Trong khi ba mẹ con bà Lâm Oanh bịn rịn dặn dò nhau đủ thứ, thì ở phía đằng này ông Quang Lâm ngồi trầm tư không nói gì. Nghĩ ngợi hồi lâu, bất chợt ông thở dài rồi quay sang hỏi Thiên Di:
- Con đã nghĩ đến chuyện tìm lại bố mẹ đẻ của mình chưa?
Thiên Di thoáng buồn khi nghe nhắc đến những con người ấy. Họ đã bỏ rơi cô, cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đó suốt đời này cô không thể quên. Ông Quang Lâm thấy cô không nói gì bèn tiếp:
- Chỉ cần con cần ta có thể giúp con..
Thiên Di nghe vậy vội gạt đi:
- Ba, con cảm ơn ba nhưng không cần đâu. Cuộc sống của con đã quen không có họ rồi. Ba đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Ông Quang Lâm hiểu nỗi lòng Thiên Di. Ông giơ hai bàn tay đón lấy bàn tay nhỏ của Thiên Di vỗ vỗ rồi nói với cô cũng như nói với chính lòng mình:
- Được rồi chuyện này con không thích thì ta không nhắc tới nữa. Dù sao con cũng đã khôn lớn thế này rồi, ta không có gì phải hổ thẹn với anh Thiên Tường nữa. Nhưng Thiên Di, ta còn một chuyện..
Ông Quang Lâm ngập ngừng một lát mới nói tiếp:
- Chuyện của Quang Kha và con bé Lệ Anh kia ta nghĩ con nên có động thái gì đó. Chuyện này ta cũng hoàn toàn có thể giúp con nhưng ta muốn nếu con yêu Quang Kha thì phải chứng tỏ cho nó thấy, hạnh phúc của mình phải do mình nắm giữ. Con hiểu ý ta nói không?
Ông Quang Lâm luôn thế. Lúc nào cũng lo lắng cho Thiên Di như với một đứa trẻ. Từ bé đến lớn chỉ ông là người cô có thể tâm sự. Cũng chỉ có ông hiểu được nỗi lòng một đứa con nuôi như cô. Thiên Di xúc động, cô ôm lấy cánh tay ông dặn dò:
- Ba, ba đừng lo cho con nữa, con lớn rồi mà. Sang bên đấy lạnh ba phải chú ý giữ ấm vào, con bỏ cả rượu gừng trong vali kia trước khi đi ngủ ba bảo chú Đàm xoa chân tay cho đỡ đau nhức. Còn nữa tim ba không tốt nên không được làm việc quá sức đâu nhé!
* * *
Máy bay cất cánh mang theo chỗ dựa duy nhất của Thiên Di. Bao năm qua ông Quang Lâm đi đi lại lại giữa Mỹ và Việt Nam vì công việc thì ít nhưng vì lo cho cô thì nhiều. Thiên Di thấy có lỗi với ông vô cùng. Cô định đi ra thì gặp cái nguýt dài của Tuệ Lâm. Chắc hẳn con bé đắc ý khi cô không còn chỗ bấu víu. Không chỉ là Tuệ Lâm, từ xa Lệ Anh đang chạy lại ôm Quang Kha với vẻ mặt hớn hở của kẻ được tự do. Duy chỉ có Thiên Di là cô độc. Chán nản, Thiên Di buông người xuống chiếc ghế gần đó, những giọt nước mắt thi nhau chảy ra. Đó là nước mắt của sự đau đớn, uất ức, tủi thân, cô đơn..
Bỗng một chiếc khăn tay thoang thoảng mùi thơm nhẹ chìa ra trước mặt Thiên Di. Cô ngước mắt lên, là John, anh đứng đó như một vị thần luôn xuất hiện khi cô tuyệt vọng nhất.
- Có cầm lấy không hay tôi phải lau cho cô?
Thiên Di bối rối khi nghe John nói vậy, cô vội đỡ lấy chiếc khăn rồi lau thật nhanh những giọt nước mắt đang còn đọng trên má. Khóc trước người khác lại là một người ngoài như John là điều không nên. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Thiên Di đưa trả John chiếc khăn tay rồi nói lớn để át đi sự ngại ngùng trong lòng:
- Anh John, sao anh lại đến đây?
John cười thầm về sự mất lịch sự đáng yêu của Thiên Di, những cô gái khác thường sẽ đem chiếc khăn tay này về giặt trước khi trả lại chủ nhân của nó.
- Anh không nghe tôi hỏi gì à?
John giật mình trước lời gắt gỏng của Thiên Di, anh cười rồi mới đáp:
- Tôi định đi tiễn chú Quang Lâm mà không kịp, chỉ kịp thấy cô đang sướt mướt thôi.
Thiên Di nghe vậy thì xấu hổ không nói được gì. John lại trêu chọc Thiên Di:
- Mà nãy giờ tôi đứng mỏi chân quá cô không định mời tôi ngồi à?
