Kể từ lúc gặp Khang, Ly vẫn luôn không tập trung, đầu óc cứ như trên mây, chẳng hề cười lấy một cái. Huy lo lắng, chốc chốc lại liếc mắt nhìn Ly, rồi lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
– Ê Ly, tao…
Ly dường như chẳng nghe thấy Huy, vẫn nhìn về phía xa vẻ đăm chiêu. Huy không thể nhịn nổi nữa, bước đến túm lấy hai vai cô, ép cô phải nhìn mình, giọng nói run lên như tủi thân:
– Nhìn tao đây này, bạn trai mày đây này! Mày… trước nay mày đâu phải đứa cố chấp vậy đâu, sao phải… sao phải vì một cái cây mà… mà từ bỏ cả khu rừng…
Ly còn chưa kịp phản ứng, từng giọt nước mắt đã rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt Huy. Cậu run run, cố nói đến hết câu, rồi cứ đứng trước mặt Ly mà khóc.
Cậu không cam tâm! Rõ ràng là cậu đến trước, thân với Ly hơn, thích Ly nhiều hơn cái tên đó, vậy mà sao… Do cậu chưa đủ tốt ư? Hay do Ly thích kiểu người dịu dàng trưởng thành như kia?
Ly cuống cả lên, hai tay quơ loạn trong không khí, không biết nên làm gì trong lúc như thế này. Từ nhỏ Huy đã cứng đầu, bị đánh cũng chẳng mấy khi rơi lệ, vậy mà giờ lại đứng trước mặt cô, nói mấy câu khó hiểu rồi khóc như con nít.
Rồi, không một lời báo trước, Huy nhào đến ôm chặt lấy Ly, như thể sợ cô biến mất, sợ cô vĩnh viễn bỏ rơi cậu.
Cậu có thể mà, cậu có thể yêu thương Ly nhiều hơn bất cứ ai mà.
Vậy cậu có thể khiến Ly yêu cậu không?
…
– Sao phải vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng~
Vừa đi, Ly vừa liếc mắt nhìn Huy với vẻ mặt trêu chọc, luôn miệng nhại lại câu nói của cậu chàng với giọng điệu siêu cấp gợi đòn, khiến Huy mặt đỏ như cà chua chín.
Cái thằng nói câu sến súa là ai, cậu không quen!!
Huy càng nghĩ càng ngại, thật sự là không biết nên giấu mặt vào đâu. Nếu giờ mà trước mặt cậu xuất hiện một cái lỗ, cậu chắc chắn sẽ chui xuống ngay lập tức, không cần nghĩ nhiều!
Thật không thể tin nổi mà! Bạn gái gặp lại người yêu cũ, sau đó thì cứ lơ ngơ như người mất hồn, trường hợp này á, có đập chết cũng không ai nghĩ được gì khác ngoài việc bạn gái mình còn thích người yêu cũ đâu!
Ấy thế mà, biết gì không, lúc đó Ly đăm chiêu suy nghĩ không phải vì nhớ đến người yêu cũ, mà đang ngẫm lại xem khi đó cô diễn đã đạt chưa.
Lúc đồng ý làm bạn gái Huy, Ly vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng nay gặp lại Khang, cô mới chợt nhận ra khoảng thời gian kể từ lúc chia tay Khang đến lúc làm bạn gái Huy quá gần nhau! Mà việc đó nói lên điều gì?
Trong thời gian ngắn mà đã quen người mới, nếu không phải là vốn chẳng hề yêu người cũ sâu đậm thì cũng là chưa dứt được tình cũ nên mới phải tìm tình mới để quên đi.
Mà ở trường hợp của Ly, cô dám cá Khang sẽ nghĩ đến khả năng thứ hai.
Nhưng Khang nghĩ gì thì cũng đâu liên quan đến cô? Không, liên quan đấy! Lỡ đâu cái suy nghĩ đó đến tai Huy, thì có gì để đảm bảo một người “nhạy cảm” như Huy không hiểu lầm này nọ rồi ngồi đau khổ một mình?
