Nửa tiếng sau, trong phòng y tế.
Nghe xong toàn bộ sự việc, Giang Ngộ Thời cười đến run rẩy cả người, dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Uyển mới ngồi thẳng dậy, một tay đặt bên miệng: “Tôi thật sự rất đau lòng, rất lo lắng cho cơ thể Uất Trì Diễn.”
Khóe môi Hạ Uyển co giật điên cuồng: “Biểu cảm này của cậu thật chẳng có tính thuyết phục chút nào.”
“Vậy sao?” Giang Ngộ Thời sửng sốt một chút, lại lập tức tiếp tục cười to: “Đã như vậy thì tôi sẽ không diễn nữa, chuyện Uất Trì Diễn bị sâu dọa ngất xỉu thật sự rất buồn cười! Cô học sinh kia nhìn thấy lại cho rằng Uất Trì Diễn bị cậu đánh ngất thật, bị dọa đến khóc luôn, ha ha ha ha!”
Hạ Uyển vươn tay đỡ trán, vẫn có chút khó có thể tin được: “Với quan hệ giữa cậu và Uất Trì Diễn, cậu hoàn toàn không biết chuyện cậu ấy sợ côn trùng sao?”
Giang Ngộ Thời lắc đầu: “Không biết.”
Hạ Uyển thở dài một hơi.
Cũng đúng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không tin có nam chính nào sợ côn trùng như vậy.
Nhát gan như vậy mà lại là nam chính!
Người không tin được chuyện này nhất chính là Giang Ngộ Thời, cậu ấy ngồi trên sô pha cười đến mức khiến Hạ Uyển lo lắng giây tiếp theo cậu ấy cũng sẽ ngất xỉu theo.
Mà đúng lúc này, một chiếc gối từ bên cạnh bay tới, đập thẳng vào đầu Giang Ngộ Thời.
Uất Trì Diễn không biết đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt hung tợn trừng mắt nhìn Giang Ngộ Thời.
Giang Ngộ Thời trưng vẻ mặt vô tội: “Cậu biết tôi là người dễ bị chọc cười, hôm nay cho dù cậu trừng tôi mãi thì tôi cũng không nhịn được.”
Uất Trì Diễn quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển.
Hạ Uyển lập tức xua tay phân rõ giới hạn với Giang Ngộ Thời, lặp đi lặp lại: “Tôi không cười cậu, tôi thật sự không cười.”
“Tôi biết, cậu đi ra ngoài.”
Hạ Uyển nhìn Giang Ngộ Thời một cái, vẻ mặt “cậu bảo trọng”.
Mà giờ phút này, lúc Giang Ngộ Thời còn chưa nhận ra nguy hiểm đang tới gần, vẫn cười không khép miệng lại được như cũ.
Khi Hạ Uyển đi ra ngoài, cửa bị đóng lại.
Tiếng kêu thảm thiết của Giang Ngộ Thời vang lên…
“Ôi Uất Trì Diễn! Đánh người không đánh mặt, cậu chưa từng nghe câu này sao?”
“Cậu thật sự cho rằng tôi đánh không lại cậu đúng không? Được, tới đây!”
…
Trong lúc nhất thời Hạ Uyển không biết có nên rời đi hay không, còn Tống Chi Lễ không biết đã tới từ khi nào, vẻ mặt ôn hòa: “Bạn học Hạ, tôi đã xem CCTV, tình huống cơ bản cũng đã hiểu rõ, là lỗi của Uất Trì, cậu ấy khiến cậu sợ hãi rồi.”
“Tôi cũng không sao.” Hạ Uyển muốn nói lại thôi, thoáng nhìn vào phòng.
Tống Chi Lễ lập tức hiểu ý của cô, nói: “Yên tâm, giao cho tôi.”
Cửa được mở lại rồi đóng lại.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, bên trong yên tĩnh, tĩnh mịch như sự chết chóc.
Lời đồn nhanh chóng lan truyền khắp học viện, so với việc bị sâu dọa đến ngất xỉu, Uất Trì Diễn tình nguyện thừa nhận mình đánh nhau thua, cho nên cũng không thanh minh.
Bởi vì Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời đánh nhau trong phòng y tế, vết bầm tím trên mặt anh càng thêm chứng thực tin đồn này.
Trên diễn đàn cũng bởi vì chuyện này mà không biết có bao nhiêu bài được đăng lên.
[Mẹ kiếp, mọi người có nghe nói chưa? Ngay trong tiết thể dục sáng nay, Uất Trì Diễn và Hạ Mộ mới chuyển tới lớp A đã đánh nhau!]