Thiên Di đứng bật dậy:
- Ghế công cộng anh cứ thoải mái đi, tôi đi đây.
Nói xong cô đi nhanh ra cửa để mặc John ngẩn ngơ.
* * *
Thiên Di đi lòng vòng qua các dãy phố, cô muốn tìm một nơi có thể khiến lòng mình bình yên. Trong lúc này cô ước mình có thật nhiều bạn bè để tụ tập qua ngày. Cái mác con nuôi nhà giàu khiến Thiên Di không có nổi một người bạn. Hơn nữa, là do quá khứ không yên khiến cô luôn sống thu mình. Chỉ còn một chỗ bao năm qua cô vẫn đi.. Nghĩ vậy Thiên Di vòng xe lại, hướng thẳng đến làng trẻ SOS. Xe vừa dừng thì một chiếc oto vượt lên trước xe cô và cũng dừng lại, John bước ra và cười rất tươi.
- Anh đi đâu thế?
Thiên Di ngạc nhiên xen chút bực bội với suy nghĩ người đàn ông này luôn bám theo mình. Tuy nhiên John lại không hề hấn, anh thản nhiên đáp lại những khó chịu của cô:
- Tôi đi thăm bọn trẻ, chỉ là cùng đường với cô thôi mà.
Thiên Di không tin, cô gay gắt:
- Bọn trẻ nào? Anh đi theo tôi thì có, sao lại cứ bám theo tôi vậy? Tôi đã nói rồi, tôi đã có gia đình nên anh tự trọng chút.
John trố mặt ngạc nhiên khi thấy thái độ của Thiên Di lúc cô tức giận thật sự. Đúng lúc ấy thì dì Hiền chạy ra reo lên:
- Ôi cậu John, cô Thiên Di, sao hai người lại cùng đến đây? Chả lẽ hai người quen nhau à?
Thiên Di nghe dì Hiền nói vậy thì chuyển từ ngạc nhiên tột độ đến xấu hổ vô cùng. Trong khi John vênh cái mặt đắc thắng hả hê lên thì cô lắp bắp:
- Ơ, anh ta sao đến đây hả dì?
John cố nhịn không cười phá lên khi nghe Thiên Di hỏi và bộ dạng của cô lúc này. Dì Hiền thấy vậy liền giải thích:
- Cậu ấy cũng hay đến đây lắm, sản phẩm của bọn trẻ cậu ấy còn móc nối đưa ra cả thị trường nước ngoài bán cơ. Dì tưởng có nói với con rồi chứ!
Thiên Di nhớ có lần dì Hiền đã nói đến chuyện này nhưng cô không ngờ vị mạnh thường quân đó lại chính là John. Xấu hổ Thiên Di không nói được gì chỉ kéo dì Hiền đi nhanh vào trong.
John nhìn theo cô mỉm cười. Anh biết đến làng trẻ này đúng là không hề tình cờ, nhưng việc tìm hiểu mọi thứ về người mình quan tâm chả phải là việc nên làm sao? Chỉ có điều John có tình cảm với nơi này thật sự. Anh nhanh tay mở cốp lấy ra những túi quà đã được chuẩn bị từ trước mang vào bên trong.
Bọn trẻ đang chơi với Thiên Di thấy John liền lộ rõ vẻ vui mừng, chúng thi nhau la hét:
- Anh John đẹp trai, anh John đẹp trai.
Thiên Di ngại ngùng, để bọn trẻ mải mê với những món đồ chơi của John cô bỏ đến chỗ đài phun nước rợp cây xanh. Thiên Di ngồi xuống, lấy tay nghịch nghịch dòng nước mát. Không ngờ John đã lại đến gần, anh ta mải mê ngắm nhìn cô một lúc sau mới lên tiếng:
- Cô rất đẹp, cô Thiên Di!
"Anh ta luôn như vậy", Thiên Di nghĩ bụng và dường như đã quen với cách xuất hiện của John nên Thiên Di không thấy giật mình, cô đáp lời mà không quay lại nhìn anh:
- Anh John, rốt cuộc anh muốn gì?
John lần này không cần đợi Thiên Di mời, anh ngồi xuống rồi nói với giọng nghiêm túc:
- Tôi đã đọc "Con Hủi" của Helena..
Bàn tay Thiên Di đang mải đuổi theo dòng nước bỗng ngừng lại, cô ngước lên nhìn John:
- Anh nói gì cơ?
John cười, nụ cười khiến Thiên Di hơi xao lòng. Anh ta nhắc Thiên Di.
- Lần trước cũng là tôi ngạc nhiên hỏi cô câu này giờ cô lại hỏi lại. Tôi nói đã đọc "Con hủi" và thấy cô không giống Xtefchia.
- Không giống chỗ nào?
John lại trở về vẻ nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt như biển hồ của Thiên Di nói những điều không nên nói:
- Valdemar không bảo vệ được Xtefchia nhưng tôi thì được. Xtefchia của tôi không những không chết mà sẽ thật hạnh phúc.
