Bởi vì nguyên nhân thêm lời thoại thêm cảnh diễn, phần diễn ba ngày của Giang Trạm kéo dài tăng lên thành sáu ngày.

Thêm diễn không nhiều, lời thoại tổng cộng không được mấy câu, chủ yếu vẫn là phối hợp diễn cho vai chính chỉ có thể đi theo vai chính diễn.

Cho nên thời gian vào đoàn bấy giờ mới kéo dài.

Bách Thiên Hành trong khoảng thời gian này tới mấy lần liền, lần nào cũng là đến tham ban Giang Trạm, còn lần nào cũng để nguyên trang điểm, đội một đầu tóc búi khoác một thân cổ trang trà trộn trong đoàn phim.

Đoàn phim bên này cũng xem như đã nhìn ra, hai vị bạn học cũ này quan hệ đúng là tốt thật, một người nhìn không dễ ở chung như Bách Thiên Hành mà trước mặt Giang Trạm còn nói rất nhiều.

Nữ diễn viên chính cố ý hóng hớt mấy câu với Giang Trạm: "Nè, các cậu trước Cực Hạn thật sự rất nhiều năm rồi không gặp nhau à."

Giang Trạm: "Đúng vậy, áng chừng tốt nghiệp cấp ba xong là không liên lạc nữa."

Nữ chính: "Tại sao thế?"

Giang Trạm: "Thì tốt nghiệp, thi vào đại học khác nhau, không cùng xuất hiện thì không liên lạc nữa thôi."

Nữ chính: "Vậy các cậu trước kia có quan hệ tốt chứ?"

Giang Trạm gật đầu: "Cũng tốt lắm."

Nữ chính thấy khó hiểu nói: "Bình thường quan hệ tốt như thế thì tốt nghiệp xong cũng sẽ giữ liên lạc chứ nhỉ, nghỉ hè nghỉ đông hẹn bữa cơm cũng tiện lắm mà."

Giang Trạm nhún nhún vai, còn chẳng phải là bởi vì người nào đó cố ý không ngó ngàng đến hắn à.

Nhớ tới vụ này, khi Bách Thiên Hành lần nữa tới đoàn phim bên này Giang Trạm liền cố ý gây sự: "Là ai tốt nghiệp xong liền bắt đầu phớt lờ người ta ấy nhỉ?"

Bách Thiên Hành một thân cổ trang tóc dài, thắt eo, áo bào rộng, y lườm Giang Trạm một cái, có chút cạn lời với vụ "thu hậu toán trướng" sau bao nhiêu năm này.

*thu hậu toán trướng - 秋后算账: chuyện xảy ra xong rồi mới phán xét ai đúng ai sai.

Giang Trạm ở trong góc hẻo lánh chỉ có hai người bọn họ giả bộ hung ác: "Nói đi!"

Bách Thiên Hành biết Giang Trạm cố ý quậy chọc vui, buồn cười nói: "Chớ có càn quấy."

Giang Trạm bị thần diễn sâu nhập, đè thấp thanh âm: "Tôi càn quấy? Trước người phớt lờ chính là anh, bây giờ không thèm giải thích cũng là anh, cuối cùng lại hóa thành tôi càn quấy?"

Bách Thiên Hành đứng tại chỗ nhìn Giang Trạm diễn, bình tĩnh phối hợp nói: "Anh có thể giải thích."

Giang Trạm bịt tai: "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!"

Bách Thiên Hành cười, giơ tay lên muốn tiến lên trừng trị Giang Trạm, chính Giang Trạm cũng tự cười muốn chết rồi, gạt tay áo rộng của Bách Thiên Hành ra, vừa lùi lại vừa nói: "Con đường diễn xuất của tôi có phải tiềm năng lắm không."

Bách Thiên Hành đến gần: "Mới diễn được mấy ngày đã bắt đầu diễn sâu rồi."

Hai người ở trong góc cười đùa ghẹo qua ghẹo lại, được một lúc bèn ngưng không giỡn nữa, dù sao cũng là nơi làm việc, nhiều người thì mắt tạp.

Lần nữa đứng yên, Giang Trạm liếc nhìn đồ cổ trang trên người Bách Thiên Hành rồi nói: "Trang phục này của cậu mặc vào phiền toái, cởi ra có phải cũng rất phiền không?"

Bách Thiên Hành quay đầu: "Tìm cơ hội cho cậu cởi thử xem?"