Lầu 2: Uất Trì Diễn đánh nhau không phải chuyện bình thường sao? Hạ Mộ bây giờ có ổn không?
Lầu 4: Hạ Mộ đương nhiên rất ổn, bởi vì người bị đánh ngất xỉu là Uất Trì Diễn mà!
Lầu 5: ?
Lầu 6: ?
Lầu 7: ?
Kế tiếp vẫn là một loạt dấu chấm hỏi, tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.
Lầu 17: Tôi làm chứng, tôi thấy Hạ Mộ cõng Uất Trì Diễn đến phòng y tế, ngất xỉu thật.
Lầu 21: Có một học sinh nữ tận mắt nhìn thấy, Hạ Mộ thật sự quá hung tàn, hình như hạ gục Uất Trì Diễn trong nháy mắt.
Lầu 27: Khó có thể tin được, Uất Trì Diễn học taekwondo, Hạ Mộ không chỉ thắng cậu ấy, mà còn hạ gục trong nháy mắt ư?
Lầu 33: Nhưng tại sao Hạ Mộ và Uất Trì Diễn lại đánh nhau? Không phải hôm qua mới chuyển tới sao? Họ có thể có thù hận gì.
Lầu 35: Có phải lầu trên đã quên không, Hạ Mộ chính là em trai sinh đôi của đàn chị Hạ Uyển, đàn chị Hạ Uyển thích Uất Trì Diễn, trước kia Uất Trì Diễn cũng chưa từng đối xử tốt với chị ấy.
Lầu 37: Thì ra Hạ Mộ cuồng chị gái sao? Bảo sao lần này là cậu ta trở về mà không phải Hạ Uyển, biết Uất Trì Diễn đối xử với chị gái không tốt, cho nên cố ý trở về làm chỗ dựa cho chị gái chứ gì?
Lầu 39: Hu hu hu tôi đu tình chị em tuyệt mỹ này! Có sao nói vậy, Hạ Mộ cũng thật sự đẹp trai, bề ngoài thoạt nhìn có cảm giác như thiếu niên nhu nhược tràn đầy nhưng khi đánh nhau, ngay cả Uất Trì Diễn cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.
Lầu 41: +1 cho lầu trên, tôi cũng thích!
Lầu 45: Tôi tuyên bố Hạ Mộ là người yêu trong mộng mới của tôi! Tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu ấy cho lần tái bầu cử năm nay của F4!
...
Học sinh mới chuyển tới Thánh Anh rất mạnh, dễ dàng đánh bại Uất Trì Diễn, chuyện này đã lan truyền gây ồn ào chỉ trong một buổi chiều, ngay cả đối thủ một mất một còn là học sinh của Học viện quý tộc Thánh Vũ cũng biết.
Chạng vạng, tiết cuối cùng.
Hạ Uyển nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
[Hạ Mộ phải không? Nghe nói cậu đánh thắng Uất Trì Diễn, solo với tôi đi.]
Hạ Uyển: “...”
Hạ Uyển trả lời: [Cậu là ai?]
Bên kia đáp lại nhanh chóng.
[Thánh Vũ, Lục Việt.]
[Bảy giờ tối, tôi đang chờ cậu ở phố XX]
Lục Việt? Một cái tên rất quen thuộc.
Hạ Uyển lập tức nhớ ra, người này có thể nói là đối thủ lâu năm của Uất Trì Diễn trong cốt truyện gốc.
Học viện quý tộc Thánh Vũ là đối thủ một mất một còn của Thánh Anh. Hai học viện bất luận là trình độ giảng dạy hay lực lượng giáo viên đều ngang hàng, là hai trường trung học tư thục quý tộc đứng đầu thủ đô.
Cho nên từ khi thành lập trường đến nay, hai trường đã coi nhau là cái gai trong mắt, từ ban giám hiệu cho đến nhân viên bảo vệ hay học sinh đều như nước với lửa, Uất Trì Diễn và Lục Việt cũng như vậy.
Mà sự tồn tại của Lục Việt giống như một bản so sánh của Uất Trì Diễn. Hai người đều là con nhà giàu kiêu ngạo, cuối cùng nam chính Uất Trì Diễn đều bội thu cả sự nghiệp và tình yêu, mặt khác sau đại học, cuộc sống gia đình Lục Việt nghèo túng, anh ta trải qua cuộc đời người bình thường. Trong cốt truyện ban đầu không miêu tả quá nhiều, chỉ nói qua một câu anh ta cũng thích nữ chính Hứa Dao Dao, mà từ đầu đến cuối Hứa Dao Dao đều rất ghét anh ta.
Có chút thổn thức, có lẽ đây chính là số phận của vai phụ.
Nhưng anh ta tìm cô làm gì?
Hạ Uyển không hiểu, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Uất Trì Diễn ở phía sau.
Uất Trì Diễn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người thì cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, có chút mất kiên nhẫn xoay tầm mắt lại: “Có chuyện thì nói.”
Hạ Uyển trực tiếp đưa điện thoại của mình qua.
Giang Ngộ Thời cũng tò mò ngó đầu xem, hỏi: “Cái gì vậy? Để tôi xem với nào.”
Nhưng sau khi đọc rõ tin nhắn, Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời lại đồng loạt chìm vào im lặng.
Hai người liếc nhau một cái.
Giang Ngộ Thời dùng một câu tóm tắt tình huống hiện tại: “Tên Lục Việt kia là vì nghe nói Hạ Mộ đánh bại cậu, cho nên muốn thông qua việc đánh bại Hạ Mộ để chứng minh cậu ta mới là người mạnh nhất.”
Uất Trì Diễn ném điện thoại di động cho Hạ Uyển, nói: “Tan học chúng tôi đi cùng cậu qua đó.”
Giang Ngộ Thời trực tiếp đưa tay khoác lên vai Hạ Uyển, tới gần cười nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không để đám người Thánh Vũ đó bắt nạt cậu đâu.”
Tuy nhiên, hình ảnh này trong mắt những người khác...
[Báo! Lúc tan học, Hạ Mộ, Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời đi cùng nhau!]
Bài viết lập tức trở nên náo nhiệt.
Lầu 1: Tôi cũng thấy! Trông tâm trạng Uất Trì Diễn rất khó chịu, còn tay Giang Ngộ Thời vẫn đặt trên vai Hạ Mộ, bọn họ sẽ không ra tay với Hạ Mộ chứ?
Lầu 5: Cũng đúng, lần này Hạ Mộ đã khiến Uất Trì Diễn mất hết mặt mũi, việc này không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Lầu 7: Hai đánh một, thật quá đáng! Trái tim tôi vĩnh viễn đứng về phía đàn anh Hạ Mộ!
...
Nửa tiếng sau.
Phía sau đình ở đường phố đã hẹn…
Trong bụi cỏ.
Hạ Uyển mặt không biểu cảm ngồi xổm sau cây, nhìn cái cây trước mặt, nhìn bụi cây bên cạnh, lại nhìn Giang Ngộ Thời bên trái mình, cuối cùng nhìn về phía Uất Trì Diễn ở bên phải.
Uất Trì Diễn chỉ một cái đình cách đó không xa, phân tích: “Mỗi lần Lục Việt hẹn với tôi cũng đều hẹn ở đây, đợi lát nữa cậu ta sẽ mang theo đám người Thánh Vũ đến cái đình kia chờ.”
Hạ Uyển mờ mịt, hỏi: “Cho nên vì sao chúng ta không thể qua trước?”
Uất Trì Diễn tỏ vẻ bày mưu tính kế: “Trước tiên chờ xem tình huống thế nào, địch đang ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối.”
Hạ Uyển vẫn không thể lý giải.
Làm ơn đi, nam chính nào sẽ ngồi xổm trong bụi cỏ chờ thời cơ để đánh lén chứ? Anh nghĩ anh là Angela* sao?
*Angela: Tên một vị tướng trong game “Vương giả vinh diệu”. Tướng Angela có khả năng tấn công diện rộng, khả năng làm choáng ổn định cùng chiêu cuối linh hoạt và không bị khống chế. (Theo Baidu).
Giang Ngộ Thời lại tán đồng với Uất Trì Diễn, nói: “Đối phó với loại người nào thì dùng biện pháp đó, lần trước Lục Việt cũng hẹn tôi và Uất Trì Diễn, nói một mình cậu ta đấu hai chúng tôi.”
Hạ Uyển khó hiểu, hỏi đến cùng: “Sau đó thì sao”
Uất Trì Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau đó tên nhát cáy đó đã dẫn theo năm mươi người đuổi theo hai chúng tôi chạy suốt mười tám con phố.”
Nhớ tới đoạn quá khứ này, Giang Ngộ Thời cũng hiện ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Cho nên hiện tại chúng ta mới cẩn thận trốn ở đây như vậy.”
Hạ Uyển: “...”
Được rồi, cô đột nhiên có thể hiểu được cách làm của họ.
Mà lần này, Lục Việt cũng vô lại như trước.
Rõ ràng nhắn tin cho Hạ Uyển hẹn solo, nhưng lại có một đám người mặc đồng phục học sinh Thánh Vũ chậm rãi đi tới ngồi vào đình cách đó không xa giống như Uất Trì Diễn nói.