Thiên Di hiểu John muốn nói gì, cô tức giận đứng bật dậy:
- Anh điên rồi, bị điên thật rồi. Anh sống theo phong cách phóng khoáng phương tây nhưng tôi xin nhắc anh đây là Việt Nam. Anh nên cư xử có chừng mực.
Nói xong Thiên Di toan bỏ đi, John thấy vậy liền vớt vát:
- Chẳng phải ở đâu thì cũng cần phải có hạnh phúc sao?
Thiên Di quay lại, cô cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ủ rũ của anh khẳng định:
- Đúng vậy và tôi đang thấy hạnh phúc!
John lắc đầu:
- Không, như vậy không phải là hạnh phúc. Hạnh phúc phải từ hai phía, tôi thấy cậu Quang Kha không yêu cô..
- Nhưng tôi cũng không yêu anh.
Ngừng lại một lúc đủ để John bớt choáng váng, Thiên Di lại tiếp:
- Tôi hạnh phúc khi bên người tôi yêu. Tôi cảnh cáo anh lần cuối hãy tránh xa tôi ra.
Thiên Di bỏ đi để lại mình John, nỗi đau xâm chiếm cơ thể khiến anh phải ngồi xuống. Thiên Di nói đúng, ở bên người mình yêu mới là hạnh phúc, lẽ nào anh quá tham lam?
* * *
Thiên Di trở về nhà, cô đẩy cửa phòng thì ngạc nhiên khi thấy Quang Kha đang nằm ngủ trên chiếc giường của hai vợ chồng. Từ hôm cưới chưa hôm nào Quang Kha ngủ lại căn phòng này, Thiên Di cũng chưa một lần trở thành người đàn bà của anh. Cô rón rén đến gần và ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt rất gần mà lại rất xa cách đó, lòng trào lên một nỗi yêu thương.. Thiên Di đưa bàn tay lên định vuốt tóc chồng nhưng rồi lại rụt lại, cô sợ chỉ cần Quang Kha mở mắt ra anh sẽ lại xa cô ngàn dặm. Cứ như vậy cô ngồi ngắm nhìn anh rất lâu..
* * *
Trong giấc ngủ say Quang Kha bỗng thấy cánh tay mình nằng nặng, anh định nhấc lên mà như bị đè xuống không nhấc nổi. Quang Kha choàng mở mắt, anh giật mình khi thấy Thiên Di đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình. Định rằng sẽ hất cô ra nhưng không hiểu sao anh lại nán lại, khuôn mặt cô sát với khuôn mặt anh, thân thể mảnh mai nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh. Bất giác Quang Kha thấy lòng mình xao động trước dáng vẻ ấy. Chưa bao anh giờ Quang Kha ngắm kĩ khuôn mặt này, mọi nét đều hoàn hảo và cân xứng. Đưa tay mơn man nhẹ trên làn môi Thiên Di, Quang Kha ghé môi mình thật sát môi cô. Đúng giây phút ấy điện thoại reo vang, Thiên Di giật mình tỉnh giấc, cô thấy khuôn mặt Quang Kha vẫn đang ghé sát mình liền ngại ngùng vùng dậy..
Quang Kha cũng lặng lẽ ngồi dậy thanh minh với Thiên Di:
- Tôi có việc định hỏi cô nên lên tìm nhưng không thấy, định nằm nghỉ tí mà không ngờ ngủ luôn.
Tiếng điện thoại lại vang lên, Quang Kha không nghe, anh tắt điện thoại nhưng lại bỏ đi ngay không nói câu nào khiến Thiên Di cũng không hiểu anh đang nghĩ gì.
Còn lại một mình, Thiên Di ngồi xuống chỗ Quang Kha vừa nằm, hơi ấm của anh vẫn còn ở đây. Thiên Di cũng không biết vì sao cô lại nằm xuống bên anh và ngủ quên lúc nào không hay nhưng thái độ của Quang Kha hôm nay khiến cô hạnh phúc. Lại có tiếng điện thoại reo, không hiểu sao lúc này tiếng reo của nó lại làm Thiên Di khó chịu đến thế. Cô hờ hững lục trong túi xách chiếc điện thoại đang rung lên bần bật. Màn hình hiện lên số điện thoại lạ, Thiên Di nhấc máy, chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của John.
- Thiên Di, là tôi John đây, tôi muốn gọi hỏi xem cô đã về đến nhà chưa?
Thiên Di không hiểu bằng cách gì anh lại có số điện thoại của mình nhưng cô không quan tâm, cố nén cơn bực và đáp lời John:
- Anh lo chuyện bao đồng quá anh John ạ. Tôi đã về đến nhà và vẫn đủ sức để cãi nhau với anh nhé!
Thiên Di nói rồi cúp máy, đầu dây bên kia John nhún vai rồi nở nụ cười tươi, anh nghĩ bụng: Em càng vậy tôi càng thấy em thú vị, cứ chạy đi và tôi sẽ đuổi theo em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT