Bách Thiên Hành quay thẳng một mạch về tòa nhà Tứ Phương như bão táp.

Điện thoại của Tống Hữu khoan thai đến muộn, tận khi Bách Thiên Hành gặp cái đèn đỏ thứ hai mới gọi tới.

Tống Hữu: "Bách Thiên Hành cậu ở đâu ra cái thói đấy! Tôi đã cho cậu đi rồi à?! Tôi nói xong rồi chắc?"

Thanh âm của Bách Thiên Hành rất trầm, hai tay gắt gao siết lấy tay lái: "Còn gì nữa?"

Tống Hữu bị tức đến mơ hồ, nếu đây là mặt đối mặt, nhất định phải ra sức phun y một trận.

Tống Hữu giọng điệu câm nín: "Không có gì, chỉ là nói cho cậu biết, cậu ở gần Giang Trạm một chút, chiếu cố nó nhiều vào một tí."

Bách Thiên Hành không nhiều lời: "Đương nhiên."

Tống Hữu: "Còn cả Diêu Ngọc Phi, tên này phải đề phòng, nhiều hơn tôi không nói cặn kẽ nữa, dù sao thì năm đó tôi với Giang Trạm cãi nhau trở mặt đều có hơn một nửa công lao của Diêu Ngọc Phi trong đó."

Bách Thiên Hành nhíu mày: "Cái gì gọi là cãi nhau trở mặt?"

Tống Hữu thở dài: "Không nhắc đến nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, sau khi cãi nhau mấy năm nay tôi với Giang Trạm chưa từng liên hệ với nhau."

Chẳng trách.

Chẳng trách sau khi Giang Trạm về nước, chưa từng nhắc tới Tống Hữu.

Cúp điện thoại, nỗi lòng của Bách Thiên Hành vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Tất cả các giác quan của y đều tập trung tại nơi con tim, chỉ nghe được "thịch thịch thịch thịch" tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.

Trong đầu hỗn loạn hết cả, tất thảy đều là câu nói vừa rồi của Tống Hữu --

"Cậu ấy nói cậu ấy mới phát hiện mình thích con trai."

Cậu ấy thích con trai.

Giang Trạm thích con trai.

Chân của Bách Thiên Hành gần như không chịu khống chế mà đè lên chân ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Dường như là muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo sáu bảy năm đến chậm này đây.

Tới tòa Tứ Phương rồi, lên tầng, trùng hợp gặp được một người phụ trách của ê-kip chương trình.

Người phụ trách bất ngờ nhìn thấy y, còn rất thắc mắc: "Thầy Bách sao lại đến đây?"

Lấp đầy hết đầu óc Bách Thiên Hành giờ đều là Giang Trạm, Giang Trạm, nghe thấy vậy "Ừ" một tiếng, bước nhanh về hướng phòng huấn luyện: "Đánh giá bắt đầu rồi à?"

Người phụ trách: "À, đã bắt đầu được một lúc rồi." Hỏi tiếp: "Thầy Bách anh có muốn đến phòng huấn luyện không? Có cần chuẩn bị make-up làm tóc cho anh không?"

Bách Thiên Hành xua tay: "Không cần, tôi tự qua đó xem xem."

Phòng huấn luyện đều có cửa sổ, trên cửa sổ dán một lớp nhìn xuyên thấu, bên trong nhìn không thấy bên ngoài còn bên ngoài có thể nhìn được bên trong.

Bách Thiên Hành đứng ở đằng trước cửa sổ, tầm mắt lẳng lặng dừng trong phòng huấn luyện.

Một khắc kia nhìn thấy Giang Trạm, trái tim y lại cuộn trào nhanh hơn, nhưng dần dần, lại quay về quy đạo bằng phẳng.

Bách Thiên Hành nói với chính mình: Đừng nóng vội, không cần sốt ruột.

Giang Trạm từ sau khi đánh giá sơ cấp, thực lực về phương diện hát nhảy dùng mắt thường có thể nhận ra không bằng những người khác lớp A, mọi người ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng đều rõ ràng, chỉ xét đến hát nhảy, hắn không phải trình độ lớp A.