Giang Ngộ Thời: “Đã đếm xong, Lục Việt mang theo tổng cộng hai mươi lăm người.”
Uất Trì Diễn trưng ra biểu cảm nhìn thấu: “Tôi biết mà, thật đê tiện.”
...
Đám người Lục Việt ngồi đầy đình, họ nói chuyện qua lại với nhau, thương lượng xem chờ Hạ Mộ tới thì ra tay như thế nào.
Lục Việt ngồi trong đám người, bị vô số người che khuất không thấy rõ mặt, nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói của anh ta…
“Tất cả mấy người đều trốn trong cây cối xung quanh đi, căn cứ vào tình hình chiến đấu của tôi và Hạ Mộ mới quyết định có ra hay không, đã hiểu chưa?”
Hạ Uyển: “...”
Không hổ là đối thủ lâu năm, ngay cả mánh khóe cũng nghĩ giống nhau.
Hạ Uyển nói: “Xem tình huống hiện tại thì bọn họ sẽ phát hiện ra chúng ta ngay.”
Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời liếc nhau một cái, hai người đồng thời túm lấy cánh tay Hạ Uyển, hạ thấp giọng nói: “Đi.”
Ba người nương theo bụi rậm che chắn, cẩn thận lui về phía sau, đám người trong đình nôn nóng không ngừng thăm dò hai bên đường, nhưng cũng may cũng không có ai nghĩ đến chuyện họ ẩn thân.
Nhưng ngay lúc họ sắp thành công lui ra, Hạ Uyển nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng vang lớn.
Hạ Uyển cứng ngắc quay đầu thì liền nhìn thấy Uất Trì Diễn giẫm nát một cái lon.
Uất Trì Diễn khó có thể tin được: “Ai lại không có ý thức như vậy chứ? Vậy mà lại vứt rác vào bụi cỏ?”
Hạ Uyển cũng rất khiếp sợ, nói: “Đúng vậy, rõ ràng nơi chúng ta chui vào có một thùng rác.”
Giang Ngộ Thời dùng một tay che trán, thật sự không thể nhịn được nữa: “Hai người làm ơn tỉnh táo một chút đi! Bây giờ có thùng rác ở đây hay không không phải là vấn đề!”
Điều quan trọng là đám người Lục Việt đã phát hiện ra họ rồi!
Bên phía Lục Việt, một cậu trai phản ứng nhanh đã chạy về phía họ, vừa chạy vừa hô to: “Anh Việt! Em đã thấy rồi! Trong bụi cỏ có người!”
Không kịp chạy nữa rồi.
Nhìn về phía Uất Trì Diễn, Giang Ngộ Thời đã bắt đầu xắn tay áo: “Hiện tại làm sao bây giờ? Có đối đầu với họ không?”
Sắc mặt Uất Trì Diễn hờ hững: “Không vội, tôi có cách tốt hơn.”
Giang Ngộ Thời chỉ cảm thấy đau đầu: “Là gì? Chúng ta sắp bị hai mươi lăm người đánh rồi.”
Giang Ngộ Thời vừa dứt lời thì cảm giác mông mình bị đạp một phát, kế tiếp là phát thứ hai, thứ ba...
Giang Ngộ Thời: “?”
Vì không muốn ngã chổng vó trên mặt đất, cậu ấy đứng dậy lải nhải theo bản năng rồi đi về phía trước vài bước, đi thẳng từ trong bụi cỏ ra ngoài một cách tự nhiên, bại lộ trong phạm vi tầm mắt của đám người Thánh Vũ.
Người của Thánh Vũ rất ngạc nhiên: “Hả? Giang Ngộ Thời? Sao lại là cậu?”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc trước mang theo ý cười nhàn nhạt của Giang Ngộ Thời lúc này lộ vẻ phức tạp, cậu ấy đưa tay ra, lúng túng gãi gãi đầu: “Vấn đề này hỏi rất hay, đúng vậy, sao tôi lại ở đây nhỉ...”
Mẹ kiếp.
Uất Trì Diễn, đi chết đi!
Hai tay Giang Ngộ Thời khó có thể chống đỡ được năm mươi tay của họ, nhìn người của Thánh Vũ từng bước tới gần, ánh mắt của cậu ấy không ngừng quét qua đám người này, tìm kiếm điểm đột phá yếu nhất.
Chỉ cần có thể lao ra khỏi vòng vây, lấy trình độ chạy dài ba ngàn mét của cậu ấy từ thời tiểu học, nhất định có thể thuận lợi rời đi.
Mà vào lúc này, một giọng nữ vang lên…
“Giang Ngộ Thời?”
Giang Ngộ Thời nhìn về phía phát ra giọng nói, là một cô gái có mái tóc dài màu vàng nhạt mặc đồng phục học sinh Thánh Anh đứng sau lưng Lục Việt, cô ấy nhìn sang với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt lạnh lùng.
Đó là Mạnh Thanh, con gái duy nhất của chủ tịch Truyền thông Tương Ý, hai người đã gặp nhau vài lần trong bữa tiệc, nhưng cũng không quen thân, thậm chí cũng chưa nói được vài câu.
Mạnh Thanh đi lên trước, nâng cằm, hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía đám người Thánh Vũ, hỏi: “Các người tới đây muốn làm gì? Tôi gọi cảnh sát rồi.”
Lục Việt cầm đầu Thánh Vũ cười ra tiếng, thiếu niên đi về phía trước một bước, nhìn về phía Mạnh Thanh: “Rõ ràng cậu mới vừa nhìn thấy chúng tôi, lấy đâu ra thời gian báo cảnh sát?”
Sắc mặt Mạnh Thanh trắng bệch, sau khi lời nói dối bị vạch trần, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm sao cho ổn.
Lục Việt uể oải nói: “Yên tâm, mục tiêu của tôi hôm nay không phải là Giang Ngộ Thời, giao Hạ Mộ ra đây.”
“Đừng có mơ.” Trên khuôn mặt Giang Ngộ Thời vẫn mang theo nụ cười, đưa tay vỗ bả vai Mạnh Thanh, nói: “Không sao, cậu đi trước đi.”
Thấy tình cảnh này, Hạ Uyển đứng dậy muốn đi từ trong bụi cỏ ra ngoài.
Uất Trì Diễn đột nhiên bắt lấy cô, nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Chuyện này vốn nhằm vào tôi, hơn nữa còn có một cô gái, lỡ như ngộ thương thì làm sao bây giờ?”
“Lục Việt sẽ không ra tay với nữ sinh, tôi vì cậu...”
Uất Trì Diễn còn chưa kịp nói xong, Hạ Uyển đã tránh thoát khỏi tay anh đi ra ngoài, nói: “Ai tìm tôi?”
Lục Việt sửng sốt, lập tức cười nhạo nói: “Cậu chính là Hạ Mộ? Trốn ở chỗ này giờ mới ra, là tôi đánh giá cậu quá cao, cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi...”
Lục Việt còn chưa nói xong, nụ cười của anh ta đã đông cứng lại khi nhìn thấy Hạ Uyển.
Hạ Uyển đi về phía trước đứng sóng vai với Giang Ngộ Thời, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Việt cũng kinh ngạc nhíu mày: “Ô! Là anh - tên đàn ông chống nạng đó!”
Hiển nhiên người bên phía Thánh Vũ đều rất mờ mịt, từng người lên tiếng thăm dò: “Anh Lục? Tên đàn ông chống nạng là sao? Cậu ta biết anh à?”
“Đâu chỉ là quen biết chứ.” Hạ Uyển cười tủm tỉm nhìn Lục Việt, tiếp tục hỏi: “Đã lâu không gặp, à không, cũng chưa được mấy ngày, cậu có khỏe không? Hứa Dao Dao, cậu ấy...”
“Câm miệng!”
Mặt Lục Việt đỏ lên trong nháy mắt, sau khi rống lên một tiếng này, nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Uyển, bước nhanh tới trước mặt cô, túm lấy cổ áo cô.
Sau đó trước mắt bao người…
Tiểu bá vương kiêu ngạo nhất Thánh Vũ buông tay ra, lại cúi cái đầu kiêu ngạo của anh ta, gằn từng chữ nói: “Tôi, nhận, thua.”
Tất cả mọi người: “?”
Giọng nói thiếu niên mang theo vài phần hèn mọn, ở bên tai Hạ Uyển thấp giọng nói: “Xin cậu, giữ bí mật giúp tôi, tôi có thể đồng ý với cậu bất cứ điều gì.”
Hạ Uyển: “...”
Uất Trì Diễn đang trong bụi cỏ chứng kiến toàn bộ quá trình: “?”
Anh và Lục Việt đánh nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng có thắng có thua, nhưng cho dù ai bị đối phương đánh đến mặt mũi bầm dập, ngoài miệng cũng chưa từng nhận thua.
Nhưng Hạ Mộ thậm chí còn chưa ra tay, Lục Việt đã nhận thua? Không phải chứ... rốt cuộc vì cái gì?