơn hớn bên cạnh. Thậm chí, không thèm nể mặt “chú rể”, có bác còn thì thầm hỏi nhỏ Ly, rằng nếu cô bị bắt ép thì cứ nói, không cần phải sợ, mọi người đều đứng về phe cô.
Nhưng thế thì đã sao khi mà cô nàng đang được mọi người quan tâm lo lắng ấy đâu có nghe lọt tai câu nào. Đến chính cô còn chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra đây này!
Lúc báo tin này cho cả nhà, Kiên với vợ phản ứng y hệt mấy cô bác trong ủy ban, ai cũng nghĩ Ly bị thằng ất ơ kia bắt ép, người nào cũng đứng về phe cô, khiến Huy đau lòng mất cả tuần sau đó.
Tất nhiên là hai đứa không vội tổ chức đám cưới. Theo lời của Kiên, lỡ đăng ký kết hôn rồi, không thể vãn hồi được gì cả, chỉ còn cách không tổ chức đám cưới vội, để nếu sau này Ly có chán cái thằng hấp tấp kia thì có thể ly hôn trong yên lặng, dù tình trạng hôn nhân có thành “đã ly hôn”, cũng đỡ hơn là bị người ta bàn ra tán vào.
Huy đau tim thêm lần hai. Cái gì vậy, này rõ ràng là không coi cậu như em ruột mà!!
…
Một năm sau khi đăng ký kết hôn, Huy lôi Ly ra khu vườn nhỏ sau nhà với vẻ thần bí, đứng trước “mộ đôi” của hai đứa – thứ mà Huy đã cất công chuẩn bị từ năm ngoái – với vẻ khoái chí vô cùng.
Cậu bật nhạc nền, quỳ gối trước mặt Ly, đưa ra chiếc nhẫn cỏ bằng cặp mắt long lanh lấp lánh. Khỏi bàn cãi, dù EQ có thấp đến mức nào đi nữa, Ly cũng thừa hiểu cậu đang cầu hôn.
Vừa mở mồm định nói gì đó, cậu đã bị cô chen ngang:
– Mày, điên, à!? Cầu hôn mà mở nhạc “Đắp mộ cuộc tình”, thay vì vườn hoa thì lại đi chọn nền là mộ đôi, chưa kể nhẫn cầu hôn còn làm từ cỏ dại, khung cảnh lãng mạn của một buổi cầu hôn trong tưởng tượng của tao bị mày đạp đổ hết rồi, tao, thiến, mày, nhé?
Huy toát mồ hôi, đảo mắt một hồi, mãi mới dám lên tiếng trả lời, câu từ dè dặt như sợ bị vợ xử tử. Không cẩn thận, Ly nó từ chối thì toi.
– Ờ thì… thật sự thì… thì là tao muốn làm cái gì đó… đặc biệt một chút… Thử, thử nghĩ lại đi, người được cầu hôn như này, trên thế giới ngoài mày ra thì còn ai nữa? Có một không hai luôn nhé! Còn nhẫn, ờm, tao đặt nhẫn rồi, mà giờ chưa về nữa, nay còn là kỷ niệm một năm từ buổi hẹn hò đầu tiên, tao không muốn để lỡ nên… dùng tạm.
Sau ba mươi phút cãi qua cãi lại, Huy quỳ từ nãy đến giờ, tê cả chân, không còn hơi sức đâu mà cãi nhau nữa, quyết định mua chuộc vợ bằng cách hứa mua tiểu thuyết trinh thám, cuối cùng thì Ly cũng chịu im lặng chờ Huy chính thức cầu hôn.
Cậu thở ra một hơi dài để lấy lại khí thế, lần nữa đưa nhẫn cỏ ra, trịnh trọng:
– Người ta hay nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đảo vế lại, ta có nấm mồ của tình yêu cũng chính là hôn nhân, vậy đây, nấm mồ tình yêu đây.
Cậu chỉ tay về phía hai nấm mộ nhỏ xíu xiu ngay gần đó, cái mặt hí hửng thấy ớn, rồi tiếp tục lời cầu hôn lạ lùng lạ đời nhất trong lịch sử:
– Có nấm mồ tình yêu này rồi, thì tao với mày tiến tới hôn nhân luôn nhở.
***
Lời tác giả
Vậy là kết thúc truyện ngắn~
Bạn biết vì sao một năm sau tai nạn Huy đã cầu hôn, nhưng mãi mấy năm sau mới cưới không?
Vì buổi cầu hôn có một không hai kia, bị Ly từ chối đó!!!
Mua ha ha ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT