Từ ngày Lệ Anh bị bắt Quang Kha trở nên trầm tính hơn. Sự việc diễn ra dồn dập khiến anh lúc nào cũng mệt mỏi. Thiên Di cũng đã ở rất xa anh, cô không quan tâm đến tâm trạng của Quang Kha thậm chí khó chịu mỗi khi anh đến gần. Việc gặp lại Thiện Tần khiến cô bận rộn hơn với những cuộc gặp gỡ..

Cho đến hôm nay, khi đang chơi với Bắp thì Thiện Tần gọi đến. Thiên Di nhấc máy và nghe giọng nói gấp gáp từ phía bên kia:

- Thiên Di, nguy rồi em đến bệnh viện ngay đi. Chồng em - Quang Kha đang cấp cứu ở đây..

Thiên Di bủn rủn chân tay, cô dặn dò giúp việc rồi hớt hải chạy ngay vào viện. Đến nơi, cô thấy Thiện Tần đang bồn chồn đi lại với khuôn mặt lo lắng. Dự có điều chẳng lành, Thiên Di lắp bắp:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chị ơi?

Thiện Tần bất an nhìn về phía phòng cấp cứu, cô kể với Thiên Di:

- Người đưa cậu ấy vào đây nói là bị tai nạn, chị nhận ngay ra Quang Kha nên liền gọi cho em.

Thiên Di chợt thấy có dự cảm không lành. Cô hỏi Thiện Tần một câu thật trọng tâm:

- Có nguy hiểm lắm không chị?

Thiện Tần chưa kịp trả lời thì bà Lâm Oanh cũng vừa hay tới. Bà nắm lấy cánh tay Thiện Tần rồi vừa khóc lóc thảm thiết, vừa nức nở nói không ra tiếng:

- Cô ơi, con tôi làm sao ra nông nỗi này. Trời ơi nó có bề gì thì tôi biết sống sao đây?

Thiên Di bất giác thấy thương bà, cô định đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế băng gần đấy thì cánh cửa bật mở. Vị bác sĩ bước ra với khuôn mặt căng thẳng. Thiên Di chạy lại nhưng chưa kịp hỏi thì bà Lâm Oanh đã nhào tới nức nở:

- Bác sĩ, con tôi sao rồi? Nó không sao phải không bác sĩ?

Đáp lại sự hy vọng của người mẹ ấy là cái lắc đầu tuyệt vọng của ông bác sĩ. Bà Lâm Oanh không thốt nên lời, nấc lên một tiếng rồi lịm đi trong vòng tay Thiện Tần.

"Không sao đâu, chắc chỉ là hiểu lầm như John ngày trước thôi" - Thiên Di nghĩ vậy rồi cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể hỏi vị bác sĩ:

- Rồi sẽ không sao đâu phải không bác sĩ?

Ông bác sĩ nhìn Thiên Di với ánh mắt đồng cảm, một lần nữa ông lắc đầu và nói với Thiên Di:

- Cậu ấy muốn gặp người nhà lần cuối. Hãy mau vào đi.

Thiên Di thấy chân mình không đứng vững, cô ngồi thụp xuống chiếc ghế ôm lấy ngực thở. Sự xúc động mãnh liệt khiến toàn thân cô lạnh toát. Sự việc đến quá nhanh, quá bất ngờ khiến cô không có sức chống đỡ. Thiện Tần thấy vậy liền giục giã:

- Em làm sao vậy, mau vào đi không lại không kịp..

Thiên Di như choàng tỉnh, cô đứng bật dậy bảo Thiện Tần:

- Chị gọi về nhà em bảo người đưa bé Bắp đến đây ngay lập tức.

Nói xong Thiên Di chạy như sợ mình sẽ lại muộn..

* * *

Quang Kha nằm thiêm thiếp trên chiếc giường bệnh, dây rợ không nhiều vì đã được gỡ bỏ gần hết.

Thiên Di ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cô run rẩy cầm bàn tay Quang Kha lên. Quang Kha cảm nhận được, anh từ từ mở đôi mắt trước đó vẫn nhắm nghiền, nhìn Thiên Di anh nở một nụ cười mệt mỏi, cố nói to nhưng lại không thể.

- Anh xin lỗi!

Thiên Di nước mắt lã chã rơi, cô ghé tai cố nghe những lời anh thì thào rồi lắc đầu, giọng đứt quãng:

- Em tha lỗi cho anh rồi, anh gắng gượng lên nhé!

Quang Kha cố nắm chặt bàn tay Thiên Di để ngăn cơn xúc động từ cô. Anh thều thào:

- Anh đã không bảo vệ được em.. hãy chăm sóc ba mẹ và Bắp thật tốt, thay cả phần anh nữa.

Nói đến đây Quang Kha nấc lên khiến Thiên Di vô cùng hoảng sợ. Cô gào lên kêu cứu và ngay lập tức, mấy cô y tá chạy vội vào. Cùng lúc ấy lúc bà Lâm Oanh được Thiện Tần dìu đến. Thiên Di không còn nghe được hai mẹ con họ nói gì với nhau, cô ôm lấy Thiện Tần khóc nức nở.

* * *

Quang Kha ra đi khi không được gặp mặt hết người thân. Ông Quang Lâm sau khi nghe tin không chịu được cú sốc quá lớn đã bị đột quỵ. Dù được cấp cứu kịp thời nhưng đám tang của Quang Kha, ông cũng không thể có mặt.

Thiên Di thất thần trước chiếc quan tài, nhìn đứa con còn quá nhỏ đã phải đội lên đầu vành khăn tang, lòng cô đau như cắt. Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô rồi động viên:

- Tất cả rồi sẽ qua thôi, mạnh mẽ lên em. Anh tin em làm được.

Lời nói xen lẫn hương nước hoa thoang thoảng khiến lòng Thiên Di dịu lại đôi phần. Cô không nhìn lên, chỉ khẽ gật đầu và nước mắt vẫn không ngừng rơi.

* * *

Sau đám tang của Quang Kha khoảng gần 1 tháng ông Quang Lâm mới được bác sĩ cho phép về nước. Thiên Di đau đớn khi thấy ông gầy rộc đi, mái tóc đã bạc thêm nhiều phần. Vừa về đến nhà ông đã cho gọi cô vào phòng nói chuyện:

- Thiên Di, ta yếu quá rồi, thêm nỗi đau này chắc ta không trụ được lâu.

Thiên Di hốt hoảng, cô nhào đến ôm lấy chân ông mà khóc:

- Ba, ba đừng nói linh tinh, đừng làm con sợ, con xin ba.

Ông Quang Lâm xoa đầu Thiên Di rồi lắc đầu trấn an:

- Con đừng lo, chỉ là ta cũng có tuổi rồi nên lo xa thôi. Thiên Di à, con biết đấy Quang Kha là con trai duy nhất của Trần Gia. Ta đã nỗ lực cùng con hòng kéo nó lại đi đúng hướng, thừa hưởng gia nghiệp. Nhưng giờ..

Giọng ông Quang Lâm nghẹn lại vì xúc động. Một lúc sau ông mới nói tiếp:

- Ta muốn con đưa Bắp sang Mỹ cùng ta.

Thiên Di kinh ngạc nhìn ông Quang Lâm tỏ ra không hiểu. Ông thấy vậy liền giải thích:

- Ta muốn con đi học, trong thời gian đó ta sẽ bảo ban thêm cho con về công việc.

Thiên Di lắc đầu quả quyết:

- Không đâu ba, anh Quang Kha mới mất con phải ở nhà lo hương khói.. còn việc công việc, con không hiểu gì hết đâu. Tuệ Lâm giúp ba là được rồi.

Ông Quang Lâm cười lắc đầu:

- Những gì Quang Kha không làm được con nên gánh giúp nó. Tuệ Lâm cũng sẽ giúp ta nhưng nó là phận gái mà sản nghiệp này ta muốn con giữ cho Gia Bảo. Con hiểu ý ta không?

Thiên Di không biết nói gì thì ông Quang Lâm đã tiếp:

- Ta biết con có tố chất kinh doanh, chỉ là vì Quang Kha nên con mới không muốn dời xa nó.. hãy suy nghĩ thật kĩ. Ta mong chuyến đi này sẽ có con và Gia Bảo cùng đi.

Thiên Di nhìn người cha ấy, trên khuôn mặt toát lên vẻ đau khổ nhưng vẫn cố cứng cỏi gánh gồng trách nhiệm. Cô thấy thương ông, lời dặn dò của Quang Kha lúc lâm chung cũng là lí do khiến cô không ngần ngại nữa mà gật đầu:

- Con sẽ nghe theo lời ba.

* * *

Trước ngày sang Mỹ, Thiên Di đi thăm làng trẻ SOS - nơi đã từng là niềm vui cũng là nơi gắn bó với cô trong khoảng thời gian dài, in dấu bao kỉ niệm buồn vui.. Sau đó cô được Thiện Tần đưa đi thăm mộ ông Thiên Tường. Đặt bó hoa lên mộ ba, Thiên Di vừa nhặt nhạnh những cây cỏ đang thừa cơ xâm lấn vừa kể lể giọng xúc động:

- Mới được đoàn tụ với ba ít bữa lại sắp phải xa rồi. Ba à, con không giận ba nữa đâu. Đến giờ con đã hiểu cuộc đời không như mình mong muốn, cuộc sống có thể đẩy con người ta đến chỗ bế tắc. Nói đến đây Thiên Di nghẹn ngào, Thiện Tần thấy vậy ôm lấy vai em gái vỗ về:

- Chị nghĩ quyết định của em là đúng. Đơn giản là em nên đi thật xa để quên hết những đau khổ đã trải qua. Thế cũng tốt mà.

Thiên Di gật đầu, cô nói vói Thiện Tần:

- Em cũng nghĩ vậy chị ạ. Quang Kha dù sao cũng lớn lên cùng em từ nhỏ, anh ấy đã từng là tất cả với em lại là ba của Bắp. Anh ấy là người thân của em, mất đi một người thân khiến em đau đớn.

Thiện Tần lau nước mắt cho Thiên Di rồi động viên:

- Chị hiểu cảm giác của em nhưng dù có thế nào thì cũng vẫn phải sống vì Bắp cơ mà. Vì thế hãy kiên cường lên em gái nhé!

Thiên Di gật đầu, cô ôm chặt lấy chị gái lưu luyến không dời. Con đường phía trước không biết ra sao nhưng cô muốn được thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play