Giờ phút này, đến lượt hắn lên sân khấu, ít nhiều ánh mắt đều ngóng nhìn.

Nhìn xem hắn có thể nhảy thành dạng gì, nhìn xem thực lực của hắn có thể đủ lên được cấp bậc lớp A của hắn không, nhìn xem phương thức học nhảy kỳ lạ hiếm có của hắn rốt cuộc là đánh cược trước máy quay, hay là thật sự có tác dụng.

Giang Trạm đứng ổn định trước máy quay.

Staff giơ một dấu OK với hắn.

Giang Trạm đối diện ống kính, tự giới thiệu đơn giản với các mentor ở đầu bên kia máy quay, sau đó liền tự mình bắt đầu hát, vừa hát vừa nhảy.

Trong lúc nhảy mấy câu đầu của ca khúc chủ đề, mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, mấy đoạn mở đầu này tất cả mọi người đều biết, nhưng mà tới đoạn giai điệu hòa ca của ca khúc chủ đề, Giang Trạm càng nhảy càng trôi chảy, càng nhảy cảm giác tiết tấu càng tốt.

Hắn thật sự không hề lệch một nhịp nào, tất cả các động tác đều đúng chỗ, vả lại đều dừng ở đúng nốt.

Không chỉ có thế, nội lực trong giọng hát chay của hắn cũng rất vững vàng, nghe không ra tiếng thở gấp, còn nhớ được hết tất cả ca từ.

Mấu chốt là, trước kia Giang Trạm chỉ từng nhảy trên sân khấu một đoạn múa dân tộc, nhảy hiện đại vẫn là lần đầu tiên, vũ đạo của ca khúc chủ đề này không đủ mạnh mẽ, đối với con trai mà nói cũng không đủ "khí phách", khuynh hướng cảm xúc tổng thể lại thiên về "mềm mại", bởi vậy, con trai nhảy sẽ có vẻ hơi bị......

Èmm.......

Theo cách nói của Ngụy Tiểu Phi thì, chỉ một chữ: Dẹo.

Nói dễ nghe một chút, gọi là đáng yêu.

Một số nam sinh trước đó vũ đạo đều nhảy không được đủ, ca từ đều nhớ không chắc, lực chú ý nếu không phải đặt ở tứ chi cơ thể thì chính là trên ca khúc chủ đề, nào có chú ý đến việc suy diễn biểu cảm của mình.

Giang Trạm thì khác, hắn nhớ rõ ca từ, vũ đạo biết nhảy, thời điểm biểu diễn trước ống kính tuy rằng không tiến hành quản lý biểu cảm chuyên nghiệp, nhưng cả quá trình nhảy đều nỗ lực vui vẻ, vừa nhảy vừa cười, toàn bộ quá trình ý cười đều treo trên khóe môi.

Mà bình thường Giang Trạm cười rộ lên, vẻ mặt liền sẽ trong sáng cởi mở vô cùng, lại phối hợp với một gương mặt đẹp trai không có điểm giới hạn, rồi thêm cả một đôi chân vừa dài vừa thon kia của hắn--

Các thực tập sinh khác: Trạm ca! Tụi này ủng hộ anh! Tụi này bấm đèn cho anh!

(Bấm đèn: bắt nguồn từ một gameshow bên TQ nếu người con gái ưng ý người con trai thì sẽ bấm đèn để lựa chọn người đó.)

Có vài thực tập sinh trực tiếp nghị luận luôn --

"Ối mẹ ơi, Trạm ca cũng quá giỏi rồi."

"Cách quản lý biểu cảm của anh ấy làm người ta kinh ngạc quá đi thôi."

"Tui thật sự phục Trạm ca rồi, ảnh thật sự cái gì cũng giỏi luôn á."

"Tui không phải fans tui còn muốn nhấn like cho ảnh."

.......

Chờ Giang Trạm nhảy xong, mới vừa điều hòa lại nhịp thở, trong nhóm thực tập sinh đã có người dẫn đầu cổ vũ.

"Pick! Pick! Pick u!"

Giang Trạm đổ chút mồ hôi, vươn tay lau trán một cái, trông thấy thực tập sinh xung quanh đang pick mình, cười: "Giờ phát hiện rồi à? Những người vẻ ngoài đẹp trai chúng tôi đây, thật sự không chỉ có đẹp thôi đâu."

Giang Trạm đùa giỡn, bầu không khí thoải mái sôi động, các VJ lão sư của ekip chương trình lập tức nhắm thẳng ống kính vào hắn.

Giang Trạm lau mồ hôi, quay đầu nhìn về một trong số các máy quay đó, wink.

Chúng thực tập sinh: "Ỏ-----!"

Giang Trạm quay đầu lại: "Được rồi được rồi đấy! Mấy cậu biết cổ vũ quá cơ."

Thực tập sinh nào đó: "Làm lại cái nữa! Làm lại cái nữa!"

Giang Trạm cố ý giả ngu: "Làm cái gì nữa?"

Thực tập sinh kia: "Wink á, Trạm ca anh thử đi, vừa nháy mắt vừa phóng điện. Làm một ánh mắt quyến rũ sau đó để ekip chương trình cut vào, đảm bảo mê chết một đám cô nương luôn!"

Giang Trạm ngẫm nghĩ lại cái biểu cảm kia, lắc đầu.

Thực tập sinh: "Làm đi mà làm đi mà."

Đột nhiên có người cất giọng sang đây: "Anh sớm hay muộn cũng phải kiếm cơm sân khấu thôi, sao mà không làm."

Giang Trạm nâng mắt nhìn người nọ: "Tưởng Đại Chu!"

Tưởng Đại Chu bẹp miệng.

Giang Trạm nhướng mày ra hiệu cậu: "Phục hay không phục?"

Tưởng Đại Chu lúc trước có bao nhiêu không phục bây giờ liền có bấy nhiêu phục, Giang Trạm gọi tên cậu ta, cậu ta ngoan ngoãn tới mức chẳng dám hó hé, gật đầu lia lịa: phục phục phục, em phục!

Phục xong rồi, Tưởng Đại Chu tiếp tục: "Thế thì anh cũng vẫn phải kiếm cơm."

Thực tập sinh khác: "Kiếm cơm! kiếm cơm! Trạm ca! kiếm cơm!"

Giang Trạm thật sự hết cách với đám nam sinh này, đúng là quá biết cách trêu chọc.

Nhưng bắt hắn wink phóng điện với ai đó, thật sự là làm không nổi.

Giang Trạm quét mắt một vòng phòng huấn luyện, đột nhiên nhìn về phía một mặt cửa sổ gần mình nhất, vừa chỉ lên vừa đi qua: "Hay là tôi thử với cửa sổ xem."

Mới vừa nói xong, trong phòng huấn luyện lập tức có VJ lão sư xông ra bên ngoài -- rõ ràng là từ đầu bên kia cửa sổ quay cái wink của Giang Trạm.

Giang Trạm đi đến trước cửa sổ, hỏi nhóm thực tập sinh: "Được không?"

Các thực tập sinh khác: "Được đó, anh phát huy tự do đi."

Giang Trạm liền đứng trước cửa sổ, wink mắt bên trái không kèm phóng điện, rồi lại wink mắt bên phải, sau khi wink qua lại vài cái, đột nhiên, cửa sổ xuyên thấu một mặt bị người đẩy ra từ một bên.

Bách Thiên Hành đứng ở ngoài cửa sổ.

Mọi người: "......"

Giang Trạm: "......."

Bách Thiên Hành và Giang Trạm chỉ cách nhau một ô cửa sổ thêm non nửa mét, một người ở bên ngoài, một người ở bên trong.

Ô cửa sổ này tất cả mọi người đều biết là xuyên thấu một mặt, nếu Bách Thiên Hành, thầy Bách thương mến của bọn họ đã tới từ sớm rồi thì.....

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, cong cong khóe môi: "Sáu cái wink vừa rồi tôi đã nhận được, bây giờ feedback lại cho cậu biết, không có linh hồn không có tình cảm, wink lại lần nữa."

Giang Trạm: "............" Tên ma quỷ này.

Toàn trường im lặng, đột nhiên nhìn thấy Bách Thiên Hành một đám thực tập sinh lại biến trở lại thành nhóc gà con.

Bách Thiên Hành dứt khoát nâng tay, cánh tay dựa lên khung cửa sổ cao cao, bộc lộ mấy phần khí tràng cường thế.

Đầu tiên y quét mắt nhìn nhóm thực tập sinh một cái, sau đó nhìn về phía Giang Trạm: "Tới đi, phóng điện cho tôi xem thử, xem là kiếm cơm kiểu "quyến rũ" này, rốt cuộc có đủ tư cách hay không."

Nhóm nhóc gà con: Tới rồi tới rồi, khí tràng hiện ra! Mọi người duy trì cảnh giác!

Giang Trạm yên lặng quay đầu nhìn mọi người: Nói gì đi, mấy cậu có nói hay không hả. Lại bắt đầu coi bản thân là nhóc gà con, xem hắn như thể gà mẹ đúng không?!

Giang - gà mẹ - Trạm: Mệt tâm, đèo bòng không nổi nhiều con nít như vậy.

Mà lúc này, phòng huấn luyện không chỉ có thực tập sinh, còn có hơn n staff, hơn n chiếc cameras, máy quay đang hoạt động, chung quy không thể tiếp tục xấu hổ kéo dài như vậy.

Giang Trạm nghĩ nghĩ, nhìn về phía Bách Thiên Hành, trao đổi với y cách một ô cửa sổ: "Wink quyến rũ thì thôi bỏ đi, đối diện với người thật tôi có hơi không làm được."

Bách Thiên Hành chống cánh tay trên khung cửa sổ, điệu bộ cường thế: "Ừm."

"Thế tôi......" Giang Trạm suy tư: "Thế tôi làm luôn biểu cảm "quyến rũ" ha."

Bách Thiên Hành gật đầu: "Cũng được."

Vừa dứt lời, mặt Giang Trạm đột nhiên tiến sát lại, sóng mắt như thể đong đưa sương mù bắt đầu xoay chuyển, chỉ giây lát trong ánh mắt chợt nhiều thêm chút gì đó quyến luyến lững lờ khó nắm bắt.

Ánh mắt hắn nhìn chăm chú Bách Thiên Hành, lẳng lặng, trầm tĩnh, qua một lát, đuôi mắt của Giang Trạm đương lúc quyến luyến lại nhuốm thêm vài phần thâm ý, nghiêng đầu đi, khóe môi như có như không nhếch lên.

Đám nhóc con gà con: "!!!"

Ối mẹ ơi!!!!!! Mẹ của con ơi!!!! Trạm ca là thần tiên nào hạ phàm!!! Anh ấy sao mà cái gì cũng biết!! Cái gì cũng dám!!

Đó là Bách Thiên Hành!!!

Đó chính là Bách Thiên Hành!!!

Quả nhiên ---

Khóe môi của Giang Trạm nhếch lên còn chưa kịp hạ xuống, ánh mắt Bách Thiên Hành híp lại, đột nhiên buông bàn tay đang chống khung cửa sổ, nắm lấy cằm của Giang Trạm, cổ tay hơi hơi dùng sức, kéo người dán về phía mình.

Trọng tâm Giang Trạm không ổn định, thân thể liền ngả về đằng trước, người tựa lên khung cửa sổ, nhất thời không phản ứng kịp với sự chuyển biến đột ngột, mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Nâng mắt lên, hắn thấy mặt của Bách Thiên Hành ngày càng tiến lại gần, mỗi lúc một gần, mãi cho đến khi tới trước mặt.

Sự biến đổi của ánh mắt lại càng là trong giây lát -- đó là một ánh nhìn nguy hiểm, giống như gã thợ săn rình rập con mồi, trắng trợn, trần trụi.

Giang Trạm chống lại cặp mắt kia, hô hấp phút chốc cứng đờ, chưa kịp phản ứng lại chợt nghe thấy Bách Thiên Hành tiến đến bên tai mình, mở miếng nhấn mạnh từng chữ: "Cẩn thận một chút, người đi quyến rũ, sẽ bị ăn sạch luôn đó. Hửm?!"

Tiếng "Hửm" cuối cùng kia, giống như nọc độc mà con rắn độc lưu lại trên dây leo sau khi bỏ đi, là cái cảm giác chí mạng thật lâu không thể tản đi được.

Lông tơ cả người Giang Trạm đều dựng cả lên, bản năng muốn vùng thoát khỏi --- Đùa cái gì vậy, hắn là gay, như thế này sẽ xảy ra vấn đề đó!

Lại vào lúc đang muốn vùng vẫy, cảm giác được môi dưới của mình bị đầu ngón tay rất nhẹ rất nhanh mà mơn trớn.

Nâng mắt nhìn, Bách Thiên Hành sớm đã thu tay, vả lại còn khôi phục thần sắc.

Da đầu Giang Trạm hãy còn tê dại, hồn chưa chịu về, kinh ngạc mà lùi lại phía sau hai bước, lộ ra chút xíu xiu mờ mịt không thể nhận ra được.

Bách Thiên Hành..... Cậu ấy vừa mới?

Cậu ấy vừa mới làm cái gì?

Bỗng nhiên vào lúc này, một đám thực tập sinh phát ra tiếng la quỷ khóc sói gào vô cùng thảm thiết --

"Ầu mài gọt!!!! Bùng nổ quá!!! Mentor Bách thật sự cái gì cũng dám!!!"

"Da gà da vịt tôi nổi hết rồi này! Mentor Bách không hổ là ảnh đế!! Tam kim ảnh đế!!!"

"Nhập diễn xuất diễn cũng quá nhanh luôn!!! Suýt nữa tôi cho rằng anh ấy sẽ hôn lên liền đó!"

"Mentor Bách sao mà ngầu đến thế! Ảnh gan quá trời! Thật sự cái gì cũng dám luôn á!!"

"Quá mãnh liệt! Cú phanh gấp vừa rồi xém tí phanh chết tui luôn!"

Giang Trạm quay đầu lại nhìn nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn về phía Bách Thiên Hành.

Ngoài cửa sổ, vẻ mặt Bách Thiên Hành trước sau như một, nào còn nửa phần hút hồn với nguy hiểm, thấy Giang Trạm nhìn y còn ngoái lại nhìn xem, hoàn toàn không giống như người lén làm việc gì không nên làm.

Giang Trạm: "?" Không cẩn thận đụng phải sao? Chắc là thế.

Nhưng đụng phải môi thật sự là một động tác mang tính ám chỉ quá mức rõ ràng.

Giang Trạm vẫn luôn có thể cảm nhận được vị trí vừa mới bị chạm vào kia --

Tựa như hơi bị phỏng ấy.

Chỗ bị phỏng kia, vẫn luôn hiển hiện, vừa vặn là vị trí chóp môi dưới.

Trên mặt Giang Trạm làm như không có gì, tự hất đầu, lẳng lặng dùng đầu răng cọ sát mài mài môi dưới.

Quá nóng.

Gay đối với loại cảm thụ này luôn mẫn cảm thái quá.

Giang Trạm thậm chí còn hơi miên man suy nghĩ, nghĩ xúc cảm đầu ngón tay của Bách Thiên Hành không giống với hắn, có chút thô ráp, còn có chút cứng rắn.

Giang Trạm: "..........." Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!

Mà chẳng hề chú ý tới, từ đầu đến cuối, Bách Thiên Hành đều ở ngoài cửa sổ im lặng quan sát hắn.

Tới khi nhìn thấy hắn có chút thất thố, dùng đầu răng cắn cắn môi dưới chỗ bị y chạm qua kia ---

Bách Thiên Hành thậm chí không bận tâm đến máy quay xung quanh, đáy mắt nổi lên mấy phần ý cười như có như không.

Quả nhiên, cậu ấy là.

Hết chương 32.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play