"..."

Giang Trạm lặng yên không tiếng động duỗi một chân ra, Bách Thiên Hành đứng yên cho hắn đạp, hừ cười khẽ một tiếng, ở trong cái góc không người chú ý này cố tình bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm trước mắt Giang Trạm.

Giang Trạm thấp giọng nói: "Cậu đủ chưa thế hả."

Bách Thiên Hành không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa, đáy mắt phủ ắp ý cười.

Tối hôm Giang Trạm đóng máy, Bách Thiên Hành lấy về một bộ đồ cổ trang, là trang phục diễn mà y từng mặc ở đoàn kịch.

Quần áo mặc lên người xong liền dang rộng hai cánh tay, tỏ ý đến mà cởi.

Giang Trạm cười ngã trên ghế salon, mắng y: "Bách Thiên Hành! Cậu có cần thể diện nữa không hả?"

Bách Thiên Hành đứng tại chỗ, hờ hững nói: "Nhanh chút đi."

Giang Trạm dậy từ trên ghế salon nằm dựa lên lưng ghế, cằm kê cánh tay, trên gương mặt vừa mới cười xong mang theo sự sáng sủa mềm mại, ngồi nhìn Bách Thiên Hành một lúc.

Có người đàn ông nào đó vẻ mặt lỗi lạc: Đến cởi đi.

Phong thái cũng lỗi lạc: Đến cởi đi.

Dáng vẻ phóng khoáng, tùy ý mặc kệ như vậy...

Giang Trạm đứng phắt dậy, xông lên tựa như báo đè người trước cái tủ, ép sát: "Cậu nói đó nha."

Ánh mắt Bách Thiên Hành khích lệ mang theo khiêu khích: "Ừ, tôi nói đấy."

Giang Trạm động thủ.

Cởi đàng hoàng là không thể nào, chính là kéo, xé mở đai lưng, khuy tàu, cúc bấm gỡ ra mấy cái, ngoại bào và trung y tuột xuống.

Dù sao có người toàn thân trên dưới đều viết: Tới đi.

Giang Trạm tới luôn.

Tay dò dẫm bên trong áo choàng, híp mắt lại dán mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Bách Thiên Hành vững như núi, không hề nhúc nhích hỏi hắn: "Dễ cởi không?"

Giang Trạm xít lại gần, hơi thở giao thoa: "Đúng là không dễ cởi cho lắm."

Bách Thiên Hành cúi đầu hôn hắn, ngập tràn sức mạnh, hô hấp Giang Trạm trong nháy mắt trở nên nặng nề, cũng biết mình bị lừa rồi, vừa lấy nắm tay từ trong tầng tầng lớp lớp quần áo ra, mới xoay người một cái đã bị đặt lên tủ.

Bách Thiên Hành ở sau lưng hắn: "Không có tí ý thức an toàn nào cả, quần áo của đàn ông có thể cởi tùy tiện được à?"

"..." Giang Trạm tâm phục khẩu phục, âm thầm dùng sức chống cự: "Đây là sở thích gì vậy?"

Bách Thiên Hành không cho hắn cơ hội xoay người, ngại đồ trang sức trên quần áo cấn người liền lôi thắt lưng Giang Trạm chưa cởi ra, trường bào không có gì trói buộc liền che phủ lên người Giang Trạm từ phía sau.

Vạt áo bào đung đưa, Bách Thiên Hành ôm hắn, ghé bên lỗ tai hắn nói: "Chẳng phải cậu thích à?"

Giang Trạm đưa tay kéo quần áo y, nghiến răng nói: "Bị cậu lừa rồi. Là cậu thích, không phải tôi thích!"

Bách Thiên Hành:"Đừng kéo, chất vải mỏng không chịu nổi cậu kéo đâu, tôi mà trơn nhẵn rồi đối với cậu cũng không có gì tốt đâu nhé."

Giang Trạm nghiêng đầu ngó y: "Lập trường heo với cải trắng không đánh là cứ liên miên không dứt được, đúng không?"

Bách Thiên Hành giễu cợt: "Mới cho cậu thể nghiệm cởi đồ một tí cậu đã tưởng mình là cái trắng đấy à?"

Giang Trạm dựa vào tủ, Bách Thiên Hành dồn cả người lên người hắn, hai người trước ngực với sau lưng đối kháng lẫn nhau, rất nhanh liền cọ súng cướp cò.

Giang Trạm mồ hôi đầy đầu, Bách Thiên Hành ra chiều lĩnh ngộ: "Thì ra cậu thích như vậy."

Giang Trạm bị làm cho tức phát cười.

Buổi tối, Giang Trạm ráp mô hình một lúc, Bách Thiên Hành còn đang xem kịch bản.

Giang Trạm vừa ráp vừa hỏi: "Nhận bộ phim kia rồi à?"

Bách Thiên Hành: "Còn chưa định."

Giang Trạm ngáp một cái, buồn ngủ rồi.

Bách Thiên Hành bỏ điện thoại xuống, dựa lại gần, hôn hắn.

Giang Trạm vứt linh kiện, nghiêng đầu an tĩnh hôn đáp lại.

Tình yêu này rõ ràng mới vừa bắt đầu mà lại thật giống như đã trải qua rất lâu, ngay cả thời gian ma sát cho phù hợp cũng không cần, đã bắt đầu rơi vào cảnh đẹp.

Giang Trạm sẽ thường xuyên sinh ra một ý nghĩ trong những cảm xúc êm đềm dày đặc đang trỗi dậy: Thật giống như hắn từ rất lâu trước kia, đã bắt đầu thích Bách Thiên Hành rồi.

Trước Cực Hạn?

Hay là thời điểm sớm hơn?

Ban đêm, Giang Trạm lại đột nhiên tỉnh lại.

Hắn đi ra uống nước, đèn mở, một bình hoa tươi lay động trước cửa sổ.

Giang Trạm uống nước xong, nhìn chằm chằm hoa kia một hồi.

Hắn đột nhiên hiểu ra rồi.

Hoa tươi trước cửa sổ sát đất là nhà họ Giang trong ấn tượng của Bách Thiên Hành.

Là mái nhà mà Bách Thiên Hành muốn cho Giang Trạm.

Hai tháng sau.

Trương đặc trợ dành thời gian tranh thủ báo cáo cho Tống Hữu về tình hình của giải trí Dương Phàm và E-Win.

Trương đặc trợ: "Công ty không có vỡ nợ, concert sắp bắt đầu rồi."

"Các thành viên trong nhóm bắt đầu tiến hành kế hoạch phát triển solo, hoạt động nhóm hàng tháng đều có."

"Giang Trạm quay xong, quay xong một gameshow cố định, phản ứng cũng không tệ lắm, chỉ là thời gian quay đúng lúc bắt kịp bên Bách Thiên Hành đóng máy..."

Tống Hữu xử lý văn kiện trong tay, mí mắt cũng không nâng: "Bị chụp lại rồi?"

Trương đặc trợ: "Vẫn ổn, sếp Cư bên kia nói ảnh gốc mua lại hết rồi."

Tống Hữu cười lạnh: "Chụp được nội dung gì mà còn phải bỏ tiền mua ảnh gốc? Hôn à?"

Trương đặc trợ bình tĩnh nói: "Cái đấy thì không có, cũng chỉ là đi chung, khoác vai này, cùng nhau ăn cơm này, cùng lên xe, cùng nhau đi xuống từ trong xe, cùng nhau trở về chỗ ở."

"..." Tống Hữu phát khùng: "Ai muốn nghe cặn kẽ thế hả?!"

Trương đặc trợ: "Thôi được, đó chính là bị chụp được cùng khung trong riêng tư."

Tống Hữu thầm mắng Bách Thiên Hành trong lòng, đóng máy xong hết việc hay sao, Giang Trạm quay show liên quan cục c*t gì tới lịch trình của cậu ta, lại đáng bỏ tiền ra mua ảnh.

Tống Hữu: "Còn gì nữa?"

Trương đặc trợ: "Giang Trạm còn chụp hai tạp chí, nhận đại diện cho mấy đại ngôn, còn có mấy quảng cáo nhãn hiệu chi nhánh, có bộ phim bên Dương Phàm rất xem trọng muốn cậu ấy tiếp xúc thử, nhưng bị cậu ấy từ chối." Dừng lại chút, "Ý sếp Dương bên kia là xem ông chủ anh có thể khuyên nhủ một chút hay không, nói rằng bộ phim kia là một tài nguyên tốt."

Tống Hữu buông việc trong tay xuống, ngẩng đầu: "Phim gì?"

Trương đặc trợ:" Phim truyền hình, phim chiến đấu gián điệp, đề tài rất chắc, là loại có thể nộp đơn xin giải."

Tống Hữu không buồn để ý: "Giang Trạm từ chối nhất định có lý do của cậu ấy, không nhận thì không nhận thôi."

Trương đặc trợ: "Được." Lại nói: "Concert cuối năm ông chủ đi chứ?"

Tống Hữu: "Đi."

Toàn thể thành viên E-Win gần đây sợ phỏng vấn phát khiếp, chủ yếu là sợ truyền thông hỏi Giang Trạm.

Chỉ cần nghe được chữ "Giang" hoặc chữ "đội" thôi là chuông cảnh báo trong đầu lập tức mãnh liệt duang duang duang.

"Show của đội trưởng E-Win thời gian trước rất hot, bạn cũng đã làm khách quý phi hành rồi, có cảm giác thế nào?"

*khách quý phi hành: khách mời không cố định, chỉ xuất hiện trong một số tập.

"E-Win gần đây đều có hoạt động cá nhân, show của Giang Trạm vừa mới kết thúc, cậu ấy một mình trở về dựng vũ đạo đúng không?"

"Đội trưởng lúc riêng tư thường chơi gì cùng các bạn? Nghe nói Giang Trạm không biết ăn gà không biết Vương Giả Vinh Diệu, cậu ấy có chơi game không? Chơi với ai?"

"Thời gian quay show giải trí cả nhóm thấy các bạn đều ở cùng một chỗ, bây giờ đứng trước kế hoạch phát triển solo có còn ở cùng một chỗ không, có ai không ở ký túc xá không?"

Nội tâm tất cả các thành viên E-Win trừ Giang Trạm:

Cảm giác quá "đỉnh", ngày ngày ở dưới mí mắt của Mentor Bách cứ như vẫn đang tham gia Cực Hạn ấy.

Một mình về dựng vũ đạo? Dựng vũ đạo là thật đó, mà một mình là không thể nào. Mentor Bách toàn bộ hành trình đều có mặt nhá.

Chơi gì hả? Gì cũng chơi nhá. Cùng ai chơi á? Mentor Bách nha.

Không ở chung ạ, có thông cáo là phải bay tới bay lui khắp nơi đều ở khách sạn mà. À, đội trưởng không ở ký túc xá, bởi vì Mentor Bách sẽ đến suốt thôi.

F-Win: Trời đánh mà! Vấn đề nào cũng có thể liên quan đến Bách Thiên Hành! Trong lòng nghĩ với ngoài miệng nói không đồng bộ, khó lắm đấy biết không!

May mắn, concert sắp tới rồi, lịch trình nên dừng thì dừng, tất cả các thành viên E-Win tập hợp.

Mới đầu--

[ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết trai chóa (11) ] *cái tên này mỗi lúc một khác tui dịch bừa theo ý hiểu đó nha

Kỳ Yến: (khóc) Mentor Bách hôm nay vẫn đến phòng nhảy sao?

Bành Tinh: Thế mà cũng phải hỏi?

Trình Thần: Giang Trạm, anh ơi, van cầu anh đó anh ơi, tìm cách đem Mentor Bách đi đi được không, nhảy trước mặt anh ấy, áp lực tinh thần quá lớn!

Tưởng Đại Chu: Cứ nhảy nhảy bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném cho một tấm "F".

Kim Lục Tiêu: Phí Hải, ông đây đã tin tà thuyết cắn đường rẻ rách của chú mày đấy, đường ở đâu ra!? Chỉ có áp lực tinh thần!

Phí Hải: Tự mình không biết cắn còn trách tôi à? Các cậu sợ cái rớm gì, đội trưởng không có ở đây sao!

...

Qua mấy ngày--

[ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết trai chóa (11) ]

Sở Mẫn: Thầy Bách hôm nay tới nhỉ.

Ngô Hạo: Giang Trạm, đội trưởng, em muốn ăn sủi cảo tôm thủy tinh ở nhà hàng năm sao kia, thầy Bách có thể đặt một phần nữa hông.

Tưởng Đại Chu: Thầy Bách không đến hôm nay em không làm việc.

Lại qua thêm mấy ngày nữa--

[ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết trai chóa (11) ]

Bành Tinh: Bách Thiên Hành hôm nay không đến à? Ảnh không đến tụi mình ăn gì đây?

Qua thêm mấy ngày nữa--

[ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết trai chóa và người cho chó ăn của chúng (12) ]

Tất cả các thành viên: Bách Thiên Hành, anh tới chưa, chúng em chết đói rồi.

Đối với biện pháp cho ăn thu mua lòng người này, Giang Trạm tâm phục khẩu phục.

Cũng cuối cùng đã hiểu được kỳ nghỉ của một người có địa vị trong giới phim ảnh không dựa vào lưu lượng có bao nhiêu tự do.

Cư Gia Tạ về cơ bản là không quản, Bách Thiên Hành không cần lên gameshow, không có hoạt động bên ngoài của thương hiệu không có quảng cáo không có thông cáo.

Hởi tới thì Bách Thiên Hành nói: "Diễn viên cần một thời kỳ lắng đọng không cho hấp thụ ánh sáng, không thể luôn luôn ở trước mắt công chúng được, xuất hiện quá nhiều dễ dàng cố định hình tượng của mình trong mắt khán giả, sẽ bất lợi cho việc đắp nặn nhân vật trong phim truyện."

Giang Trạm: "Nói tiếng người."

Bách Thiên Hành: "Tôi muốn yêu đương."

Tháng 12, concert lưu động "Ele+F" của E-Win mà fans vẫn luôn trông ngóng chờ mong đã mở màn.

Tổng cộng tuần diễn lần này sẽ tiến hành 14 buổi concert ở tám thành phố, căn cứ vào số vé, dự tính tổng lượt người xem đạt đến ba trăm nghìn.

Vé khó kiếm vô cùng.

Vương Phao Phao bởi vì bản thân cắn Tuyệt Mỹ, sau Cực Hạn đã chủ động rút lui khỏi Fansite, không tự tay phụ trách công việc Hậu viện fans Giang Trạm nữa.

Chuyến này nội bộ nhà Trạng Nguyên đã kiếm được không ít vé với giá bán chính quy cho fan học muội, Vương Phao Phao cho rằng dựa vào việc mình có quan hệ với đoàn hậu viện thế nào cũng có thể lấy được ít nhất một tấm vé, kết quả bởi vì vé quả thực thiếu thốn vô cùng, cọ mặt cọ mũi cũng không lấy được một tấm vé, cáu đến nổ bong bóng. (bong bóng = Phao Phao)

@Vương Phao Phao: Tôi! Vương Phao Phao! Lăn lộn trong giới fan nhiều năm như vậy! Cắn nhiều ngôi sao như vậy, bò qua nhiều đầu tường như vậy, có nơi nào trong giới fan mà chưa từng lăn lộn qua! Đợt concert tôi muốn xem chưa từng được theo đến hiện trường! Giờ đây! Đúng, chính là bây giờ! Tôi thậm chí ngay cả một tấm vé buổi đầu tiên của E-Win cũng không cướp được! Một tấm cũng không!

@Vương Phao Phao: Hèn mọn mà đi tìm bọn hoàng ngưu, ngưu vui vẻ nói với tôi, bán hết sạch ời, chờ buổi thứ hai đi! Phun một tấn huyết già!

@Vương Phao Phao: Tui đi chết đây, P, ông hóa vàng mã cho tui đi.

@P đồ: Đừng chết nữa, tôi có vé, cho tôi địa chỉ đi.

@Vương Phao Phao: con quay một góc 360 độ đứng thẳng sống lại! Ông có!? Ông có!? ÔNG CÓ!???

@P đồ: Tôi có.

Mấy ngày trước concert, Vương Phao Phao nhận được giao hàng hỏa tốc.

Dè dặt xé miệng dán túi bọc phong thư hỏa tốc bằng giấy, nín thở kéo miệng túi ra, trái tim nhỏ đập thịch thịch thịch thịch, tay từ từ đưa vào trong túi, từ từ từ từ móc đồ ra--

A a a a a a! Vé vé vé vé!

Khoan, tại sao lại là một tá?

Vương Phao Phao lướt nhanh từng tấm vé một, hai buổi thành phố A, hai buổi thành phố S, một buổi thành phố W, một buổi thành phố N... Tất cả đều là hàng đầu tiên khu VIP trong hội trường.

Vương Phao Phao kinh hoàng trợn to cặp mắt, một hơi thở treo trên thiên linh cái:!!!!

P ông bán thận ư?!

Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play