Nào là “mình chỉ là kẻ thay thế”, “cổ vốn đâu có yêu mình”, “cổ vẫn còn lưu luyến tình cũ”, nói tóm lại là hàng trăm những suy nghĩ tiêu cực có thể nảy ra trong bộ não không được bình thường cho lắm của Huy luôn nhé.
Và để tránh việc khiến Huy tủi thân, Ly nên làm gì? Diễn! Diễn sao cho lâm li bi đát, nhưng phải làm sao để Huy không thấy mình chỉ là người thay thế.
Quay lại với thực tại, Ly với Huy đang đứng lại chờ qua đường, kẻ thì tích cực trêu chọc, người thì mặt đỏ như trái cà chua.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tạt lên vỉa hè, lao thẳng về phía cậu bé chừng năm tuổi đang đứng chờ mẹ.
– Cẩn thận!!!
…
Tiếng xe cấp cứu ngày một nhỏ dần, rồi mất hẳn, bên tai Huy chỉ còn văng vẳng tiếng chiếc xe tải đột ngột bẻ lái khi thấy có người phía trước, tiếng va chạm mạnh và tiếng xì xào của đám người hóng chuyện gần đó.
– Ngu thế, tự nhiên lao vào thì chả chết.
Trong đám đông nhiều chuyện vang lên giọng nói mỉa mai vẻ cay nghiệt. Câu nói đến tai Huy, cậu lập tức biết được kẻ vừa sủa ra mấy chữ đó là đứa nào, lao đến, tay thủ sẵn nắm đấm.
Không nói không rằng, Huy tặng cho tên đó một cú đấm vào ngay giữa mặt. Tên đó ngã lăn ra đất, ngửa đầu lên trừng mắt với cậu, từ mũi chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ.
– Mày điên à!? Tao nói sai à, rõ ràng là con đấy nó tự lao vào đầu ô tô mà! Anh hùng cái m* gì, thích thể hiện thì có!
Huy vẫn không nói năng gì, liên tục giáng cho hắn ta mấy cú đau điếng, mặc cho bàn tay bắt đầu dính máu, cậu vẫn cứ đánh, như thể đã hoàn toàn mất tự chủ. Mấy người xung quanh, người thì cho rằng đáng đời, đánh là đúng, người lại ngại can thiệp để tự rước họa vào thân, cuối cùng là không một ai đứng ra can ngăn. Mãi đến khi cảnh sát tách hai người ra, Huy mới buông lỏng nắm đấm.
Cậu theo cảnh sát về đồn, khai báo cả vụ tai nạn lẫn việc gây gổ đánh nhau ở nơi công cộng. Lằng nhằng thủ tục một hồi, cộng thêm vụ đánh người gây thương tích, Huy dù muốn đến xem tình hình của Ly thì vẫn bị giữ ở đồn hết cả ngày hôm sau, mãi chiều tối mới được Kiên đến đón về.
Thấy Kiên vẫn cứ im lặng từ lúc đón mình từ đồn về, Huy bắt đầu có dự cảm không lành, lo sợ hỏi Kiên:
– Anh… Ly… sao rồi anh…?
Im lặng bao trùm.
Huy sợ hãi, vội vàng nhào tới giữ lấy vai Kiên, mặt cắt không còn giọt máu, cả người bất giác run lên. Cậu kinh sợ gào lên như một kẻ điên loạn. Rốt cuộc… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?
Kiên liếc mắt nhìn cậu em đang nổi nóng kia, chỉ khẽ lắc đầu với vẻ mặt đượm buồn. Như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt, Huy buông tay, ngồi thụp xuống ghế sau, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, như chú cún nhỏ tìm về với chủ sau bao năm xa cách, thì phát hiện ra chủ đã qua đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT